Diệp Vẫn Thần do dự, cầm điện thoại nhưng không gọi đi, Lạc U bị bệnh, cần được nghỉ ngơi, lỡ như quấy rầy cô sẽ không tốt, nên anh quyết định chờ, nhưng Diệp Vẫn Thần rất không yên lòng, suy nghĩ một chút, lại lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Tiêu.
"Cậu chủ Diệp." Tiêu Tiêu và Diệp Vẫn Thần có số điện thoại của nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gọi điện thoại.
"Cô ấy có khỏe không?" Diệp Vẫn Thần nhắc tới cô đương nhiên là Lạc U.
Tiêu Tiêu không cần hỏi cũng biết, cậu nhỏ giọng trả lời: "Cô chủ đang nghỉ ngơi." Tiêu Tiêu cực kỳ áy náy, là cậu không chăm sóc tốt cho cô chủ, mới khiến cô chủ bị bệnh.
"... Chăm sóc cô ấy cho tốt." Diệp Vẫn Thần trầm mặc một lát, mới nhàn nhạt nói, chỉ có anh mới biết, lúc anh nói như vậy cảm thấy mình vô ích biết bao nhiêu, giao người mình chú ý nhất cho người khác chăm sóc, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.
"Dạ được." Đối với người đàn ông đặc biệt nhất trong lòng thiếu chủ, Tiêu Tiêu cũng rất tôn trọng, tuy cậu không biết, rốt cuộc người đàn ông này có địa vị gì trong lòng thiếu chủ, nhưng chỉ cần có địa vị là được.
Lúc Lạc U tỉnh lại, mặt trời đã lặn, vẫn còn có chút hơi đau đầu, nhưng đỡ hơn buổi sáng nhiều.
Cô ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tiêu Tiêu ở bên ngoài.
"Cô chủ, có khá hơn chút nào không? Muốn ăn cái gì không? Em đã chuẩn bị thuốc cảm, chị ăn cơm xong thì uống thuốc đi." Tiêu Tiêu đã đợi thật lâu, nhưng lại không dám đánh thức Lạc U, vừa thấy Lạc U ra ngoài, cậu lập tức hỏi ngay.
"Sắp xếp đi." Lạc U phất tay, lại vào phòng nằm xuống.
Tiêu Tiêu gọi điện thoại thu xếp mọi chuyện, liền có người mang cháo thịt tới, Tiêu Tiêu bưng cháo gõ cửa rồi mới đi vào.
"Em đút cho chị nhé?" Sắc mặt Lạc U tái nhợt, cả người không có sức sống, Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.
Lạc U khẽ nhíu mày, đương nhiên là không muốn, cô lắc đầu, vươn tay ra.
Tiêu Tiêu cũng không dám kiên quyết, đành phải thật cẩn thận đưa cho cô, tuy công chúa bị bệnh nên có chút yếu ớt, nhưng khí chất lạnh lùng quanh người cô, trước giờ mọi người chịu ảnh hưởng đã quen, nên cũng không dám kháng cự.
"Cô chủ, lúc chiều cậu chủ Diệp đã gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô." Tiêu Tiêu nhận lấy cái bát không, báo cáo.
"Ừ." Diệp Vẫn Thần sao? Không biết anh đang chấp hành nhiệm vụ gì, hành tung càng ngày càng bí ẩn, chẳng qua cô chưa bao giờ hỏi anh, cô cũng không có hứng thú muốn biết xem giữa cô và quân đội, đối với người đàn ông kia cái nào mới quan trọng hơn.
Không biết có phải do bị bệnh hay không, cảm xúc của cô hôm nay không giống ngày bình thường, vừa nghĩ đến người nào đó, đột nhiên lại cảm thấy thật nhớ nhung, không biết chừng nào người đàn ông kia mới lại về nhà, không biết anh có thay đổi gì không.
Suy nghĩ của Lạc U có chút mông lung, cô nhắm mắt muốn ngủ tiếp, Tiêu Tiêu cẩn thận đi ra ngoài, Lạc U cũng dần chìm vào giấc ngủ sau một lúc suy tư ngắn ngủi.
