Editor: Mai Tuyết Vân
Tôi là một linh hồn lang thang trên nhân gian, rất cô độc không người bầu bạn, cũng chưa từng gặp qua thứ gì như tôi. Tôi không biết mình là ai, lại càng không biết mình đã sống bao nhiêu năm. Nhưng tôi có thể chắc chắn mình có ý thức.
Có thể quyết định được bản thân mình sẽ đi đâu, tôi có thể bay, nhưng tôi lại thích thả mình theo gió. Tôi thích cảm giác này, gió thổi đến đâu tôi sẽ bay đến đó, mãi cho đến hôm ấy, làn gió đưa tôi đến cạnh một cô bé.
Đây là một cô bé bị nuông chiều khiến người khác chán ghét, cô điêu ngoa tùy hứng, tôi không thích cô. Nhưng tôi lại không rời đi, không biết vì sao đột nhiên tôi lại muốn biết cô sống thế nào.
Cô ấy có ba mẹ yêu thương, điều này khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị, vì tôi không có. Nhưng ba mẹ cô lại cưng chiều quá đáng, điều này khiến tôi không hài lòng. Cũng chẳng còn cách nào khác, đó là ba mẹ người ta. Cô bé đó luôn trưởng thành như vậy, mãi đến lễ hội gặp gỡ sinh viên đã làm thay đổi cả cuộc đời cô.
Tên cô là Bạch Nhược Oánh, từ nhỏ đến lớn đều là công chúa nhỏ trong nhà. Tính tình cô nóng nảy, đã sớm bị người nhà nuông chiều sinh hư. Vì thế mà đường nhân duyên của cô không tốt, cũng không có bạn bè.
Theo lý mà nói, nhân duyên không tốt lại không có bạn bè, thì làm sao có người gọi cô tham dự lễ gặp gỡ sinh viên được. Bởi vì ba cô có rất nhiều tiền, nên cô cũng sẽ được người khác chú ý. Vào ngày hôm đấy, cô quen biết người đàn ông làm thay đổi cuộc đời mình tên là Lý Hiển Nghiêu.
Bộ dạng Lý Hiển Nghiêu không tệ, tuy rằng không có gia thế hùng hậu sau lưng, nhưng hắn dựa vào hai bàn tay trắng tự mở một công ty, cuộc sống cũng không thiếu thốn. Đồng thời hắn lại rất dịu dàng, đối xử với Bạch Nhược Oánh xấu tính luôn rất nhã nhặn, không có chút nào sơ suất. Cho nên trái tim Bạch Nhược Oánh rất nhanh đã rơi vào tay hắn rồi.
Nhưng tôi lại không thích hắn, vì hắn mang đến cho tôi cảm giác lừa gạt. Nhưng bản thân chẳng qua chỉ là một người đứng xem, cuộc sống của người ta, người ta tự quyết định.
Không lâu sau, chứng minh cái nhìn của tôi là đúng, gã đàn ông này rất gian dối. Hắn tiếp cận Bạch Nhược Oánh, quan tâm cô, theo đuổi cô, chẳng qua vì tiền tài và địa vị của nhà họ Bạch. Ngay cả hai vị trưởng bối họ Bạch cũng nhận ra, đáng tiếc chỉ có mình Bạch Nhược Oánh là không biết gì.
Tiếp theo chính là tiết mục người nhà không đồng ý ta liền bỏ theo trai, nhìn đến đây thật sự tôi đã muốn rời đi. Chuyện như vậy, không biết bản thân tôi đã thấy bao nhiêu lần, cũng không có ý kiến.
Nhưng khi bản thân chuẩn bị thả mình theo gió, thì Bạch Nhược Oánh lại vì hắn mà cắt đứt quan hệ với người nhà. Nhìn bộ dạng thương con gái đến tận xương tủy đau lòng muốn chết của ông bà Bạch, trong lòng tôi rất tức giận. Được, Bạch Nhược Oánh, tôi không đi, tôi muốn nhìn xem, sau khi cô đi theo hắn sẽ có kết cục tốt đẹp nào.
Từ ngày đó trở về sau, tôi luôn đi theo cô, tâm tư ban đầu muốn chế giễu cô ấy, nhưng tôi thật không ngờ. Bạch Nhược Oánh lại yêu Lý Hiển Nghiêu như vậy, tình yêu thuần túy không pha tạp chất, khiến tôi không hiểu, tên Lý Hiển Nghiêu tốt như vậy sao?
Say này mới biết, từ nhỏ cô đã được nuông chiều, kiêu căng ương bướng, cả đời không có bạn bè. Mãi đến khi tốt nghiệp, mọi người đều không thích cô, nếu không phải vì nhà cô có tiền, có lẽ chẳng ai chịu gặp cô cả.
