Editor: Mai Tuyết Vân
“Ồ, giọng nói này nghe rất quen tai.’’ Nghe như thế, cô cảm thấy rất quen.
“San San, cô đừng kích động, trước tiên cứ bỏ súng xuống, cô đi với chúng tôi. Chúng ta cùng nhau vào thủ đô, bây giờ anh trai cô đã bị zombie cắn, anh ta sẽ biến thành zombie, khi đó tất cả chúng ta đều gặp nguy hiểm. San San, cô đi với tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt.’’ Lúc này có một người khác đang khuyên cô gái.
“Lâm Hạo, anh câm miệng cho tôi, anh không cần nói tôi cũng biết, anh và con tiện nhân kia chung một ruột. Muốn tôi đi theo các người sao, đừng hòng.’’ Cô gái khinh thường nói.
Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra lần nữa, chỉ cách đó không xa bên trong một căn nhà có mấy người. Một người đàn ông bị thương nằm trong phòng, anh ta bị trói chặt, có một cô gái đứng trong một căn phòng khác. Cô ấy cầm một khẩu súng trong tay, mà đối diện cô còn có hai cô gái và hai người đàn ông, chà, xem ra đều là người quen.
Người bị thương không phải là con trai của thị trưởng, Vương Vĩ Quang sao. Còn cô gái đang cầm súng không phải là người hỏi cô dùng mỹ phẩm gì à, Vương San San. Sao bọn họ lại ở nơi này?
Còn đám người đối diện, cô ta không phải Phương Di à, còn một người nữa, lại là Ngải Tiểu Vũ. Ái chà, hai cô gái này cũng đến đây rồi, còn hai người đàn ông cô không quen biết. Một người bộ dáng sạch sẽ cao to, sốt ruột nhìn Vương San San, có lẽ anh ta là Lâm Hạo. Còn người kia toàn thân cơ bắp, không biết là ai, liếc nhìn Phương Di ôm chặt tay người đó, bộ ngực lớn dán sát vào cơ thể anh ta. Đúng là có ý tứ, sao bọn họ lại đến đây cùng nhau? Còn Trình Vĩ đâu?
“Vương San San, cô đừng có nói hưu nói vượn.’’ Ngải Tiểu Vũ nghe Vương San San nói xong, thẹn quá hóa giận.
“Tôi không nói bậy, trong lòng các người tự hiểu, cô cho rằng chuyện cô dạng chân kẹp lấy hông Lâm Hạo, làm tình trong nhà vệ sinh không ai biết sao. Nói cho cô biết, tất cả những kẻ ở đây không ai không biết. Cũng chính là anh trai tôi, vì anh ấy nợ cha cô một ân tình, nên vẫn chăm sóc cô đến tận bây giờ. Tốt rồi, bây giờ anh tôi vì cô bị thương, chúng ta không ai thiếu nợ nhau nữa, nhưng những thứ kia các người đừng hòng đụng đến.’’
Nghe Vương San San nói, mặt Lâm Hạo và Ngải Tiểu Vũ đã tái xanh, “Anh Hồng?’’ Lâm Hạo nhìn về phía kẻ cơ bắp.
“Mẹ kiếp, đừng có lên mặt, dựa vào khẩu súng rách của cô, mà muốn ông đây sợ cô sao. Để cô đi theo bọn tôi, là ông đây vừa ý cô, muốn cho cô con đường sống, anh cô là cái thá gì, sắp trở thành zombie cả rồi. Ông đây mà sợ hắn sao, nói cho cô biết, những thứ này cô muốn hay không muốn cũng phải đưa.’’ Nói xong, hắn ta ra tay, khẩu súng trong tay Vương San San đã bay đến của hắn.
Dị năng hệ kim? Nhìn thấy động tác của hắn, mắt Bạch Nhược Oánh sáng lên. “Á!’’ Thấy súng trên tay mình bất ngờ bay đến tay của hắn, Vương San San sợ hết hồn.
“Muốn chơi với ông sao, giờ ông đây làm cô, mẹ kiếp, đến lúc nào rồi còn giữ tính tình tiểu thư đó. Cô nghĩ cô là ai, nếu không phải anh cô có dị năng, ông đây đã sớm làm cô rồi.’’ Nói xong hắn tức giận, bắt lấy Vương San San ném lên giường.
"Á!" Bị ném đau, Vương San San thét lên một tiếng.
“Á, anh làm gì vậy, thả tôi ra.’’ Quần áo bị xé rách khiến Vương San San sợ hãi, nhìn hắn ta rồi hét lên.
“Bốp!’’ Vương San San cảm thấy choáng váng.
“Gọi con khỉ, kêu nữa đi, ông đây ném cô vào đám zombie. Mẹ nó, ngực vừa trắng lại vừa trơn, rất mềm, nói cho cô biết. Khi ông đây còn là vệ sĩ của cô, đã nhìn trúng cô rồi, lúc ấy rất muốn coi cô như cún con mà sử dụng, bây giờ thì thế nào, không phải đã ở dưới thân ông đây rồi sao.’’