Lạc U nghĩ tới Diệp Vẫn Thần, nửa năm trước lúc gặp lại anh, anh đã rất có khí chất của quân nhân, dáng người thẳng tắp, cương nghị đầy khí thế, không nói gì nhưng vô cùng thu hút, còn ẩn chứa sự khát máu, bên trong là sự lãnh khốc vô cùng mạnh mẽ.
Không thể phủ nhận, nhìn thấy Diệp Vẫn Thần của bảy tám năm trước khi mình qua đời, Lạc U càng cảm thấy bị rung động nhiều hơn, cho dù anh còn chưa đủ tuổi thành thục, nhưng so với khi anh đã hoàn toàn bước chân vào giới hắc đạo, Diệp Vẫn Thần của hiện tại phù hợp với sở thích của Lạc U hơn, nếu nói Diệp Vẫn Thần từng là một đứa trẻ mồ côi đáng thương, thì hiện tại Diệp Vẫn Thần là một con mãnh hổ, khí thế của anh đã hoàn toàn không thể coi thường.
Chẳng qua, người đàn ông càng lớn càng ưu tú, càng ngày càng có khí thế mãnh hổ này, lúc ở trước mặt cô, vẫn luôn biết nghe lời như một chú cún lớn, thỉnh thoảng ngại ngùng, thỉnh thoảng đỏ mặt, đôi khi giống như một khúc gỗ ngu ngốc không biết chuyện gì, đôi khi lại... Thật đáng yêu khiến cô rất muốn cười.
Nghĩ đến đó, Lạc U chìm vào giấc ngủ, hình ảnh cuối cùng là bộ dạng người đàn ông nào đó đỏ mặt ngơ ngác.
Lúc Lạc U ngủ, khóe miệng cô nâng lên một nụ cười nhạt, không biết có phải vì mơ thấy chú chó trung thành to xác kia hay không.
Thể chất của Lạc U rất tốt, lần này bị bệnh ngoài ý muốn, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày một đêm, ngày hôm sau đã khỏe hơn rất nhiều, hiện tại đã có thể tiếp tục quay phim.
Nhan Ngọc rất chu đáo, vì quan tâm đến sức khỏe của Lạc U, bà không chỉ giảm bớt cường độ công việc, còn chọn mấy cảnh quay không tốn nhiều sức lực để quay trước, mấy ngày tiếp theo, sức khỏe của Lạc U dần dần khôi phục lại, Lý Hoành Vũ vội vàng chia sẻ trạng thái của Lạc U cho các fan biết, lần này Lạc U bị bệnh, dẫn tới oanh động không nhỏ, rất nhiều người hâm mộ gửi quà tặng qua bưu điện đến công ty cho Lạc U, còn có vài người hâm mộ la hét ầm ĩ muốn đến phim trường thăm Lạc U, Lý Hoành Vũ phải đưa ra rất nhiều lý do, mới trấn an được sự bùng nổ của bọn họ.
Bản thân Lý Hoành Vũ cảm thấy mình thật là nằm cũng trúng dạn, dĩ nhiên người trúng thương cùng anh ta còn có Tiêu Tiêu. Nguyên nhân Lạc U bị bệnh, trực tiếp bị người hâm mộ đổ lỗi cho Lý Hoành Vũ và Tiêu Tiêu, nói hai người này là đấng mày râu mà không biết chăm sóc công chúa, mãnh liệt yêu cầu công chúa mời thêm một vú em.
Lý Hoành Vũ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi lên trang cá nhân của Lạc U để trả lời bọn họ, hơn nữa còn công bố thói quen thích sạch sẽ của Lạc U, còn bổ sung thêm bức ảnh cô đang ngủ, hơn nữa còn bình tĩnh uy hiếp các fan, nếu ai còn dám nói xấu anh ta nữa, sau này anh ta sẽ không bao giờ chụp ảnh Lạc U đăng lên mạng......
Các fan liền tỏ ra im lặng, người đại diện này sao lại vô lương tâm như thế chứ?
