Chương
“Không dám? Ta thấy ngươi dám lắm, nếu ngươi thật sự không biết gì thì tại sao ngươi lại ở đây?! Hả?!”
Khuôn mặt đang cúi gằm của Mai Thúy cứng đờ, nàng ta nghiến chặt hàm răng, từ từ ngẩng đầu lên, chợt, một vật đập vào mắt nàng ta! Chỉ trong tích tắc đó, Mai Thúy liên chảy nước mắt nhìn đại phu nhân, khuôn miệng hấp hé muốn nói gì đó, nhưng rồi lại run run cúi đầu.
Thấy Mai Thúy ngoan cố không chịu khai, đại phu nhân càng lúc càng tức giận: “Nói mau!”
Bà ta quát.
Nhưng Mai Thúy vẫn quỳ mọp không đáp, đại phu nhân tức quá hóa cười: “Được, ngươi được lắm.
Người đâu, lôi con tiện tỷ này ra đánh đại bản cho ta, đánh đến khi nào nó chịu khai thì thôi!”
Nghe vậy, cả người Mai Thúy run lên bần bật, cho đến khi có hai người tiến lên muốn áp giải nàng ta thì lúc này Mai Thúy mới bi thương ngẩng đầu: “Xin đại phu nhân khai ân, nô tỳ…nô tỳ khai…”
những chữ này dường như đã rút hết sức lực của nàng ta.
Đại phu nhân trầm mặt phất tay cho hai người kia đứng sang một bên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Mai Thúy.
Chờ đợi nàng ta nói ra sự thật.
“Bấm phu nhân, lúc đó nô tỳ đi ngang qua khách viện, chợt nghĩ đến mấy cây nến trong phòng không biết đã sắp cháy hết chưa nên mới đi vào xem, nếu cháy gần hết thì phải thay nến mới.
Khi đó ngoài cửa viện không có ai đứng gác nên nô tỳ không biết trong phòng này có người.
Nên nô tỳ…nô tỳ mới mở cửa vào phòng kiểm tra, không ngờ…
không ngờ…”
Vẻ mặt Mai Thúy thê lương mà nhục nhã, nàng ta cúi gằm mặt, nghẹn ngào thốt lên: “Không ngờ thế tử lại ở trong phòng, nô tỳ sợ hãi muốn lui ra nhưng…
nhưng thế tử…
thế tử…”
Nói đến đây chỉ còn lại tiếng khóc rấm rứt đầy tủi nhục.
Đám người hít một ngụm khí lạnh, không ngờ sẽ nghe thấy sự thật thế này, đám người trong phòng nhớ lại hình ảnh lúc Mai Thúy mới xuất hiện.
Đúng là tóc tai rối loạn, xiêm y xốc xếch, quần lụa bên trong thì đã bị cởi ra.
Hơn nữa còn bị nhét vào dưới gầm giường…
Từng ánh mắt vi diệu rơi vào trên người Cố Thừa Duệ khiến cho sắc mặt hắn ta xanh mét! “Điêu nô, ngươi có biết hậu quả khi dám bôi nhọ bổn thế tử là gì không?”
Thanh âm của hẳn lạnh lẽo như tuyết, ẩn chứa sự bạo nộ đáng sợ như sấm sét giữa đêm giông.
Lưng áo của Mai Thúy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng ta không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Duệ một cái.
Tất nhiên nàng ta biết đó là hậu quả mà nàng ta không thể chịu đựng được! Nhưng! Nếu để cho mọi người biết chính nàng ta là người hạ thuốc cho thế tử thì nàng ta sẽ càng chết thảm hơn.
Thế tử sẽ không tha cho nàng ta, Diệp phủ lại càng không tha cho nàng ta! Đâm lao thì phải theo lao, nàng ta đã không còn đường lui nào nữa rồi.
Mai Thúy im lặng không đáp lại, khiến cho sự phẫn nộ của Cố Thừa Duệ lên tới đỉnh điểm.
Lúc ấy hắn cảm thấy nóng bức vô cùng, trong thân thể như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thần trí mơ màng không rõ, trong đầu chỉ có một ham muốn bức thiết muốn được giải tỏa.
Sau đó con tiện tỳ này vào, hắn liền mơ mơ hồ hồ vô lấy ả ta, sau khi bản xong thì thân trí của hản mới thoáng tỉnh táo lại một chút.