Chương
Mấy tên ăn xin mò lại lột hết những món quần áo còn dùng được trên người nàng, thậm chí chúng còn định…
May mà Hải Đường tìm thấy nàng rồi đưa về cứu chữa, giữ cho nàng chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng thân xác nàng lúc ấy đã rách nát như một con rối hỏng.
Nàng ngu xuẩn, nàng khiếp nhược, nàng vô năng! Đến năng lực trả thù cho cha mẹ, cho con thơ cũng không có.
Nàng hận, nàng hận đến chết! Lúc gần tắt thở, trong lòng nàng không ngừng lặp lại những lời cầu nguyện.
“Nếu có kiếp sau, ta nguyện không uống canh Mạnh Bà, không đầu thai kiếp khác.
Chỉ nguyện ở lại nhân gian, tế vong linh biến thành lệ quỷ, xẻ thịt uống máu những kẻ từng hại ta! Dù cho linh hồn vỡ nát, thiên địa tru diệt, vĩnh viễn tan biến, cũng vẫn cam lòng.”
Diệp Vãn Tình rũ mắt nhìn cái bóng của bản thân mặt đất, nở một nụ cười nhạt.
A…thật ngây thơ…
Trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn người, kẻ xấu nhiều không đếm hết, người ngu ngốc bị hại lại càng nhiều hơn.
Nếu như lòng oán hận thật sự có thể giúp bọn họ báo thù, thì tại sao những kẻ ác đó vẫn sống tốt như thế? Lúc còn sống không đấu lại chúng, khi chết rồi, chẳng lẽ lại có thể thẳng chúng hay sao? Chẳng qua là do bản thân quá vô dụng, đến chết không cam, mới muốn mạnh miệng một lần cuối cùng mà thôi.
May mà…
may mà trời cao thật sự cho nàng một cơ hội nữa! Để tiểu Cửu chọn lấy nàng.
Để nàng có thể một lần nữa đứng trên mặt đất, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp, cảm nhận huyết dịch đang sôi trào.
Nàng – Diệp Vãn Tình, sẽ tự tay hủy hoại từng kẻ một! Nàng muốn bọn chúng phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần! Dùng máu tươi và sự tuyệt vọng của chúng để tế vong linh của con nàng! Giọng Thanh Diệp vang lên: “Đến rồi, Diệp tiểu thư vào trong đi, hoàng hậu nương nương đang đợi tiểu thư”
Diệp Vãn Tình gật đầu: “Cảm ơn Thanh Diệp cô nương.”
Diệp Vãn Tình để Cẩm Tú và Hải Đường đợi ở ngoài, một mình tiến vào Phượng Ninh cung.
Khi nàng vào trong điện thì thấy hoàng hậu mặc phượng bào hoa lệ, dụng nhan mỹ miều, thân sắc uy nghiêm cao quý đang ngồi trên phượng ỷ, bên dưới có hai vị phu nhân mặc trang phục cáo mệnh.
Một người tầm bốn mươi tuổi, cáo mệnh nhất phẩm, là phu nhân nhà tả thừa tướng.
Người còn lại tâm ba mươi, cáo mệnh tam phẩm, phu nhân lễ bộ thượng thư.
Diệp Vãn Tình đi đến trước mặt hoàng hậu, hành lễ: “Dân nữ khấu kiến hoàng hậu nương nương.
Nương nương vạn phúc kim an”
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Đứng lên đi, lân sau ở trước mặt ta không cần quỷ.
Thanh Thu, mau lấy ghế cho Diệp tiểu thư”
Tả tướng phu nhân cùng Diệp phu nhân – phu nhân lễ bộ thượng thư thoáng kinh ngạc.
Trong lòng âm thầm suy đoán đây là tiểu thư nhà nào mà lại khiến hoàng hậu hiền hòa chiêu đãi? Hơn nữa còn dám không tháo khăn che mặt? Thế mà hoàng hậu không hề tức giận ư? Diệp Vãn Tình cung kính đứng lên: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu cười vẫy tay: “Được rồi, được rồi, muội mau lại đây ngồi cạnh ta”
Thái độ hết sức thân mật.