Tiêu Tiêu hết sức đau lòng, cậu vừa là phụ tá vừa là quản gia, là cậu không chăm sóc tốt cho cô chủ, cho nên để chứng minh cậu vẫn còn rất hữu dụng, liên tục mấy ngày sau, trên trang cá nhân của Lạc U web xuất hiện rất nhiều hình ảnh đủ loại món ăn ngon, toàn bộ đều là Tiêu Tiêu làm cho Lạc U ăn, vừa có thể chứng minh bản thân mình hữu dụng, lại có thể khiến những người nói xấu cậu thèm chết, hừ!
Suất quay ở cổ mộ Kiếm Mộ đã đến phần cuối, chính thức bắt đầu ghi hình cảnh quay quan trọng, nữ chính bị thương chưa lành, bọn người kia nhanh chóng xông vào Kiếm Mộ để tìm nàng, nam chính tìm được nữ chính trước khi bọn họ đến, muốn khuyên nữ chính rời đi, lại bị nàng cự tuyệt không chút do dự.
"Kiếm Mộ là của ta, Kiếm Mộ mất, ta cũng sẽ mất!" Nàng là người canh giữ Kiếm Mộ, sự tồn tại của Kiếm Mộ chính là ý nghĩa tồn tại của nàng, nếu như nàng không còn ý nghĩa để tồn tại, vậy còn sống thì có ích gì.
Nam chính vừa tức giận vừa lo lắng, khuyên bảo nữ chính thế nào cũng không có hiệu quả, muốn mạnh mẽ áp chế đưa nữ chính đi nhưng chỉ khiến nữ bị thương nặng hơn.
"Ngươi đi đi, chuyện ở đây không liên quan tới ngươi." Sắc mặt nữ chính Lạc U tái nhợt, lạnh lùng nói, thật giống như nàng không hề quen biết tên nam nhân vẫn luôn đi theo nàng.
Sắc mặt nam chính Cố Cách hết sức khó coi, trên đường hắn xông tới đây đã tiêu tốn không ít hơi sức, trên người có vài vết thương, một lòng muốn bảo hộ cho nữ chính được an toàn rời khỏi đây, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại bị đối xử như vậy, một câu không liên quan này, khiến trong lòng nam chính tổn thương sâu sắc.
Cố Cách rất đau lòng, sự tức giận và lo lắng trong lòng đều trở nên lạnh lẽo, hắn và nữ chính gặp nhau hiểu nhau gần nhau, là hắn đã đưa nữ chính ra khỏi Kiếm Mộ u ám, nhưng cuối cùng bởi vì hiểu lầm mà tổn thương nữ chính, khiến nữ chính bị thương trở lại nơi này, hắn quay lại tìm, thậm chí thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, còn bị các đồng đạo phỉ nhổ, nhưng không ngờ, tất cả những chuyện đó chỉ đổi lấy được một câu không liên quan tới ngươi!
"U Hồn, rốt cuộc nàng có yêu ta hay không?" Giọng nói của Cố Cách vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng, rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn đã lâu trong lòng, còn có cảm giác như được giải thoát.
"...... Yêu là gì? Trong thế giới của ta không có yêu, chỉ có chém giết!" Đây là cậu trả lời của Lạc U sau một lúc do dự, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, ngoài ánh mắt có một chút do dự và mê hoặc, thì không hề có tình cảm!
Nhưng mà, thật sự không yêu sao? Có lẽ là yêu hay không yêu, nữ chính cũng không biết, không có ai nói cho nàng biết, rốt cuộc tình yêu là gì, nếu quả thật không yêu, làm sao sẽ vì những hiểu lầm nhỏ nhặt kia mà cảm thấy khó chịu, thậm chí nhất thời mất cảnh giác còn khiến mình bị trọng thương!
