Chương
Diệp Vãn Tình nghe vậy thì cười: [ Ta cũng đâu cần tu luyện thành tiên, sống trăm ngàn năm, trở thành lão yêu quái bất tử đâu.]
Tiểu Cửu hừ hừ: [ Ngươi có muốn cũng chẳng được, nơi này linh khí loãng đến mức còn chẳng thể tu luyện riêng bằng linh khí được cơ mà.Nếu như ngươi có thể tu luyện bằng linh khí, lại thêm chút dược tê linh tỉnh phụ trợ, có khi sẽ đến được Trúc Cơ không biết chừng]
Diệp Vãn Tình hiếu kỳ hỏi: [ Trúc Cơ?]
Tiểu Cửu đáp: [ Đó là một cảnh giới tu luyện, ở tu chân giới thì Trúc Cơ không là gì cả, tùy tiện vơ một năm cũng có hơn một nửa là Trúc Cơ rồi.Nhưng ở đây, thì một tu sĩ Trúc Cơ có thể dời non lấp bể theo đúng nghĩa đen ấy.Quân đội hàng trăm vạn người cũng không thể chống lại hắn, một cái phẩy tay là có thể hủy diệt một thành trì ]
Diệp Vãn Tình kinh ngạc đến ngây người: [ Đáng sợ vậy sao? Vậy nếu một tu sĩ Trúc Cơ ở thế giới mà ngươi nói đến được đây thì chẳng phải…]
Tiểu Cửu nghe vậy thì khinh bỉ: [ Ngốc, mỗi thế giới đều có một thiên đạo riêng của nó, có những quy tắc và quỹ đạo riêng biệt.Nếu như có một tu sĩ Trúc Cơ tiến vào được thể giới này, sức mạnh của hắn sẽ phá hỏng quy tắc thiên địa ở đây, ắt sẽ bị thiên đạo tru diệt!]
Diệp Vãn Tình nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chợt nghĩ đến điều gì, nàng lại hỏi: [ Vậy Nhược Tuyết thì sao? Nàng ta cũng đâu phải là người của thế giới này? Sao thiên đạo không…?]
Tiểu Cửu: [ Nhược Tuyết thì lại là một trường hợp khác, nàng ta không phải thân xuyên mà là hôn xuyên, thân xác nàng ta xuyên vào đúng là của thế giới này.Hơn nữa nàng ta không có sức mạnh đáng sợ đến nỗi có thể hủy thiên diệt địa nên thiên đạo không phát hiện ra nàng ta.Thân xác của nàng ta là một lá chắn rất tốt, chỉ cần nàng ta không phá hỏng quy tắc thiên địa thì thiên đạo sẽ không phát hiện, cũng như ra tay với nàng ta.]
[ Thiên đạo cũng có những quy tắc trói buộc nó, nó không thể ra tay với những người “bình thường”được, chỉ cần không phá hỏng quy tắc thiên địa thì Nhược Tuyết sẽ giống như một người bình thường ở đây.Thậm chí lâu dần nàng ta sẽ tự đồng hóa bản thân và thể giới này, đến lúc đó nàng ta có làm gì cũng thuộc về phạm trù “tranh đấu của nhân loại”, thiên đạo không được phép can thiệp vào những việc của nhân gian như chiến tranh, thiên tai, dịch bệnh…v.v ]
[ Nhiệm vụ của thiên đạo chỉ là bảo vệ quy tắc của thế giới, đảm bảo thế giới vận hành bình thường.Và một khi có một nhân tố xuất hiện phá vỡ quy tắc thì thiên đạo mới có thể trừ diệt nó.]
[ Những gì Nhược Tuyết đã làm ở kiếp trước không phá hỏng quy tắc thiên địa, nó chỉ khiến quỹ đạo bị bóp méo một chút, nhiêu đó cũng không có gì.Nhưng lâu dần sẽ khiến năng lượng vận hành của thế giới này xảy ra vấn đề, mà đấn lúc xảy ra chuyện thì Nhược Tuyết đã chết từ lâu rồi.]
[ Mà ngươi…Diệp Vãn Tình, ngươi mới là người đang phá hỏng quy tắc thiên địa.]
Diệp Vãn Tình kinh hãi: [ Ta?]
Tiếu Cửu trầm giọng nói: [ Đúng, là ngươi, bất kể Y Dược Hoàng Thư ngươi học tập hay Võ Học Hoàng Thư mà ngươi tu luyện đều không phải là đồ vật của thể giới này.Nhưng vì ở đây thiếu linh khí và dược liệu, thứ ngươi chế ra chỉ là dược tê chứ không phải đan được nghịch thiên, thứ ngươi tu luyện cũng không phải công pháp tu tiên chính thống nên ngươi mới không đạt đến mức phá hỏng quy tắc thiên địa ở đây.Nói cách khác những gì ngươi làm vẫn còn ở trong giới hạn mà thiên đạo có thể chấp nhận được.
[ Sở dĩ ngươi không cảm nhận thấy sự bất thường nào là do ngươi là người được chọn.Ngươi có dấu ấn của ta nên thiên đạo mới đồng ý cho ngươi bành trưởng trong giới hạn của nó, với điều kiện là ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ.]
[ Còn nếu ngươi thất bại, ngươi sẽ hồn phi phách tán, không được vào luân hồi, cũng không có kiếp sau.Ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất giữa trời đất, người thân thiết nhất của ngươi cũng sẽ gặp bất hạnh]
[ Ta tiến vào thế giới này đã làm một giao dịch với thiên đạo, ngươi và ta giúp thiên đạo loại bỏ những thứ sẽ gây hại cho thế giới này, thành công thì ngươi sẽ có một cuộc đời mới hạnh phúc viên mãn.Thất bại thì ngươi phải chịu hình phạt, bởi vì…đó là cái giá để ngươi được sống lại ]
Diệp Vãn Tình trầm mặc một lúc, rồi nàng nhẹ giọng hỏi: [ Còn ngươi? Nếu ta thất bại thì ngươi sẽ thế nào?]