Tô Đào bỗng nhiên nhớ tới trước kia A Uyển và Hồ Đại Tráng đều từng nói cô giống một người, Chu Dịch cùng sư phụ của hắn tựa hồ đối với cô cũng giữ kín như bưng, cẩn thận hồi tưởng lại người hay sự tình xuất hiện trong cuộc sống của cô đều có liên quan đến Minh giới, cô nhìn Lâm Cảnh chớp chớp mắt, "Em không phải là.... Minh Vương đấy chứ?"
Lâm Cảnh cười cười, nhéo mặt cô, "Phu nhân nhà anh vẫn thông minh như trước kia."
"Vậy em..." Lâm Cảnh lấy tay chống môi cô, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Lúc này cô mới ý thức được kiệu đã ngừng, nhạc cụ cũng đã tắt âm thanh, có người cao giọng hát quát, "Đè rèm kiệu."
Rèm kiệu bị kéo ra một khe nhỏ, từ bên ngoài vươn vào một bàn tay trắng nấp, trên cổ tay còn mang theo một chuỗi hồng châu.
"Phu quân, xuống kiệu đi." Trước đó còn nghe thanh âm xinh đẹp, lúc này nghe lại có chút trống rỗng.
Lâm Cảnh và Tô Đào liếc nhau, phảng phất như cùng suy nghĩ, ang nhanh chóng giữ chặt cổ tay trắng nớt của "Minh Vương" kéo vào trong kiệu, trong quá trình này còn có thể nghe được "Minh Vương" dùng giọng nói trống rỗng lạnh như băng nói, "Phu quân, đừng nóng vội!"
Tô Đào nổi da gà rơi xuống đất, trong kiệu không có chu sa, cô cắn rách ngón tay, mười ngón tay liên tâm, là thật sự đau a, trong phim truyền hình động một chút liền cắn ngón tay, nếu không phải trước mắt không có cách nào, cắn được một nửa cô liền không xuống được.
Giơ tay lên vẽ bùa chú lên mặt "Minh Vương", lúc cuối cùng cô dùng sức, ở trên mặt Giả Minh Vương ấn một lỗ.
Phù Thành, Minh Vương giả trong khoảnh khắc liền tiêu tán.
"Không có!! Nó thực sự biến mất."
Tô Đào vốn chỉ suy đoán trong lòng, sư phụ từng nói qua tất cả môn phái đều phải phụng sự bọn họ làm trọng, khi dạy cô vẽ bùa nhấn mạnh nhiều nhất là phải nhỏ một giọt máu của cô, lúc quay phim muỗi đều trốn tránh cô, hiện giờ lại biết được thân phận Minh Vương của mình, rất nhiều nhân tố tụ tập cùng một chỗ, liền suy đoán máu của mình có phải có tác dụng đặc thù hay không.
Quả nhiên, giống như suy đoán của cô.
Minh Vương tiêu tán, từ trong kiệu đi ra, hai người phát hiện người bên ngoài kiệu cũng đều tiêu tán theo, trong lúc nhất thời, chung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Lâm Cảnh cầm tay Tô Đào, nhẹ nhàng phất lên vết thương, ngón tay liền khôi phục như lúc ban đầu.
"U Lục biết công lực anh khó khăn lắm mới khôi phục được ba thành, không đủ cùng hắn đánh một trận, muốn cho anh tận mắt nhìn thấy em hỗn loạn, ở trong ảo cảnh mê hoặc cùng Minh Vương tự giết lẫn nhau, chỉ là hắn không nghĩ tới máu của em còn có tác dụng này." Kỳ thật chính anh cũng không ngờ, Tô Đào tuy là Minh Vương, kiếp này lại dấn thân vào phàm thai, huyết của cô lẽ ra sẽ không có tác dụng như vậy.
Cho dù Minh Vương trong ảo cảnh có lợi hại đến đâu, cũng không thể so sánh với Minh Vương chân chính.
Tô Đào: "U Lục là Cố Từ?"
"Không sai, hắn là người đứng đầu ma giới, ma quân U Lục, mơ ước thần lực niêm phong trong Minh Vương ấn, ngày đại hôn của anh và em trộm cắp, bị em phát hiện, lúc tranh đoạt song song ngã xuống kiếp trước."
Nói xong cuối cùng Lâm Cảnh nhéo nhéo ngón tay.
Đây là hình ảnh cuối cùng anh muốn nhớ lại.
"Người bên ngoài muốn mở ra thần lực niêm phong trong Minh Vương ấn, cần ba giọt máu trong lòng Minh Vương, lại cần em tự nguyện lấy ra." Lâm Cảnh giải thích, lúc này mới có Tô Đào mới vào ảo cảnh thì bị hắn mê hoặc dùng đao đâm vào ngực.
Tô Đào giật mình nói: "Thì ra, đây mới là chuyện cô ấy nói còn dang dở. "
Ảo cảnh thường thường đều dựa theo thế giới chân thật nhất mô phỏng, vô luận là cảnh tượng hay là đã phát sinh chuyện, cũng có những thứ trong ảo cảnh là do con người tạo ra, nhưng thường thường đều tương đối cứng rắn.
Tô Đào cùng Lâm Cảnh đi vào một chủ điện, bên trong có chút hào hùng.
"Đó chính là chỗ của em." Lâm Cảnh đề cập đến vị trí cao nhất.
Tô Đào đi qua, cũng không có ngồi xuống, mà là tinh tế quan sát tấu chương trên tiền án cao vị, bên cạnh một chồng tấu chương đặt một cái phù hộ thân nho nhỏ treo trang sức, thêu nguyện quân như ý mừng rỡ cả cửa, cùng sư phụ cho cô cái kia không khác gì nhau.