Chương
Sau đó Cố Thừa Duệ chắc chắn phải đến khách viện đổi quần áo khác, lúc này, nàng ta cho Kim Bích phục sẵn ở đó, mọi chuyện thành công thì bảo thế tử ở lại đợi, còn Kim Bích thì về bẩm báo với nàng ta một tiếng.
Vốn dĩ, nàng ta chỉ định đến gặp Cố Thừa Duệ tỏ vẻ ủy khuất đáng thương với hăn, nhân tiện bôi đen Diệp Vãn Tình thêm một chút.
Không ngờ, khi nàng ta vừa bước vào phòng thì hắn lại…
Ban đầu Nhược Tuyết cũng phản kháng một chút, nhưng hẳn cứ mạnh mẽ đè nàng ta xuống, lại chẳng phải lần đầu nên chỉ trong chốc lát, hai người đã dính chặt lấy nhau.
Ai ngờ trong lúc hai người đang triền miên mây mưa thì đại phu nhân lại dẫn người xông vào! Còn kéo theo một đám người phía sau, khiến nàng ta lâm vào hoàn cảnh không còn chỗ trốn.
Nghĩ lại tình cảnh tối qua, sắc mặt Nhược Tuyết liên trở nên xanh mét.
Dâm loạn với vị hôn phu của trưởng tỷ ngay trong thọ yến của tổ mẫu, không cần nghe ngóng thì nàng ta cũng biết đám người ngoài kia đang mắng chửi nàng ta thậm tệ đến mức nào! Mặc dù đến cuối Cố Thừa Duệ đã phải đứng ra gánh tội, nhưng đám phu nhân kia chẳng phải người ngu.
Cứ cho là Cố Thừa Duệ say rượu làm loạn, cưỡng hiếp tỳ nữ rồi cưỡng ép luôn nàng ta đi, nhưng chuyện nàng ta xuất hiện ở đó thì phải giải thích thế nào? Mọi người đều hiểu, chẳng qua không ai vạch trân mà thôi.
Thanh danh của nàng ta xem như hết đường cứu vớt! Tuy nhiên, đêm qua cũng không phải toàn là chuyện xấu, ít nhất thì Diệp Vãn Tình ngu xuẩn, tự chọc thế tử tức giận đến mức hủy hôn ước là một chuyện khiến Nhược Tuyết vui mừng.
Diệp Vãn Tình đắc tội với thế tử phủ Chiến Bắc vương, ắt sẽ không được sống yên lành.
Ấy thế mà Nhược Tuyết còn chưa hả hê được bao lâu thì lại nghe được tin tức, hoàng hậu nhận Diệp Vãn Tình làm nghĩa muội! Nhược Tuyết há hốc, quả thực không thể tin được! Diệp Vãn Tình có cái vận c chó gì, mà lại có thể gặp được chuyện tốt cỡ này cơ chứ?! Nghĩa muội của hoàng hậu ư?! Chết tiệt! Nhược Tuyết cấu rách tấm khăn lụa trong tay.
Nhược Tuyết hỏi: “Tại sao Diệp Vãn Tình lại được hoàng hậu nhận làm nghĩa muội?!”
Đêm qua vừa xảy ra chuyện, chiều nay tin tức đã truyền ra.
Ý che chở của hoàng hậu quá mức rõ ràng! Rốt cuộc thì Diệp Vãn Tình đã bấu được mép váy của hoàng hậu từ khi nào? Nàng ta không hề bắt được chút tiếng gió nào cả.
Tiểu Liễu đáp: “Hôi tiểu thư, theo như những gì nô tỳ nghe ngóng được, thì Diệp Vãn Tình may mắn gặp hoàng hậu nương nương ở chùa Thiên Tự, lọt vào mắt xanh của nương nương nên được nương nương nhận làm nghĩa muội.
Còn chỉ tiết thì nô tỳ không rõ.”
Sắc mặt Nhược Tuyết âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lát sau, nàng ta khoát tay nói: “Thôi, chuyện này ta sẽ tự tìm hiểu sau.
Còn chuyện đêm qua thì sao? Ngươi tra ra được những gì?”
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ không tra được lý do Mai Thúy vào phòng thế tử, có lẽ…
nàng ta thật sự chỉ muốn vào thay nến?”
Tiểu Liễu chân chữ nói.
Nhược Tuyết cười lạnh: “Ngươi tin không?”
“Con ả đó vốn chẳng phải thứ an phận, có mấy lần Diệp Dương đi chung với ta đụng phải ả, ả tự cho là bản thân đã che dấu tốt.