Vương San San bị tát một cái, cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó cảm nhận được bộ ngực mềm mại của mình bị nắm lấy.
“Buông tôi ra, tên khốn chết tiệt, buông tôi ra, đau quá, anh ơi, cứu em, cứu em.’’ Bây giờ, Vương San San rất sợ, mạt thế đến, vì thân phận của mình, cộng thêm việc ăn sung mặc sướng. Đã hình thành nên tính tình kiêu ngạo của cô gái, dù mạt thế cô sợ zombie, nhưng vẫn không thay đổi. Chưa từng sợ bất kỳ ai, cảm thấy những người kia không đáng để cô sợ. Cô vẫn cho rằng mình là chim khổng tước cao quý vạn phần, cộng thêm việc có anh trai bảo vệ. Cô càng xem trời bằng vung, vậy mà anh trai bị cắn, không ai bảo vệ cô nữa, lúc này cô mới ý thức được, cái gì mình cũng không còn. Vương San San đẩy tay hắn ra, nhưng lại không được.
“Bây giờ cô kêu cũng vô ích, anh cô sẽ chết ngay thôi, không ai cứu cô được đâu. CMN, thật thơm, khó trách là người có tiền, da trơn bóng, một vết sẹo cũng không có. Vừa trắng lại vừa thơm, tốt lắm, ông đây không nhịn được.’’ Nói xong, vung tay lên.
Vương San San cảm thấy quần mình bị xé, cô biết được tình cảnh của mình, “Á, không được, không được, buông tôi ra, cầu xin anh, buông tôi ra. Lâm Hạo, cứu tôi, cứu tôi.’’ Không còn cách nào khác, cô gái sợ hãi, kêu tên Lâm Hạo, không phải hắn thích cô ư? Hắn sẽ cứu cô chứ?
“Hừ, con đàn bà đê tiện, còn muốn Lâm Hạo cứu cô sao, nghĩ mình đẹp đến thế à, đáng đời cô. Ai bảo cô luôn ra vẻ đại tiểu thư, trước đây Lâm Hạo thích cô, nhưng cô xem anh ấy là gì, thành một con chó, kêu thì tới, đuổi thì đi. Khi cô gặp nguy hiểm lại nhớ đến Lâm Hạo rồi sao, hừ giỏi nhỉ. Tôi và Lâm Hạo ởc ùng nhau thế nào, để tôi nói cho cô biết. Tôi quyến rũ anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, hai chúng tôi tốt như thế, cô tự mình lo liệu đi.’’ Ngải Tiểu Vũ nghe Vương San San gọi Lâm Hạo, cô ta tức giận hét lớn, sau đó muốn kéo Lâm Hạo đi ra ngoài.
Hắn chính là kẻ lợi hại nhất, cũng không có ai là đối thủ của hắn, dù có muốn giúp cũng không có cách. Liếc mắt nhìn Vương San San, Lâm Hạo thở dài, rồi rời đi với Ngải Tiểu Vũ.
Nhìn thấy Lâm Hạo rời khỏi, Vương San San tuyệt vọng.
“Anh Hồng, cô ta có gì tốt chứ, sao anh không để ý đến người ta.’’ Nhìn hắn nổi tình thú với Vương San San. Phương Di cảm thấy lo sợ, không được! Không thể để cô gái kia cướp mất cái cây to của cô ta. Nghĩ Phương Di dán lồng ngực mình vào kẻ cơ bắp trước mặt.
Nhìn hắn đối xử với Vương San San như vậy, Phương Di cũng không phải lương thiện gì. Cô ta chỉ sợ hắn muốn Vương San San sẽ không cần mình nữa. Dùng sức cọ bộ ngực lớn của mình lên lưng của hắn ta.
Hắn bị Phương Di chọc giận: “Cút, tránh qua một bên, cút ra ngoài cho ông, xem ngực cô ta đi, đó mới là hàng thật giá thật, còn cô thì sao, đến silicon ông đây cũng bóp chán rồi, không muốn chết thì cút ra một bên.’’ Hắn nghe Phương Di nói, tức giận mắng to, còn không kịp cởi quần, khéo dây khóa chuẩn bị hành động.
Nhìn hắn như vậy, Phương Di bĩu môi, mặc quần áo đi ra ngoài. Vương San San tuyệt vọng, nhìn thấy dục vọng của hắn, cô hét lên muốn rời đi, nhưng sao hắn có thể dễ dàng thả cô đi được.
