Chương
Nhưng lo nàng chưa có kinh nghiệm sẽ không chuẩn bị chu đáo nên lão phu nhân kêu Đào di nương đến giúp Diệp Vãn Tình một tay.
Đào di nương cười cười đồng ý, lúc về phòng lại lôi từ trong tay áo ra một cái khăn lụa rách tươm.
“Xoảng!!”
“Xoảng!!”
Đào di nương phẫn nộ hất bể tất cả ấm chén trên bàn, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn, trong đầu nghĩ lại thái độ từ chối qua loa của lão phu nhân, hai bàn tay được bảo dưỡng cẩn thận của bà ta dường như muốn bẻ gãy một góc bàn gỗ.
Lão phu nhân có ý gì, đừng tưởng bà ta không biết! Sinh ra cháu đích tôn cho Diệp gia, bao nhiêu năm nay lại cúc cung tận tụy hầu hạ lão phu nhân, Đào di nương cứ nghĩ mình đã làm rất tốt, chắc hẳn trong mắt mẹ chồng thì bà ta là người con dâu tri kỷ nhất, hiếu thuận nhất.
Nhờ thể mà Đào di nương được lão phu nhân yêu thích thiên vị, tuy không phải chính thê nhưng cũng không khác chính thê là bao.
Nhưng không ngờ đến cuối cùng…
trong mắt lão phu nhân, bà ta vẫn chỉ là một tiện thiếp! Một tiện thiếp thấp hèn không lên được mặt bàn!! Tiện thiếp! Tiện thiếp! Hai mắt Đào di nương nhòe lệ, trong mắt lại dâng lên hận ý dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Gương mặt bà ta nửa khóc nửa cười, trông điên loạn và đáng sợ vô cùng.
Khóe miệng tràn ra một ít máu tươi, Đào di nương đưa tay lau đi máu đỏ bên khóe miệng mình, im lặng vài giây rồi bà ta hít sâu một hơi, cứng rắn nuốt lại ngụm máu tanh ngọt xuống bụng.
“Người đâu, chải lại tóc cho ta, ta phải đến Hải Đường viện gặp đại tiểu thư”
“Tiểu thư, có Đào di nương đến tìm ạ.
Đào di nương nói là đến giúp tiếu thư chuẩn bị cho tiệc mừng thọ”
Diệp Vãn Tình phất tay: “Kêu bà ta về đi”
Hải Đường đáp: “Vâng.”
Nói xong thì hành lễ rồi đi ra ngoài nói với Đào di nương đang đứng chờ: “Di nương, tiểu thư nói di nương trở về đi”
Đào di nương trang dung tinh tế, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc: “Nhưng lão phu nhân đã nói ta đến giúp đại tiểu thư cơ mà?”
Nói rồi nhíu mày nhìn Hải Đường: “Ngươi có bẩm báo với đại tiểu thư đúng như những gì ta nói không?”
Hải Đường quy củ đáp: “Nô tỳ đã bẩm lại với tiểu thư không sai một chữ, nhưng tiểu thư vẫn nói với nô tỳ bảo di nương trở về”
Đào di nương: “Tại…”
Đúng lúc này Diệp Vãn Tình từ trong đi ra, Đào di nương nhìn thấy nàng thì liền hành lễ gọi: “Đại tiểu thư”
Tư thái chỉn chu mười phần, khác hẳn với lúc trước.
Diệp Vãn Tình nheo mắt nhìn bà ta, ý cười nhạt nhòa, Đào di nương này…
học quy củ cũng nhanh đấy.
Nàng lạnh nhạt nói: “Phiên di nương phải cất công đến tận đây một chuyến rồi, nhưng di nương trở về đi, ta không cần một tiện thiếp giúp đỡ”
Gương mặt Đào di nương cứng đờ, quai hàm căng chặt, trong ngực cuộn trào nôn nao, dường như muốn phun ra một ngụm máu nữa.