Nam chính đau lòng rời đi, đi tới nửa đường lại gặp được bọn người trong phái võ lâm xông vào, lúc này mới phản ứng được, Kiếm Mộ đang gặp nguy hiểm, nữ chính còn đang bị trọng thương, bây giờ lại có nhiều kẻ địch tới như vậy, thật sự là quá mức nguy hiểm, hắn cũng không thèm quan tâm tới chuyện có yêu hay không nữa, đối mặt với sinh mệnh, vấn đề tình yêu chỉ có thể hoãn lại.
Nam chính quay trở lại tìm nữ chính, lại phát hiện nữ chính đã không còn ở đây, xung quanh dần dần xuất hiện mấy tay kiếm, bởi vì quá nhiều người tiến vào, hơn nữa còn vào bằng nhiều con đường khác nhau, cho nên nam chính cũng không bị bọn họ chú ý, những người tới nơi này là bằng hữu, đồng thời cũng là kẻ địch, từ ngoài kia vào đây có không ít người mất mạng không chỉ là do bẫy rập, mà còn bởi vì bị bằng hữu đâm sau lưng.
Nam chính hoảng loạn bắt đầu tìm kiếm nữ chính, lúc này nữ chính cũng đang gặp nguy hiểm lớn, nàng bị tứ đại cao thủ hết sức nổi danh của chốn võ lâm bao vây tấn công, mục tiêu của bọn họ ngoài thanh bảo kiếm ra còn cả nàng, bên ngoài đồn đại nàng không phải người, một số người cho rằng nàng là Kiếm Hồn, là thần kiếm hóa thân, có được nàng mới lấy được thần kiếm thật sự.
"Các ngươi đã đến rồi, cũng không cần đi, nơi này mai táng nhiều Kiếm Hồn đếm không xuể, các ngươi cũng sẽ được chôn theo bọn họ!"
Đứng ngay giữa Kiếm Mộ, vạn kiếm tề tụ, Lạc U mặc y phục màu đen, tóc dài xõa ra, không gió mà bay, lơ lửng giữa không trung, giọng nói lạnh lùng, hàm chứa đầy sát khí!
Cuộc đại chiến bắt đầu, nữ chính Lạc U, mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn là cao thủ, lấy một địch bốn vẫn không giảm đi uy phong, mặc dù vết thương trên người càng lúc càng nhiều, gương mặt càng lúc càng tái nhợt, nhưng vẫn không hề sợ hãi múa may thanh kiếm, mặc cho máu tươi nhỏ xuống nền Kiếm Mộ, tưới lên những linh hồn thiên cổ đã mất đi kiếm khí!
Khi nam chính Cố Cách xuất hiện, đã có hai người chết hai người bị thương một người bị trọng thương, tứ đại cao thủ còn dư lại hai vị, hai người kia đã ngừng thở, thân thể Lạc U chồng chất đầy vết thương, có thể mất mạng bất kỳ lúc nào!
"Dừng tay, mau dừng tay!" Cố Cách vừa tức giận hét lên vừa vươn thanh kiếm nghênh đón!
Võ lâm chính đạo hay chính nghĩa tà ác gì, hắn hoàn toàn không quan tâm nữa, trước mặt người mình yêu, tất cả đều không còn ý nghĩa gì, giờ phút này, hắn chỉ hy vọng nữ nhân mình yêu có thể sống khỏe mạnh, cho dù nữ nhân này không hề yêu mình!
Nam chính gia nhập khiến cuộc chiến trở nên thăng bằng hơn, nữ chính cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cục diện này không duy trì được bao lâu, bọn người xông vào Kiếm Mộ càng lúc càng nhiều, càng có thêm nhiều người không muốn sống mà xông về phía nữ chính tấn công!
"Nữ nhân kia chính là thần kiếm Kiếm Hồn, bắt được nàng ta là có thể lấy được thần kiếm, mau giết ả!" Đây là câu nói có ý nghĩa nhất trong cuộc loạn chiến, vừa dứt lời, rất nhiều người điên cuồng bắt đầu tấn công nữ chính quyết liệt!
