Chương
Mai Thúy giật mình nhìn xung quanh, liền nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Cẩm Tú.
Nàng ta cúi đầu, giấu nhẹm mẩu giấy vào tay áo.
Vân Ngọc đi đến trước mặt Diệp Vãn Tình, gật đầu: “Diệp tiểu thư.”
Diệp Vãn Tình: “Vân công tử, hôm nay bổn phủ nhiều việc, đã làm phiên công tử rồi”
Nói xong, nàng quay lại nhìn Cố Thừa Duệ.
“Để Vân công tử bắt mạch cho thế tử, không biết thế tử có vừa lòng?”
Cố Thừa Duệ nhíu mày: “Ta có điều thắc mắc, không biết tại sao Vân công tử lại ở đây?”
Chuyện Vân Ngọc về kinh thì hắn có biết, năm nay Vân Ngọc đã đến tuổi nhược quán, với y thuật của Vân Ngọc thì sau khi vào cung, tiên đồ ất sẽ như gấm.
Bởi vậy hắn đang mon men ý định kết giao, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Vân Ngọc người cũng như tên, mặt như quan ngọc, phối với một thân y phục trắng ngà càng khiến cho hẳn thêm phần chói mắt.
Khác với diện mạo mang vẻ quý công tử ôn hòa của Cố Thừa Duệ, diện mạo của Vân Ngọc tuấn tú đến mức tình xảo, còn đẹp hơn nữ nhân ba phần, nhưng không hiện vẻ âm nhu.
Khí chất tựa trúc, phong thái thong dong, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, tựa như đã sớm xem thấu hồng trần thế thái.
So với Cố Thừa Duệ thì Vân Ngọc lại càng giống quân tử hơn.
Quân tử như trúc, điềm tĩnh thong dong, không kiêu không nóng, còn có chút…vô dục vô cầu.
Vân Ngọc chắp tay với Cố Thừa Duệ: “Thể tử, ngưỡng mộ đã lâu.
Cố Thừa Duệ hơi mỉm cười đáp lễ: “Không dám, ngược lại ta sớm đã nghe danh của công tử, trong lòng hiếu kỳ, hôm nay may mắn được gặp chân nhân”
Vân Ngọc: “Thế tử quá lời, hôm nay ta được mời đến đây để chẩn bệnh cho lão phu nhân, lúc chuẩn bị ra về thì Diệp tiểu thư sai người mời ta đến đây một chuyến.
Hóa ra người cần được chẩn mạch là thế tử, không biết thế tử cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Cố Thừa Duệ cứng đờ.
Trong lòng thấy xấu hổ và giận dữ khôn kể, chuyện nhục nhã thế này, hắn thật sự không muốn để người khác biết, nhất là đối tượng mà hắn muốn lôi kéo làm quen.
Tất cả là tại con ả ngu xuẩn Diệp Vãn Tình! Không đợi Cố Thừa Duệ đáp lời, Diệp Vãn Tình đã nói: “Nha hoàn của bổn phủ nói thể tử say rượu làm loạn, thế tử lại nói có người âm thầm hạ thuốc hãm hại.
Chuyện này có liên quan đến danh dự của Diệp phủ và Chiến Bắc vương phủ, xin Vân công tử chấn mạch cho thế tử để chúng ta tìm ra sự thật”
Diệp Vãn Tình nhìn Cố Thừa Duệ: “Thế tử đồng ÿ chứ?”
Cố Thừa Duệ nghẹn lại, đáy mắt chợt lóe hàn quang: “Tất nhiên, y thuật của Vân công tử, ta rất yên tâm.”
Hắn cản răng nói.
Vân Ngọc tiến lên: “Mời thế tử đưa tay ra”
Cố Thừa Duệ kéo tay áo lên, hai ngón tay thon dài của Vân Ngọc đặt lên cổ tay trái của hẳn.
Đám người nín thở theo dõi mọi chuyện, chỉ có Cố Thừa Duệ vẫn bình tĩnh nhìn Diệp Vãn Tình, đáy mắt ẩn hiện hàn quang.
Vân Ngọc thu tay lại: “Mạch tượng bình ổn hữu lực, hoàn toàn không có vấn đề.”
Cố Thừa Duệ trợn to mắt sửng sốt: “Cái gì?!”