Cô kiêu ngạo, nhưng nội tâm cô lại rất cô đơn. Lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông bao dung toàn bộ tính xấu của cô. Hắn dịu dàng nuông chiều cô, cho nên cô rất quý trọng, đương nhiên điều này là nhờ vào kỹ thuật diễn xuất của Lý Hiển Nghiêu, có thể nói là vô cùng hoàn hảo.
Nhưng tôi cảm thấy Bạch Nhược Oánh là người ngu dốt, người đàn ông này rõ ràng là vì tiền nhà cô mới tốt với cô. Vậy mà Bạch Nhược Oánh lại không thấy, cô đơn độc đã lâu, cho dù có ba mẹ yêu thương vẫn rất cô đơn. Ba mẹ cô ngăn cản không được, cho nên trong mắt cô chỉ có người đàn ông dịu dàng và nhã nhặn kia. Cô yêu hắn đến tận xương tủy, có thể nói là trong nhà chưa tỏ nhưng ngoài ngõ đã tường.
Qua mấy tháng tôi không nhớ rõ, chỉ biết thành phố nơi cô sống xảy ra động đất. Cô và mẹ con Lý Hiển Nghiêu may mắn thoát nạn. Sau khi ba người bàn bạc, họ quyết định đi nhờ vả ba mẹ Bạch Nhược Oánh.
Bạch Nhược Oánh đối với Lý Hiển Nghiêu là thật lòng thật dạ, nhưng Lý Hiển Nghiêu với cô lại chần chừ. Không sai, bên ngoài hắn còn có một người phụ nữ khác, hắn đang nuông dưỡng cô ta, ngoại trừ cái đó, Lý Hiển Nghiêu là một kẻ bất lực. Lúc đó Bạch Nhược Oánh không biết, cô vẫn luôn cho rằng Lý Hiển Nghiêu không làm gì cô là vì yêu thương quý trọng cô sâu sắc.
Tôi đi theo bọn họ một đường bôn ba, đi đến một trấn nhỏ, bọn họ ở nhờ nhà của gã mổ heo. Lúc nửa đêm, Lý Hiển Nghiêu phát bệnh, tình thế nguy cấp cô đi tìm thuốc cho người mình yêu, lại bị tên mổ heo kia chà đạp.
Sau khi xảy ra chuyện này, Bạch Nhược Oánh vô cùng đau lòng, nhưng Lý Hiển Nghiêu không ghét bỏ cô, càng thêm yêu thương cô. Điều này khiến cô lại không kiềm được yêu hắn sâu đậm, thật ra cô cũng không biết, mọi chuyện đều do Lý Hiển Nghiêu sắp xếp. Hắn đã sớm muốn lợi dụng bán cô đi, cô lại không biết, khi mình bị chà đạp, Lý Hiển Nghiêu mà cô yêu sâu sắc vừa ăn uống vừa trò chuyện với mẹ hắn.
Còn tôi tuy biết hết mọi thứ, nhưng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra.
Rời khỏi nhà tên mổ heo, Bạch Nhược Oánh toàn tâm toàn ý tin tưởng người yêu, cô cho rằng hắn sẽ báo thù cho cô. Nhưng cô không biết, tên mổ heo cũng không bị sao, mãi mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Trên đường đi, Bạch Nhược Oánh vì chuyện này bị sốc nặng, tinh thần uể oải không khá lên được. Lý Hiển Nghiêu sợ Bạch Nhược Oánh gặp chuyện không may, phá nát kế hoạch của hắn, nên không đi nữa dừng lại ở một chỗ nghỉ ngơi. Hắn luôn luôn chăm sóc Bạch Nhược Oánh, cuối cùng Bạch Nhược Oánh hồi phục lại nhờ 'tình yêu' của hắn. Mọi người chuẩn bị tiếp tục lên đường, nhưng vào ngày đó, bầu trời lại có mưa sao băng.
Bạch Nhược Oánh và người cô yêu nhìn mưa sao băng trên bầu trời, bọn họ hứa nguyện với nhau, nói ra lời thề tốt đẹp nhất trên thế gian. Nhưng không ai biết, sau khi mưa sao băng qua đi, thế giới lại đón tai họa khủng khiếp chưa từng có.
Mưa sao băng qua đi, thời tiết thay đổi, sau đó có nhiều người phát sốt vào bệnh viện. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là bệnh cảm thông thường, nhưng mọi người lại không biết đây là thứ sẽ khởi phát bệnh độc.
Hệ miễn dịch mỗi người không giống nhau, cho nên việc cảm nhiễm bệnh độc này có người không sao, chỉ phát sốt rồi hôn mê, sau đó từ từ tỉnh lại. Nhưng mọi người không thể vì bệnh nhân tỉnh lại mà vui vẻ, vì sau khi bệnh nhân tỉnh lại trong một giờ sẽ xảy ra biến bị.
