Chương
Thấy Diệp Vãn Tình thế mà lại cười, Cẩm Tú nhăn mặt: “Tiểu thư không thấy tức giận sao?”
Đó là hôn phu của người mà, hôm nay còn mới đưa sính lễ đói Diệp Vãn Tình gõ lên đầu Cẩm Tú một cái, khoan thai bước đến bàn trà ngồi xuống, Cẩm Tú nhanh nhẹn chạy đến rót cho nàng một tách trà thơm.
Diệp Vãn Tình nâng tách trà lên nhấp môi, mỉm cười nói: “Giận? Tại sao ta lại phải tức giận.
Nếu tam muội đã thích vị hôn phu của ta như thế, người làm trưởng tỷ như ta đành nhường cho nàng ta vậy.”
Cẩm Tú nhìn ý cười nhàn nhạt trên môi Diệp Vãn Tình, lại nhìn sát ý lạnh lẽo trong mắt nàng, bĩu môi không nói gì.
Thế mà bảo không giận.
Chiến Bắc vương làm việc nhanh như sấm rền gió cuốn, hai ngày sau đã cho người đưa đến tin tức điều tra được.
Nam nhân tên Lương Đình Sâm kia tất nhiên không phải là hòa thượng của chùa Thiên Tự, hắn chỉ là phường lừa đảo, dựa vào mã ngoài của mình mà lừa được không ít người.
Hãn cạo trọc đầu giả làm hòa thượng của chùa Thiên Tự cũng không phải ngày một ngày hai, vì chùa Thiên Tự nổi danh khắp thiên hạ nên đi đến đâu hẳn cũng nói mình là đệ tử thân truyền của Vô Bi đại sư.
Hắn toàn đến những nhà giàu có tin Phật để lừa đảo, dựa vào chút mánh lới khiến gia chủ cúng bái cung phụng hắn như thần linh hạ phàm.
Lương Đình Sâm còn háo sắc thành tính, lừa tiền cúng thôi còn chưa đủ, nếu như nhà đó có con gái, chỉ cần có chút nhan sắc thì hắn đều hạ thuốc mê rồi âm thầm làm nhục cô gái đó.
Có nhiều nhà không biết, lúc tiễn hắn đi vẫn cung kính niềm nở vô cùng, đến khi bàng hoàng nhận ra thì hắn đã cao chạy xa bay.
Mấy nhà đó cũng không dám nói ra ngoài vì thanh danh của con gái nhà mình.
Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, không lâu trước đây Lương Đình Sâm lại đến một nhà giàu có để lừa đảo.
Gia chủ nhà này họ Chu, có một nam một nữ, lúc hắn đến người con trai lớn không có ở nhà, chỉ có hai người già và một cô con gái đang tuổi trăng tròn.
Tất nhiên hắn lại giở mánh cũ làm trò đồi bại, mọi chuyện trót lọt.
Nhưng hắn không biết rằng thời gian hắn đến chỉ cách thời gian cô con gái Chu gia gả chồng bốn ngày, ngày thứ hai sau khi hắn đi, con gái Chu gia lên kiệu hoa xuất giá.
Đêm tân hôn chồng của cô gái phát hiện vợ mới cưới của mình đã không còn nguyên vẹn, nhà chồng phẫn nộ vô cùng, trời vừa sáng đã đuổi nàng dâu mới rước vào cửa hôm qua ra ngoài.
Con gái Chu gia không chịu nổi tủi nhục, ngay đêm hôm đó liền treo cổ tự vẫn.
Chu gia điên cuồng ra giá cao thuê người truy bắt hắn, Lương Đình Sâm trốn chui trốn nhủi, một đường chạy trốn đến kinh thành rồi tình cờ quen biết anh trai của nha hoàn bên cạnh Bùi Viện Viện.
Còn Bùi Viện Viện, trong thư mà Chiến Bắc vương phủ gửi đến có nói, Bùi Viện Viện tình cờ có được chiếc vòng tay này, là do một nha hoàn trong Diệp phủ ăn cắp rồi đem bán, Bùi Viện Viện cho người mua lại, sau đó dùng nó để vu oan hãm hại Diệp Vãn Tình.
Mục đích đương nhiên là để hủy hoại thanh danh của nàng, khiến Cố Thừa Duệ hủy hôn.
Nhưng ai mà ngờ được, Diệp Vãn Tình lại có thể lật ngược tình thế một cách ngoạn mục như vậy.
Với tội danh cố ý hãm hại thế tử phi, Bùi Viện Viện bị phán hai năm tù, cha của Bùi Viện Viện đến vương phủ cầu xin Chiến Bắc vương tha cho con gái ông ta một lần, ông ta nguyện ý bồi thường năm ngàn lượng bạc cho Diệp Vãn Tình.