Võ công của nam chính rất cao cường, mặc dù nữ chính bị trọng thương nhưng vẫn linh hoạt như cũ, hai người liên thủ kháng địch, phong thái lấy một địch một trăm, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, trên thân thể hai người dính đầy máu, nam chính vô số lần hét lên bảo nữ chính đi trước, nhưng nữ chính không nói gì, chỉ hết lần này đến lần khác đứng chắn trước người nam chính, đỡ lấy mấy nhát kiếm cho hắn!
Tình yêu là gì? Nếu như sống chết có nhau cũng không phải là tình yêu, vậy tình yêu là gì?
Nữ chính vẫn không hiểu tình yêu là gì, nhưng trong lúc vô tình, tình yêu đã tìm tới nàng, không cần ngôn ngữ, tình yêu của nàng dùng tính mạng để diễn tả, cũng giống như nam chính!
Không biết là ai đã nói, bi kịch mới có thể trở thành kinh điển, cho nên bộ phim này, cũng là một loại bi kịch, cuối cùng nam chính và nữ chính lựa chọn đồng quy vu tận cùng bọn địch nhân, Kiếm Mộ có hệ thống tự phá hủy, khi nữ chính nhìn thấy vết thương trên người nam chính càng lúc càng nhiều, ánh mắt kẻ địch càng trở nên điên cuồng hơn, nàng cũng biết đã đến lúc mình nên hạ quyết tâm rồi.
"Ngươi sợ chết không?" Nữ chính bị nam chính ôm, toàn thân hai người đầy máu, nữ chính khàn khàn hỏi bên tai nam chính.
"Sợ, sợ khi chết sẽ không được gặp nàng nữa!" Ánh mắt nam chính chăm chú nhìn nữ chính, hắn không nói lời tâm tình, mà là sự thật.
Nữ chính khó khăn nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ, nhưng nụ cười này, lại đẹp đến không gì sánh được, khiến nam chính nhìn ngây người, mà lúc này, xung quanh hai người vẫn còn đao quang kiếm ảnh, hơn mười người sắc mặt hung ác vây quanh bọn họ, ép bọn họ giao ra thần kiếm.
Thần kiếm? Đó là thứ gì, có quan trọng hơn tình yêu không?
"Không biết, kiếp sau, chúng ta còn có thể ở cạnh nhau không." Đây cũng là câu nói thâm tình nhất của nữ chính trong bộ phim này, nữ chính nhìn nam chính, sự lãnh khốc trong ánh mắt được thay thế bởi sự quyến luyến và dịu dàng, yêu, có lẽ không cần nói ra khỏi miệng, chỉ cần nhìn nhau, cũng có thể thấy được tình yêu.
"Có chứ, chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau." Nam chính đang nói chuyện đột nhiên xoay người, dùng hết chút sức lực cuối cùng ngăn cản trước người nữ chính, lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu vào cơ thể, liên kết chặt chẽ cơ thể của hai người!
"Thật xin lỗi!" Thật xin lỗi, đưa nàng ra ngoài lại là mang đến nguy hiểm cho nàng; thật xin lỗi, yêu nàng rồi lại vì chút hiểu lầm nhỏ nhặt mà khiến nàng bị thương; thật xin lỗi, cuối cùng vẫn không thể nào bảo vệ nàng được, khiến nàng phải chết trước mặt ta; thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, nếu như có kiếp sau, ta thật sự vẫn muốn ở cạnh nàng!
"Không sao." Không sao, bởi vì chàng đã đưa thiếp rời khỏi Kiếm Mộ u ám này, để thiếp có thể thấy được thế giới rực rỡ màu sắc ngoài kia; không sao, vì chỉ có chàng yêu ta, dùng cả tính mạng để nói cho thiếp biết, tình yêu có nghĩa là gì; không sao, thật sự không sao mà, kiếp này mặc dù chúng ta đều chết, nhưng kiếp sau, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau, không bao giờ rời xa!
"Ok, qua! Rất tuyệt, Tiểu U, Tiểu Cách, tôi dám cam đoan, lần này giải nam nữ chính xuất sắc nhất, nhất định là của hai người!" Nhan Ngọc nói to, mọi người cũng đều cho là vậy, mặc dù biết rõ là đang đóng phim, nhưng vẫn có rất nhiều người đỏ mắt, có thể thấy được Lạc U và Cố Cách diễn đoạn kết thúc này, cảm động biết nhường nào.
