Chương
Thấy Diệp Vãn Tình ăn mặc phong phanh, Hải Đường không nhịn được nói: “Tiểu thư, sao người lại đi chân trân rồi? Đêm qua trời đổ tuyết, đã bắt đầu vào đông, tiểu thư không thể tùy ý như thế nữa, lỡ mà nhiễm lạnh thì nô tỷ biết phải làm sao.”
Giọng Diệp Vãn Tình hàm chứa ý cười: “Ta không lạnh.
Yên tâm đi”
Từ khi tu luyện, thân thể của nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Hạ không nóng, đông không lạnh, nội lực luôn bảo hộ thân thể và giữ vững thân nhiệt của nàng.
Thêm nữa, mỗi tháng nàng đều phải ngâm thuốc tắm hai lần đều đặn, mà đa số thảo dược trong đó là thảo dược mang tính hỏa, dược tính rất mạnh và kịch liệt.
Nàng hấp thu đám dược liệu đó nên thân nhiệt luôn cao hơn người bình thường một chút.
Bởi thế khi ở trong phòng, Diệp Vãn Tình thích mặc mỏng và đi chân trân.
Hải Đường biết nguyên nhân, nhưng vẫn cứ không nhịn được lo lắng.
Sợ tiểu thư nhà nàng nhiễm lạnh.
Hải Đường vừa búi tóc vừa đáp: “Bình thường thì không nói, nhưng đã vào đông rồi, tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút.
Nữ nhân chúng ta luôn sợ lạnh mà.”
Câu cuối của Hải Đường có hai ý, ý đầu tiên là nữ tử vốn là thể âm, dễ cảm thấy lạnh lẽo.
Ý thứ hai là chứng “cung hàn”, đó là chứng bệnh đáng sợ đối với nữ nhân.
Nếu như không chăm sóc kỹ để mắc chứng cung hàn thì sẽ khó thụ thai, bệnh nặng thì có thể dẫn đến vô sinh.
Diệp Vãn Tình nghe, bàn tay khẽ đặt lên bụng dưới.
Lát sau, nàng nói: “Ừm…ngươi nói đúng.”
Hải Đường đã búi tóc xong, khi ở nhà Diệp Vãn Tình không thích làm kiểu tóc gì quá phức tạp.
Nhìn qua gương đồng, Hải Đường thấy dưới mắt Diệp Vãn Tình có vết thâm nhạt.
Liên hỏi: “Đêm qua tiểu thư ngủ không ngon ưự?”
“Đêm qua ta ngủ muộn vì phải phối xong chỗ giải dược cho hoàng hậu nương nương.
Lát nữa nếu người trong cung đến, thì ngươi lấy chỗ thuốc ta để trên bàn trong phòng thuốc đưa cho bọn họ.”
“Vâng, nô tỳ đã biết.”
Sau đó Hải Đường hầu hạ Diệp Vãn Tình rửa mặt, thay y phục, dùng xong điểm tâm sáng thì gió không thổi nữa.
Chỉ có tuyết rơi lưa thưa, Diệp Vãn Tình sai Hải Đường tắt nến và mở cửa sổ ra, tuy trời vừa âm u vừa lạnh, nhưng Diệp Vãn Tình không thích đóng kín cửa trong phòng.
Đám người hâu trong viện bắt đầu cầm chổi quét tuyết, tuy Diệp Vãn Tình đã nói không lạnh.
Nhưng Hải Đường vẫn hơi lo, liên đi vào phòng bếp nhỏ ở sân sau, muốn nấu cho Diệp Vãn Tình chút dược thiện khu hàn.
Hầu hạ bên người Diệp Vãn Tình lâu, Hải Đường cũng biết kha khá thảo dược, còn từ đó tập nấu được rất nhiều loại dược thiện.
Lúc Hải Đường bê dược thiện vào phòng liên đụng phải Cẩm Tú.