Chương
Ngay sau đó một chậu quần áo bẩn liền rơi xuống đầu Mai Thúy, bên cạnh nàng ta đã chất một đống y phục chưa giặt, sắc mặt Mai Thúy tối sầm.
Nàng ta vứt bàn giặt xuống đất, đứng bật dậy.
“Mai Linh, ngươi đừng có mà quá đáng! Chỗ y phục này là phân của năm người!”
Mai Thúy nghiến răng nói.
Nha hoàn được gọi là Mai Linh khoanh tay, hất cằm cười khẩy: “Thế thì sao? Ta muốn ngươi giặt hết đãy.
Nếu không muốn làm thì ta sẽ đi bẩm báo với di nương.”
“Ngươi…!”
Mai Thúy chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn chặt trong lông ngực, khiến nàng ta hít thở không thông.
Sau chuyện đêm qua, tuy Mai Thúy bảo vệ được tính mạng nhưng nàng ta cũng không thể được như trước nữa.
Đào di nương niệm tình nàng ta đã hâu hạ lâu năm, không bán nàng ta đi mà chỉ giáng nàng ta xuống thành nha hoàn tam đẳng trong viện.
Mai Châu sắp được điêu qua viện của nhị thiếu gia nên Đào di nương đã cất nhắc hai nha hoàn nhị đẳng lên làm nha hoàn thiếp thân của mình.
Trong đó có Mai Linh.
Lúc trước khi Mai Thúy chưa thất thế, xung quanh nàng ta không thiếu kẻ nịnh bợ.
Mai Linh còn là kẻ xuất sắc nhất trong số đó.
Lúc nào cũng khúm núm cười nịnh lấy lòng nàng ta.
Hay nói những câu kiểu như: sau này Mai Thúy được nhị thiếu gia sủng ái, sinh được con trai lên làm chủ tử thì hãy cho Mai Linh được làm nha hoàn thiếp thân của nàng ta…v.v Mai Thúy nghe mà mở cờ trong bụng, nên lần nào cũng đồng ý, sau này khi được nhị thiếu gia nâng lên làm thiếp thì sẽ để Mai Linh làm nha hoàn thiếp thân của mình.
Mà chuyện tương lai, ai có thể lường trước được? Nay mộng đẹp tan vỡ, thân thể Mai Thúy chẳng còn trong sạch, có muốn gả cho thuộc hạ thân tín của Đào di nương thì cũng chẳng được nữa.
Khế ước bán thân của Mai Thúy lại năm trong tay Đào di nương.
Chuyện đêm qua đã khiến Đào di nương khó chịu vô cùng, nếu còn gây chuyện thì e là Đào di nương sẽ bán nàng ta vào kỹ viện mất.
Mai Thúy hít sâu, cố nén phẫn nộ nói: “Ta giặt hết là được chứ gì!”
Nói rồi nàng ta quay lưng, ngồi oạch xuống hùng hổ đập y phục.
Mai Linh khinh miệt hừ lạnh: “Thế có phải tốt không, loại tàn hoa bại liễu như ngươi đừng có nuôi mộng chim sẻ hóa phượng hoàng nữa.
Thứ không biết liêm sỉ.”
Nói rồi lắc hông đi mất.
Xa xa vẫn còn nghe tiếng cười của nàng ta: “Mơ mộng làm di nương cơ đấy…hahaha…”
Bả vai Mai Thúy run run, nàng ta vắt chặt cái áo trong tay đến mức lồi cả gân xanh.
Đến khi giặt xong chỗ quân áo đó thì trăng đã lên cao, lúc này Mai Thúy mới trở về phòng của mình.
Trong phòng có ba người khác, thấy Mai Thúy vào thì liếc nàng ta bằng ánh mắt khinh miệt, mỉa mai.