Chương
Lúc đến cửa viện của mình, bà ta hít một hơi, miễn cưỡng đè ép lửa giận trong lòng xuống, quay sang nói với Nhược Tuyết: “Tiểu viện của con vẫn còn chưa xây xong, tạm thời con dọn đến ở trong phòng phía đông đi.”
Nhược Tuyết dịu ngoan đáp: “Vâng, mẫu thân.”
Nhìn Nhược Tuyết hơi cúi đầu đứng trước mặt mình, đại phu nhân nói: “Chuyện hôm nay con chịu thiệt phải nhớ kỹ cho ta.”
Dừng một chút, đại phu nhân cười lạnh nói: “Để ta chống mắt lên nhìn xem con ranh kia còn kiêu ngạo được đến bao giờ”
Nhược Tuyết không đáp lại câu nói hằn học của đại phu nhân, ngược lại mềm mại nói: “Mẫu thân đừng tức giận mà hại thân, chuyện này…chung quy cũng là vì con mà ra cả.”
Nói đến câu cuối, ngữ điệu của nàng ta còn hơi ép xuống, như đang tự trách chính mình.
Đại phu nhân liếc mắt nhìn sang nha hoàn đang đứng bên cạnh Nhược Tuyết, đột nhiên đổi giọng: “Haiz…nàng ta là thế tử phi tương lai cơ mà.
Tuyết nhi ủy khuất rồi.”
Nhược Tuyết chỉ yếu ớt lắc đầu.
Đại tiểu thư vừa vê phủ đã xảy ra xung đột với tam tiểu thư và đại phu nhân, bị cấm túc bảy ngày.
Thái độ và lời nói kinh người của Diệp Vãn Tình đã truyên khắp Diệp phủ, có người cảm thán nàng to gan lớn mật thì người bên cạnh sẽ nói: “Cũng phải thôi, đại tiểu thư sắp gả vào vương phủ rồi mà.”
Thế tử phi đó, còn phải sợ đại phu nhân sao? Tất nhiên cũng có người âm thầm nói xấu Diệp Vãn Tình, nhưng cũng chỉ là âm thâm mà thôi.
Năm nay Diệp Vãn Tình đã mười bảy tuổi, chỉ còn hơn một tháng nữa là mãn tang, ngay lập tức sẽ trở thành thế tử phi của Chiến Bắc vương phủ rồi.
Không ai ngu ngốc mà đi đắc tội với nàng ngay lúc này.
Hải Đường viện.
Hải Đường tiến vào phòng, đi đến trước mặt Diệp Vãn Tình hành lễ: “Tiểu thư.”
Diệp Vãn Tình: “Tra được gì rồi?”
Hải Đường: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng được khoảng một năm trước tam tiểu thư bộc lộ kỹ thuật trang điểm trước mặt đại phu nhân khiến đại phu nhân rất hài lòng, liên đưa tam tiểu thư đến bên cạnh mình làm nha hoàn thân cận.
Sau đó…đại phu nhân cảm thấy con người tam tiểu thư rất tốt, vừa mắt nên nhận nàng làm nghĩa nữ.”
Diệp Vãn Tình nghe vậy thì cười khẽ ra tiếng, Hải Đường hoang mang hỏi: “Tiểu thư?”
Diệp Vãn Tình nhin Hải Đường, hài hước hỏi: “Ngươi cảm thấy đại phu nhân sẽ nhận tam muội làm nghĩa nữ chỉ vì lý do này?”
Hải Đường chần chừ một chút rồi gật đầu, thú thật thì nếu như không biết rõ bản chất của Nhược Tuyết thì bê ngoài nàng ta biểu hiện rất khá.
Chẳng phải trước đây Diệp Vãn Tình cũng cưng chiều nàng ta như muội muội đấy sao.
Lúc Hải Đường hỏi được chuyện này chỉ có thể cảm thán vận may của Nhược Tuyết thật tốt mà thôi.
Diệp Vãn Tình phất tay: “Ngươi vê suy nghĩ kỹ lại đi, nghĩ kỹ xem đại phu nhân là loại người gì.”
Dù Hải Đường có tâm tư kín đáo thì cũng chỉ là một nha hoàn chưa trải qua sóng gió, tư duy vẫn còn ngây thơ non nớt lắm.
Hải Đường nghe vậy thì im lặng hành lễ rồi cáo lui.
Diệp Vãn Tình ngồi trên ghế, ngón tay gõ gõ lên bàn, từ sau khi mẹ mất thì chẳng có ai quản lý nhị phòng nữa.