Chương
Gia đinh đứng phía sau nghe thế, toan giật ngược tóc của nam nhân này giống Nhược Tuyết nhưng cổ tay lại bị nam nhân giữ chặt lại.
Nam nhân kia ngẩng đầu lên, cả đám người kinh hãi hít một ngụm khí lạnh.
Thế tử!
Diệp Dương đưa Cố Thừa Duệ đến khách viện: “Thế tử chờ tạm ở đây một lát, gia đỉnh của ngài đã đi lấy y phục rồi”
Cố Thừa Duệ gật đầu: “Làm phiền Diệp nhị công tử, công tử cũng về đổi xiêm y đi”
Diệp Dương đã sớm kìm nén đến khó chịu, vừa nghe thế thì đồng ÿ luôn: “Vậy ta trở về viện của mình đổi y phục trước”
Dứt lời, hản chắp tay chào Cố Thừa Duệ một cái rồi vội vàng trở về tiểu viện của mình.
Ngay sau khi Diệp Dương đi khuất, có một nha hoàn đi ra từ đằng sau núi giả trong viện, nàng ta chạy bước nhỏ đến trước mặt Cố Thừa Duệ hành lễ: “Thế tử”
Cố Thừa Duệ có chút kinh ngạc nhìn người xuất hiện trước mắt mình: “Kim Bích?”
“Ngươi ở đây làm gì?”
Hắn hỏi.
Kim Bích cung kính đáp: “Bấm thế tử, tiểu thư muốn gặp ngài nên bảo nô tỳ đến báo trước với thế tử một tiếng”
Cố Thừa Duệ hơi nhíu mày: “Tuyết nhi đang ở bên trong?”
Kim Bích lắc đầu: “Dạ không, một lát nữa tiểu thư mới đến, ý của tiểu thư là thế tử thay y phục xong thì ở trong phòng đợi tiểu thư một lát ạ”
Trên mặt hắn hiện vẻ suy tư, chốc lát sau khoát tay, nói với Kim Bích: “Bổn thế tử biết rồi, ngươi lui ra trước đi”
“Vâng”‘ Kim Bích hành lễ lần nữa, nhân cơ hội xoay người mà lén liếc nhìn Cố Thừa Duệ thêm một lần rồi mới rời đi.
Nàng ta vừa đi chưa bao lâu thì Mộc Thạch – gã sai vặt thiếp thân của Cố Thừa Duệ ôm y phục chạy đến.
Ở bên kia, Diệp Dương nhanh chóng trở về tiểu viện của mình mà không hề hay biết rằng đằng sau có một người đang bí mật đi theo hẳn.
Ánh trăng mờ rọi xuống mặt đất, từ sau thân cây, một khuôn mặt thanh tú hiện ra.
Nàng này có một khuôn mặt trứng ngỗng, mày liễu, ngũ quan không có gì đặc biệt nhưng khi kết hợp với nhau thì lại tạo ra một cảm giác sạch sẽ, trong veo như nước hồ thu.
Nổi bật nhất là rèm mi vừa mảnh vừa dài và nốt ruồi giọt lệ nhạt nhòa nơi khóe mắt, khi buông mi xuống sẽ khiến cho khuôn mặt nàng ta phảng phất nét u buồn.
Nếu Đào di nương mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra được người này, vì nàng ta chính là Mai Thúy – nha hoàn thiếp thân của Đào di nương! Trời sinh Mai Thúy có khuôn mặt sạch sẽ trong veo, nhưng ánh mắt toan tính của nàng ta đã bại lộ nội tâm hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài.
Mai Thúy vừa bí mật đi theo Diệp Dương, vừa âm thầm sốt ruột vì kế hoạch của mình.
Ngày ấy Mai Thúy đi phòng bếp bê chè dưỡng nhan về tiểu viện của Đào di nương, đáng ra việc này là do Mai Châu làm, nhưng hôm ấy Đào di nương lại sai nàng ta đi.
Mai Thúy cảm thấy có điều lạ nên vội vàng đi nhanh rồi trở về.
Vừa lúc bắt gặp Mai Châu bước vào phòng.
Nàng ta không đi vào phòng mà đi đến bên hông nhà, lặng lẽ đứng nép ngoài cửa sổ, dỏng tai nghe ngóng xem xem hai người đang nói chuyện gì.
“Ngươi đến gần đây ta bảo”