Chương
Cũng kể từ lúc đó mà Diệp Vãn Tình mới có lời đồn, tính tình cay nghiệt ác độc.
Thấy dáng vẻ Nhược Tuyết nhu nhược đáng thương, trong đám đông cũng có vài âm thanh nghỉ ngờ.
“Có thật là tam Tiểu thư không?”
“Ta thấy tam Tiểu thư không giống người xấu.”
Diệp Vãn Tình lạnh lùng nhếch khóe môi, sao lúc nãy vị hôn thê của hắn là nàng đây bị vu oan thì hắn lại không thấy có uẩn khúc? Nhược Tuyết ứa nước mắt, đầy mặt cảm kích, yếu ớt tội nghiệp hành lễ với Cố Thừa Duệ: “Cảm tạ thế tử đã tin tưởng ta.”
Diệp Vãn Tình nhìn nam nhân kia, hỏi lại: “Người sai ngươi vu oan hãm hại cho Diệp Vãn Tình là Diệp Nhược Tuyết?”
Ai ngờ, nam nhân kia lại phủ định: “Không phải.”
Diệp Vãn Tình giật mình, đồng tử hơi co rụt lại.
Nhược Tuyết nghẹn ngào nói: “Ta…ta đã nói rồi…làm sao ta có thể hãm hại đại tỷ…hức.”
nước mắt như trân châu län xuống, hốc mắt và chóp mũi của nàng ta đỏ ửng lên, nhu nhược đáng thương, thật khiến cho người ta thương tiếc.
Diệp Vãn Tình cau mày, mi tâm lạnh lẽo, hỏi lại: “Người sai ngươi vu oan cho Diệp Vãn Tình là ai?”
Nam nhân lại một lần nữa chỉ tay về phía Nhược Tuyết: “Là nàng.”
Nhược Tuyết vội vàng tránh ra, lúc này mới thấy rõ ngón tay nam nhân đang chỉ vào một nha hoàn đứng gần Nhược Tuyết.
Nha hoàn kia thấy ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình, sắc mặt trắng nhợt như giấy, hoảng hốt sợ hãi quay sang nhìn Bùi Viện Viện hô lên: “Tiểu thư…”
Bùi Viện Viện quát: “Câm miệng!”
Nhưng đã chậm, ai cũng đã biết nha hoàn này là nha hoàn của nàng ta.
Cố Thừa Duệ sắc mặt lạnh lùng: “Bùi Tiểu thư có gì muốn giải thích không?”
Trong lòng bàn tay của Bùi Viện Viện đã ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng thế, dường như lời của Diệp Vãn Tình đã ứng nghiệm.
Lúc này đây nàng ta cảm thấy đầu óc choáng váng giống như bị say nắng, nhưng toàn thân lại lạnh lẽo như ngâm mình trong hồ băng.
“Ta…ta không biết! Không phải ta làm!”
Bùi Viện Viện căn chặt răng phủ nhận.
“Chỉ dựa vào lời nói của một điêu dân thì không thể chứng minh được gì cả!”
Đại phu nhân chen vào một câu: “Điêu dân? Không phải lúc nãy Bùi Tiểu thư nói hắn là lương dân hay sao?”
Bùi Viện Viện nghẹn lại, đột nhiên giận dữ quát: “Điêu dân to gan dám bôi nhọ thân quyến của mệnh quan triều đình! Mau bắt hắn lại!”
Bùi Viện Viện hô xong nhưng không thấy ai tiến lên, nàng ta quay ngoắt lại thì thấy bốn gia đinh mình mang theo đang run rẩy cúi đầu như gà con, bên cạnh là một nam nhân thân cao tám thước, dung mạo tuấn mỹ hoàn hảo như tác phẩm được thượng đế tỉ mỉ đẽo gọt nên.
Hắn mặc cẩm bào màu đen, trên vạt áo dùng chỉ vàng thêu hình rồng theo quy củ y phục của một vương gia.
Hắn im lặng đứng đó lại cao lớn đồ sộ như cột chống trời, khí tràng mạnh mẽ sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cố Thừa Duệ là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vàng đến trước mặt Cố Minh Viễn hành lễ: “Phụ vương.”
Đám đông bỗng chốc trở nên hỗn loạn, Chiến Bắc vương! Là Chiến Bắc vương! Là Chiến thân của bọn họ! Ngay lập tức đám người vội quỳ rạp xuống, kích động hành đại lễ.