"Vậy thì xin mượn lời chúc của đạo diễn Nhan." Trong lòng Cố Cách hơi kích động, hơn nữa vừa rồi biểu hiện cảm xúc quá nhiều, hiện giờ anh ta có chút mệt mỏi.
Còn Lạc U thì tối sầm mặt mũi, nhìn Nhan Ngọc, suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nói ra suy nghĩ của mình, "Đạo diễn Nhan, kết cục không thể thay đổi sao?"
Lạc U rất buồn bực, trong kết cục của Đệ Nhất Công Chúa cô phải chết, trong Thiên Kim Hắc Đạo cô cũng chết, mà hiện tại, kết cục của Kiếm Mộ cô cũng phải chết nữa, cô mới đóng có ba bộ phim điện ảnh, mà bộ nào cũng chết, có phải là quá bi thương rồi hay không?
"Ơ? Thay đổi kết cục sao? Vì sao? Kết cục này có chỗ nào không hay đâu? Cứ để bọn họ chết đi, rất kinh điển, hiện giờ khán giả rất thích thể loại này." Nhan Ngọc tỏ ra kinh ngạc và vô cùng không đồng ý, bi kịch cũng hay mà, tình tiết bi kịch rất dễ nhận được lời khen ngợi, khán giả vừa xem vừa khóc vừa mắng nhưng vẫn yêu thích, chuyện tình này hoàn mỹ biết bao nhiêu, mặc dù bi kịch nhưng vẫn hoàn mỹ.
"... Quay thêm phần tiếp theo đi, ngoại truyện." Lạc U cũng hết cách, cô biết khán giả thích, nên cũng không muốn để nhân vật của mình sống tiếp, nhưng chẳng qua còn có thể dùng một phương thức khác để kéo dài sự sống.
"Ngoại truyện? Là sao?" Nhan Ngọc không hiểu ý của Lạc U, có chút tò mò hỏi.
"Dân gian, hai đứa trẻ sơ sinh đồng thời được sinh ra, một nam một nữ, vậy là được rồi." Cách nghĩ của Lạc U rất đơn giản, vừa nói ra mọi người liền hiểu ngay.
Hai mắt Nhan Ngọc sáng lên, thật ra bà cũng không thích bi kịch, "Được, cứ quyết định như vậy đi, Tiểu U quả nhiên thông minh, phương pháp như vậy cũng có thể nghĩ ra."
Lạc U càng thêm bất đắc dĩ, nội dung như vậy khá kinh điển mà, cũng từng có nhiều bộ phim dựa trên cốt truyện này, cô chỉ nhắc đến mà thôi, không dám kể công.
Sau khi rời khỏi cổ mộ, Lạc U thật sự rất vui vẻ, cuối cùng cũng không cần phải ngủ lại chỗ này nữa, mấy ngày nay cô rất không thoải mái, làm cô cũng gầy đi, khi về phải bồi bổ lại mới được.
Đầu tháng mười một, đoàn làm phim Kiếm Mộ chính thức chuyển đến một thị trấn cổ ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh để tiếp tục ghi hình, thật ra dựa theo sự sắp xếp của Nhan Ngọc, là sẽ tiến hành quay phim ở chỗ này trước, sau đó mới đi đến Kiếm Mộ, nhưng lúc trước chỗ này đã có đoàn làm phim khác sử dụng, nên đành phải ghi hình ở cổ mộ trước, chẳng qua những cảnh quay khó đều đã quay xong rồi, hiện tại được đến nơi sơn trang này, tất cả mọi người đều cảm thấy thật nhẹ nhàng, còn có cảm giác như đi nghỉ phép.
Sơn trang này cách nhà của Lạc U khoảng hai tiếng rưỡi đi xe, nên Lạc U chỉ có thể nghỉ lại chỗ này, cũng may hoàn cảnh ở đây không tệ, do thường xuyên có đoàn làm phim tới ghi hình, nên dịch vụ và các thiết bị đều rất hoàn thiện, Lạc U cũng không cảm thấy khó chịu.
