Người dị thường?
Thì ra trong lòng Cố Từ cô là như vậy.
Tô Đào ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhân viên công tác đang chuyển thiết bị, Bùi Tiểu Niệm lo lắng khắp nơi nhìn, hẳn là đang tìm cô.
Xách làn váy lên, cô hô một tiếng tên Bùi Tiểu Niệm, bước nhanh đi tới.
Cảnh quay này chính là cảnh đối kháng của Tô Đào và các diễn viên khác, Tô Đào có chút không yên lòng, trong đầu đều là những lời Cố Từ vừa nói.
Hai lần mới qua.
Cũng may diễn viên có loại tình huống này rất bình thường, có diễn viên có thể mắc kẹt một ngày, tuy nhiên, đạo diễn nghĩ ở Tô Đào quay phim tới nay chưa từng xuất hiện loại tình huống này, cũng không so đo với cô.
Sau khi quay phim xong, Tô Đào và Bùi Tiểu Niệm lấy điện thoại di động, kím một số điện thoại trong danh bạ rồi đi ra ngoài.
Lâm Cảnh ở phòng thay đồ thay quần áo, anh mặc quần áo cổ trang rườm rà, có nhân viên giúp anh điều chỉnh lại, làm cho tổng thể nhìn thuận lợi hơn một chút.
Đông Li không biết từ lúc nào đi vào, hướng về phía nhân viên công tác cười cười, "Thật ngại quá, tôi có chút lời muốn nói với một mình Lâm lão sư. "
Nhân viên công tác theo bản năng nhìn Lâm Cảnh một cái.
Lâm Cảnh gật đầu.
Sau khi nhân viên công tác đi ra ngoài, Lâm Cảnh chỉ chỉ sô pha đối diện, "Mời ngồi. "
Lâm Cảnh cũng ngồi đối diện hắn, "Đông Li lão sư muốn nói gì với tôi. "
Lúc này Đông Li bỗng nhiên khom người đi về phía trước, một tay đặt trên vai Lâm Cảnh, "Tôi nói, cậu cũng nên thức tỉnh đi, một mình tôi rất mệt mỏi, tôi bận không tới a!"
Giữa hai hàng lông mày Lâm Cảnh nhiễm giận dữ, nắm cổ tay hắn muốn kéo xuống, mặc kệ anh dùng đại lực bao nhiêu, tay Đông Li đặt trên vai anh không chút nhúc nhích.
Đông Li vỗ hai cái trên vai anh.
Lâm Cảnh chỉ cảm thấy lâm vào một mảnh hỗn độn, ngũ cảm tận mất, ít nghiêng, giống như mây trôi, trước mắt là một mảnh cảnh tượng anh chưa từng thấy qua, trong mây núi sương mù lượn lờ, từng tòa cung điện huy hoàng nổi giữa không trung, trong nháy mắt trong đầu anh xuất hiện vô số ký ức xa lạ lại quen thuộc, tầm mắt rơi ở nơi nào, sẽ xuất hiện thêm một phần ký ức.
Lại chớp mắt, xẹt qua những thứ này, trước mắt lại thay đổi một bộ cảnh sắc, một mảnh biển hoa vô biên không có điểm cuối, cùng nữ tử dừng chân trong đó, lại nháy mắt, cảnh tượng náo nhiệt, tiếng thổi thổi, thanh âm chúc mừng, còn có một cái kiệu hoa...
Cảnh tượng lại đổi, ma khí tràn ngập, tử thương vô số.
Anh hình như trong nháy mắt, đã trải qua vô số chuyện, đi tới vô số địa phương, nhưng vừa mở mắt, anh còn ở trong gian này.
Những thứ vừa rồi..
Lâm Cảnh rũ mắt xuống, còn chưa hoàn hồn.
Đông Li ghé sát trước mắt anh, khẩn trương hỏi, "Như thế nào? "
Lâm Cảnh nghe tiếng ngước mắt, bình tĩnh nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên cong môi, "Đông Li. "
"Aissss!!!" Giống như giải phóng gánh nặng.
Đông Li lần đầu tiên lộ ra biểu tình trẻ con, không đoan trang như lúc đối mặt với Tô Đào.
Dùng khuỷu tay đụng vào anh, "Khôi phục bao nhiêu phần?"
Lâm Cảnh so với lúc trước còn ổn trọng hơn, để ý vạt áo, lạnh lùng nói: "Ba phần. "
"Mới ba phần a! Nên làm gì bây giờ!" Đông Li không khỏi lo lắng.
Lâm Cảnh nhíu nhíu mày, "Lệnh hàng phục yêu ma bắt được chưa? "
Đông Li gánh vác trách nhiệm trọng đại, nếu không phải như thế, cũng không cần lo lắng, tất cả đều bất đồng liều lĩnh cũng không có gì đáng trách.
"Còn chưa xuất hiện."
"Có thể tính đến thời gian không?"
Đông Li lắc đầu, "Chỉ tính đến là trong tháng này, cậu biết tôi bấm tính không bằng cậu. "
Lâm Cảnh thoáng trầm ngâm một chút, điểm ngón tay một chút, nói: "Ba ngày sau.... Biển hoa hoàng tuyền! Đúng là ở chỗ này xuất hiện. "
Đông Li cơ hồ vỗ tay khen ngợi, "Cái này gọi là cái gì? Cái được gọi là đáng đời, được gọi là báo ứng! "
Lâm Cảnh nhìn thấu qua cửa sổ nhìn xa xa, thật lâu sau mới nói: "Không sai. "
...
: gì đây, bí mật gì nữa đây ôi ôi có ai hóng không nào