Mà người bị biến dị sau khi thức tỉnh, gặp ai cũng không nhớ, năm giác quan mất hết. Trực tiếp gặp người thì cắn, thấy máu thì uống, là quái vật ăn thịt người, hơn nữa mục tiêu của bọn chúng là con người.
Càng đáng sợ hơn, làm đám người mang bệnh độc bị cảm nhiễm này lại khỏe hơn con người, người bị cắn sau khoảng một giờ sẽ hoàn toàn bị lây bệnh, trở thành một trong số chúng.
Tình hình này tôi đã từng xem qua ở rạp chiếu phim nào đó, không hoàn toàn giống nhau. Nhưng cơ bản cũng na ná, cho nên mọi người đều gọi bọn chúng là zombie.
Tất nhiên, còn có hơn % nhân loại sau khi bị cảm nhiễm có sức đề kháng, dùng bệnh độc biến dị, khiến bản thân có những năng lực phi tự nhiên, mọi người gọi họ là dị năng giả.
Tai họa toàn cầu, đám người bị nhiễm bệnh độc biến dị, cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng vài ngày ngắn ngủi. Nhưng phần lớn nhân loại đều chưa từng gặp qua zombie, sự sợ hãi khiến bọn họ không thể chống đỡ. Rất nhanh thành phố xô bồ trong chớp mắt đã rơi vào tay zombie, trở thành một đống đổ nát.
Sau mạt thế, đồ ăn nước uống đều trở thành những thứ xa xỉ, tôi vẫn luôn theo Bạch Nhược Oánh. Thật không ngờ, Bạch Nhược Oánh vì Lý Hiển Nghiêu bán đứng cơ thể mình. Nhìn thấy cảnh này tôi sợ ngây người, tôi thật sự muốn bổ đầu cô ra để xem bên trong chứa thứ gì, nhưng tôi không làm được.
Tôi rất muốn mắng là đồ ngu ngốc, tôi rất muốn hỏi cô. Vì sao lại yêu Lý Hiển Nghiêu đến hèn mọn như vậy, hạ thấp bản thân như vậy, sao không vì bản thân mình, nhưng tôi không có cách nào nói với cô.
Tôi thật sự muốn bỏ đi cho xong, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn có cảm xúc không thể nói nên lời, không thể rời đi.
Dần dần tôi phát hiện, Bạch Nhược Oánh thức tỉnh dị năng, khoảnh khắc ấy không hiểu sao tôi lại rất vui vẻ. Cuối cùng cô không cần làm những chuyện như vậy rồi, nhưng cô vì sợ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn. Bỏ qua cơ hội thăng cấp dị năng này, lúc đó tôi rất muốn hỏi, vì sao tình yêu của cô lại mù quáng như thế?
Chẳng lẽ vì sau khi cô bị chà đạp, Lý Hiển Nghiêu không vứt bỏ cô. Còn nữa là vì sau khi mạt thế đến, quái vật tràn lan khắp nơi, hắn vẫn không bỏ cô sao?
Nhưng mcô có biết suy nghĩ của hắn không, hắn đã sớm hiểu rõ lòng người sau mạt thế. Hắn giữ cô lại để đổi đồ ăn mà thôi, thật không ngờ cô lại coi đó là tình yêu, bản thân tự mình dâng hiến.
Lý Hiển Nghiêu thức tỉnh dị năng, hắn không cần đến Bạch Nhược Oánh, cô cũng đã nhận ra, nhưng vì sao cô không rời đi? Còn phải đi theo hắn? Thấy hắn ngọt ngào với người khác, vì sao cô không buông tay?
Mãi đến khi Bạch Nhược Oánh đị đánh gãy hai chân, bị đẩy vào trong đàn zombie, không biết vì sao, tôi cũng vội vàng đi theo. Nhìn Bạch Nhược Oánh bị ăn thịt, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.
Đột nhiên tôi nghĩ, nếu lịch sử có thể quay lại một lần nữa, Bạch Nhược Oánh sẽ không có kết cục như vậy. Sau đó, một cảm giác đau đơn xé tim truyền đến, đã bao lâu rồi tôi không cảm nhận được cảm giác rồi?
Vì sao lại đau như vậy, linh hồn cũng biết đau ư? Sau đó bóng tối bao phủ lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhớ ra. Tôi cũng có tên, tên của tôi là Mặc Doãn Cuồng, tôi là một u hồn, đồng thời cũng là con trai của Ma vương Ma giới Mặc Kinh Vân, là Thái tử Ma giới.