Cũng trong lúc Lạc U đang ghi hình ở sơn trang, làng giải trí xảy ra hai sự kiện khiến Lạc U phải chú ý.
Một người trong ê-kíp của Lạc U hiện giờ đang là diễn viên mới nổi Tề Tử Huy, cũng chính là ảnh đế tương lai, bị dính vào một tin đồn, hai hãng truyền thông rất có sức ảnh hưởng đều đồng thời đưa tin, dùng ảnh chụp rất mơ hồ để làm chứng cứ, nói rằng anh ta dựa vào một người phụ nữ giàu có để được nổi tiếng, nhất là gần đây anh ta đang cạnh tranh vai diễn cùng một nghệ sĩ khác, dựa vào thế lực của người phụ nữ giàu có để chèn ép người kia, mới giành được vai nam chính, cả hai tờ báo danh tiếng đều lên tiếng, cố gắng hết sức để phỉ báng hạ thấp uy tín của Tề Tử Huy.
Chỉ cần là người làm việc trong ngành giải trí, vừa nhìn thấy tin tức như vậy sẽ biết ngay, sau lưng chuyện này nhất định có người nào hoặc là một thế lực nào đó chèn ép, nếu không cho dù báo chí có đưa tin đồn, cũng sẽ không dùng phương thức cực đoan như thế để đắc tội người khác, cách dùng câu chữ sắc bén như vậy, nhất định là cố tình hủy hoại thanh danh của anh ta, không chừa đường sống, chuyện này rất hiếm khi xảy ra.
Lạc U là một người rất bênh vực người mình, hơn nữa còn vô cùng bao che, cho dù là lỗi của người bên phe cô, cô cũng sẽ trả thù người đã dám khi dễ người của cô trước, sau đó mới tính tới chuyện trừng phạt người của mình, huống chi, sau khi đã hiểu rõ đầu đuôi sự tình, biết chuyện này hoàn toàn là do đối phương lòng dạ hẹp hòi tạo nên, Lạc U lại càng không để yên.
"Tiêu Tiêu, mọi người nghỉ ngơi quá lâu rồi, đã đến lúc phải ra tay." Lạc U nói mọi người, đương nhiên nói đến các thành viên trong đội cận vệ của Tiêu Tiêu.
"Cô chủ định xử lý chuyện này như thế nào?" Hai mắt Tiêu Tiêu sáng lên, giọng nói đầy hưng phấn, bọn họ đúng là đã nghỉ ngơi quá lâu, được hoạt động một chút cũng tốt.
"Tôi không hy vọng gặp lại kẻ chủ mưu của chuyện này, cùng với hai hãng truyền thông kia, cho bọn họ cùng nhau vào chỗ chết đi." Chuyện của Tề Tử Huy rất đơn giản, cũng là vì vấn đề vai diễn nên mới bị trả thù, Tề Tử Huy rất ưu tú, danh tiếng cũng tốt, được nhận vào vai nam chính rất hợp tình hợp lý, người kia cũng là một người khá có tiếng tăm, phải chịu thua nên không phục, dựa vào thế lực sau lưng tạo ra tin đồn vô căn cứ này, muốn đoạt lại vai nam chính, đồng thời khiến Tề Tử Huy không tiếp tục duy trì được tên tuổi ở làng giải trí, nhưng lại quên đi thế lực sau lưng Tề Tử Huy.
Chuyện Lạc U ký hợp đồng riêng với một vài nghệ sĩ vẫn còn là bí mật, không có nhiều người biết, nam diễn viên kia cũng không biết, nếu đã biết anh ta nào dám làm như vậy, còn về hai hãng truyền thông đã đưa tin, đương nhiên Lạc U cũng không định bỏ qua, vừa đúng lúc bây giờ cô đang chuẩn bị đầu tư vào lĩnh vực truyền thông, nên bắt đầu từ hai công ty này thôi.
"Dạ!"