Chương
Lẽ nào…lẽ nào chuyện này là sự thật? Không! Chuyện này không thể nào là sự thật được! Dù gì lão phu nhân cũng là người đã trải qua sóng gió, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Bà ta ác độc ném quải trượng trong tay về phía nam nhân, phẫn nộ quát: “Nói hươu nói vượn! Ngươi tưởng cứ cạo đầu là có thể biến thành hòa thượng hay sao? Những lời ngươi nói hoàn toàn không có chứng cứ xác thực.
Ngươi là đồ là tâm địa hiểm ác, không những muốn hủy hoại thanh danh của cháu gái ta, mà còn muốn báng bổ Phật tổ”
Đại phu nhân nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên lên tiếng hùa theo: “Mẫu thân nói rất đúng! Theo ta thấy tên này rắp tâm bất lương, muốn hãm hại Diệp phủ ta.
Người đâu, mau bắt hắn lại!”
Đám gia định nghe lệnh ùa lên khống chế nam nhân kia lại.
Rồi nhanh nhẹn nhét một miếng giẻ vào miệng hắn, khiến cho hắn không thể nói được gì nữa.
Trong lúc đám gia đinh cưỡng chế kéo người vào trong thì một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
“Ô kìa, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà lại dám ngang nhiên bắt người, có còn vương pháp nữa hay không?”
Từ trong đám đông rẽ ra một khoảng trống, một thiếu nữ tâm mười sáu mười bảy tuổi, mặc xiêm y màu vàng nhạt, thân hình hơi đẫy đà, mắt hồ ly hơi xếch, trang sức trên người vô cùng chói lóa.
Đẳng sau có hai nha hoàn và bốn gia đinh theo hầu, thân phận không đơn giản.
Lão phu nhân cau mày nhìn thiếu nữ này, hỏi: “Ngươi là ai?”
Bùi Viện Viện: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là Diệp phủ các người ngang nhiên bắt nạt lương dân.”
Lão phu nhân hừ lạnh: “Lương dân? Loại tiểu nhân rắp tâm bất lương, đặt điêu gây chuyện này mà cũng gọi là lương dân?”
Bùi Viện Viện híp đôi mắt hồ ly lại, cười như không cười: “Có phải là đặt điều gây chuyện không thì chưa biết được.
Theo ta thấy những điều hẳn nói đều rất hợp lý, chẳng phải hai năm trước Diệp Vãn Tình đến chùa Thiên Tự, tận tháng trước mới trở về đấy sao?”
Lão phu nhân sầm mặt: “Vị cô nương này xem chừng cũng chạc tuổi với cháu gái ta, lớn rồi, ăn nói phải suy nghĩ cho cẩn thận.”
Không biết thân phận của người tới, lão phu nhân không dám nói năng quá đáng.
Cũng tại bây giờ Diệp phủ suy sút, không chen được vào vòng hào môn thế gia, đã rất lâu rồi bà ta không nhận được thiếp mời đến dự tiệc, không qua lại xã giao với những thế gia đó, nên bây giờ cũng không biết được mấy người trong vòng tròn này.
Bùi Viện Viện dùng khăn tay che miệng cười khẽ: “Lão phu nhân, ta chỉ nói sự thật thôi mà.
Nếu như Diệp phủ các người không làm chuyện khuất tất thì hà cớ gì phải sợ nửa đêm quỷ đến tìm? Nam nhân này đang nói thì các ngươi lại cho hạ nhân bắt hắn lại, còn nhét giẻ vào miệng hắn, kéo hắn vào trong phủ rồi đóng cửa lại.
Ai biết các ngươi sẽ xử lý hắn như thế nào?”
Đôi mắt Bùi Viện Viện đảo quanh: “Theo ta thấy…
những điều hẳn nói đều là sự thật, các ngươi có tật giật mình, muốn âm thầm diệt khẩu!”
Lão phu nhân: “Ngươi…H”
Đám đông nghe Bùi Viện Viện nói vậy thì cũng cho là đúng, liên trở nên ồn ào.
Đại phu nhân biết Bùi Viện Viện, là con gái của một quan viên tứ phẩm mà thôi.