Chuyện như vậy, đời trước cô đã thấy rất nhiều, huống chi người này lại là Vương San San. Cô cũng không thích cô gái này, cô ấy à, trước mạt thế đã không đáng yêu, nhưng có ít nhất còn có ba mình làm chỗ dựa, để cô ấy thoải mái làm gì thì làm. Còn bây giờ đã là mạt thế, vì sao cô ấy còn không hiểu được? Huống chi khi cô rời khỏi nhà, vậy không phải đồng nghĩa với việc không còn chỗ dựa sao? Vẫn ngang ngược càn quấy như trước đây, haizz, cô tự nói mình không có tốt bụng như vậy, xen vào việc của người khác đi cứu Vương San San.
[Mai Tuyết Vân: Đáng lẽ không muốn nói đâu, nhưng dịch chương này thì tức quá. Nữ phán như đúng rồi, trong khi đời trước bả khác gì San San đáng thương. Còn không phải bị chiều đến sinh hư sao? Người ta nói phía sau một cô gái kiêu ngạo là một người đàn ông nguyện sủng cô ấy đến kiêu ngạo. San San khác gì nữ kiếp trước chứ? Nếu nữ không sống lại, không phải cũng ngu dốt chết vì trai kiếp trước sao? Còn làm ra vẻ ta đây nói không đủ tốt bụng đi cứu San San. Nhưng xin lỗi bà San San cũng chưa làm gì nên tội với nữ cả. Nói một câu khen bả dùng mỹ phẩm gì cũng bị ghét, ĐM. Thật sự dịch chương này mà chửi thề chục lần, muốn bỏ quách khỏi dịch luôn. Sorry, bạn đọc.]
“Á, không được, đau quá, đau quá, buông tôi ra, hu hu, cứu mạng!’’ Bất ngờ bị dị vật xâm nhập, khiến Vương San San hét lên.
“Câm miệng, mẹ kiếp còn dám gọi, cô mà kêu zombie đến, ông đây sẽ ném cô cho chúng ăn.’’ Hắn nắm chặt bắp đùi cô gái, mắng chửi.
Nghe hắn nói, cô gái sợ không dám kêu nữa, cô rất sợ mình bị zombie cắn, Vương San San cắn răng, chịu đựng đau đớn.
“Ta nói, CMN, thật chặt mà, tiện nhân, sớm biết cô không còn trinh, nhưng khít đến mức này, nhìn dáng người cũng không tệ, yên tâm, anh đây sẽ yêu thương em.’’ Không lâu sau trong phòng vang lên tiếng bạch bạch. Vương San San cảm thấy cơ thể mình, lúc mới đầu rất khổ sở, dần dần biến thành một thứ cảm giác không thể nói thành lời.
Cô gái mềm mại như thế, hắn càng ra sức đâm chọc, đúng là tiểu thư nhà giàu, hắn đã làm qua không ít phụ nữ. Nhưng chưa có ai giống cô gái này, chặt chẽ khít khao, giống như muốn hút hắn vào vậy.
“Anh Hồng, bên ngoài có xe đến.’’ Lúc này, Lâm Hạo gõ cửa bên ngoài nói, nghe bên trong có tiếng động mập mờ, mặt Lâm Hạo tràn ngập vẻ bi thương.
“Á, thoải mái, quản làm cái gì, các cậu cần làm gì thì làm đi. Bọn họ cũng chỉ muốn tìm một nơi ở, đây cũng không phải nhà chúng ta, đừng quấy rầy ông đây. Hừ, con đàn bà khốn nạn, vừa rồi còn kêu la cứu mạng. Bây giờ thì hay rồi, kẹp ông đây chặt như thế, tốt, chặt lắm.’’
"Ừ, ừ......" Nghe tiếng động trong phòng, Lâm Hạo mất mác rời đi.
Lái xe vào thị trấn nhỏ, Bạch Nhược Oánh mở rộng phạm vi thần thức, nàng phát hiện, bên ngoài thị trấn không có một con zombie hay con người nào. Khắp nơi cũng không có dấu vết đánh nhau, nhìn có vẻ không giống bị tiêu diệt. Thấy vậy, cô cau mày, cảm thấy kỳ quái.
Ông Bạch nhìn thấy bên ngoài một căn nhà có xe, ông lái xe về phía khác, tránh va chạm với bọn họ. Dù sao cũng mạt thế, lòng cảnh giác của mọi người rất cao, sơ suất một cái rất dễ nảy sinh xung đột. Việc gì có thể tránh thì tránh, nghĩ như vậy, ông Bạch lái xe đến một căn nhà trống trước mặt.
Xe dừng lại, mọi người xuống xe, từ xa Phương Di và Ngải Tiểu Vũ nhìn xe hàng, cảm thấy quen mắt. Song khi Bạch Nhược Oánh xuống xen, hai ngươi nhìn thấy rõ, không ngờ lại là xe của nhà họ Bạch. Cũng không nghĩ rằng sẽ gặp lại người nhà họ Bạch ở đây.