"Thoáng cái cháu đã lớn như vậy, nếu đi trên đường lớn cô cũng không dám nhận, lúc cháu còn nhỏ, cứ như vậy nhỏ một chút, biểu cô còn ôm cháu."
Tô Đào cười cười, Hứa Hải Hà nói dối không đánh bản thảo, há mồm liền đến, sau khi kết hôn lần đầu tiên bà trở về Tô gia, Đông Đan đã biết đi rồi.
Thấy cô không nói gì, Hứa Hải Hà lại tiến lên trên, "Cô biết đứa nhỏ này của cháu tâm thiện, Đan Đan lại là em họ ruột của cháu, cháu dẫn con bé vào đoàn phim cháu quay, biểu cô kính cháu một chén."
Để thể hiện sự thân mật, cô còn thêm một chữ ruộ vào chữ em họ.
Hứa Hải Hà thật đúng là bất chấp đi ra ngoài, trước kia bà ta khinh thường đám tiểu bối này nhất, nhất là Tô Đào, cảm thấy đều so sánh với con gái của mình, hiện giờ vì Đông Đan mà buông bỏ thân phận kính rượu cô.
Tô Đào nghe được ba chữ em họ ruột này, thiếu chút nữa nhịn không được trở về, lấy đâu ra em họ ruột, một chút quan hệ huyết thống cũng không có.
"Biểu cô, cháu không uống được rượu."
"Thế nào? Không nể mặt biểu cô."
Chồng Hứa Hải Hà cũng mở công ty, chỉ là không làm lớn bằng chú Hai của Tô gia.
Nếu không phải dùng tiền không được, bà ta mới sẽ không cầu xin Tô Đào.
"Biểu cô, Nhu Nhu uống không được rượu, bình thường chúng tôi cũng không cho con bé uống." Tô Mộ ở một bên nói, anh đối với biểu cô này cũng không có hảo cảm gì.
"Yo ~ một hai người đều không nể mặt biểu cô a, xem ra là biểu cô làm khó các người." Hứa Hải Hà thần sắc cứng đờ, ý cười trên mặt cũng nhạt đi.
Tô Khác: "Biểu cô, chúng tôi không phải ý đó, là Nhu Nhu thật sự không uống được rượu."
Hứa Hải Hà mấy năm gần đây không biết có phải là thời kỳ mãn kinh sớm hay không, càng ngày càng khó chơi.
"Vậy xem ra biểu cô thật đúng là dư thừa, nói như thế nào cháu cũng là cô nhìn lớn lên, hiện tại cánh đã cứng, trưởng bối cầu cháu làm chút chuyện cũng không được." Hứa Hải Hà đối với thái độ không nhiệt tình của Tô Đào rất bất mãn, nói chuyện âm dương quái khí, mấy anh trai Tô Đào đều mặt không chút thay đổi nhìn bà ta, trong lòng cô đột nhiên có chút sợ vận.
Nhưng làm sao có thể thật sự quên đi, trường kỳ được người khen ngợi, bà ta nào chịu được bị cự tuyệt.
"Biểu cô cũng không làm khó cháu, cháu uống chén rượu vang này, thì chúng ta coi như vừa rồi có cái gì không thoải mái liền đi qua." Hứa Hải Hà đặt ly rượu trong tay lên bàn, đẩy về phía Tô Đào.
Còn chưa đẩy tới trước mặt Tô Đào, đã bị Tô Trạm cầm cổ tay, "Biểu cô, vậy là đủ rồi."
Tô Trạm mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía bà ta.
Hứa Hải Hà trong lòng cả kinh, bà ta chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy, tay theo bản năng liền buông lỏng.
Tô Lê nhân cơ hội cầm lấy ly rượu, "Tôi thay con bé uống."
Uống một hơi.
"Mẹ!" Đồng Đan kéo ống tay áo của bà ta xuống, đây không phải là kết quả mà cô ta muốn.
Tô Vân Đình nhìn về phía này vài lần, nhận thấy có gì đó không đúng, cũng đi tới, Diệp Ngưng nhìn thấy ông đứng dậy, do dự một chút cũng đứng lên theo.
Hai vợ chồng đi về phía này.
Tô Mộ nhìn thấy trước, "Chú Ba, thím Ba."
Tô Vân Đình gật gật đầu, "Các người đây là đang làm cái gì?"
Lúc này Tô Trạm mới buông cổ tay Hứa Hải Hà ra.
Vừa buông ra, Hứa Hải Hà liền nắm cổ tay, oán hận nhìn Tô Trạm.
Tô Trạm nhìn cũng không thèm nhìn bà ta.
Nhiều năm như vậy bà ta được nuông chiều, bị tô Trạm là người quanh năm huấn luyện trong bộ đội nắm chặt, trên cổ tay đỏ lên một vòng, dấu ngón tay rõ ràng có thể thấy được.
"Tô Trạm, sao anh có thể khi dễ mẹ tôi?" Đông Đan vừa thấy Tô Vân Đình tới, thoáng chốc nước mắt liền rơi xuống.
Tô Đào trong lòng khinh bỉ, diễn xuất ai mà không biết, cô so với cô ta càng chuyên nghiệp hơn.
"Em họ sao lại nói như vậy, là biểu cô vừa rồi không cho tôi uống rượu, trong lúc từ chối thiếu chút nữa té ngã, nhị ca mới đỡ một chút, anh ấy tay to, không biết nặng nhẹ, như thế nào đến miệng cô thành khi dễ người." Tô Đào muốn khóc, nước mắt trong mắt muốn rơi không hết, biểu tình nhỏ nắn gắt gao,
Đồng Đan cũng không biết nên khóc như thế nào.
Để tôi cho cô thấy chuyên nghiệp là như thế nào.
Tô Trạm ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt kia không nói nên lời.