Căn cứ vào thông tin, Thương hộ họ Hồ này qua lại buôn bán ở con đường Tây Bắc, từ Kinh Thành lên đường đi qua Lũng Hữu Đạo tránh Tây Nhung tiến vào địa giới Tây Vực, buôn da lông, châu báu, hương liệu từ An Tức, Đại Thực, bọn họ cũng thu nhận hàng ở biên cảnh ba khu vực Đại Tề, Tây Nhung, Tây Vực, mà chỗ này thuộc quản lý của phủ An Tây Đô Hộ. lê quý đôn
Cũng chính là nguồn cung cấp buôn bán của nhà bọn họ bị Tiếu gia nắm ở trong tay, nếu phủ An Tây Đô Hộ lấy cớ vì chiến sự phong tỏa biên cảnh, có thể dễ dàng cắt đứt đường sống của bọn họ.
Vì vậy, người Hồ gia này cho dù ở trong kinh thành có chỗ dựa cũng muốn lôi kéo quan hệ với Tiếu gia để cầu che chở, làm thân còn thực tế hơn nộp “tiền mãi lộ”, nhưng cố tình gia phong của nhà Uy Vũ Hầu chặt chẽ nghiêm túc đến ba nhi tử cũng không có chỗ để chen vào.
Vì vậy, ở kiếp trước Hồ gia tìm cơ hội lôi kéo quan hệ với chi thứ hai Thôi gia đã sống lâu ở vùng biên cương, bởi vì bên ngoài nói rằng trưởng nữ nhà này đang trên đường thành thân với đích tử Tiếu gia thì trượng phu đã bệnh qua đời, bọn họ cảm thấy Tiếu gia sẽ có có chút thương xót với tức phụ chưa qua cửa của huynh đệ ruột thịt này.
Nghĩ tới đây Uyển Như không khỏi cười lạnh: Lòng người không nên rắn nuốt voi -- một ngày nào đó sẽ tự chịu quả báo.
Kiếp trước nàng không rõ chuyện bên ngoài, chỉ có thể đoán được tuyệt đối bọn họ không làm được, vậy mà, mặc kệ đây có phải một quân cờ tệ hay không, chỉ nhìn kiếp này bản thân thuận lợi gả cho chàng vẫn tìm tới Thôi Văn Khang là có thể hiểu Hồ gia nghĩ đến chuyện này là không phải ngày một ngày hai.
Vô cùng may mắn là bản thân và phu quân nhanh chóng đè chuyện này xuống, hôm nay đại ca và Dư thập tam nương kết thân đang định cưới qua cửa, đây chính là cháu gái ruột của Lễ bộ Dư Thượng Thư, nếu gia phong của Dư gia không nghiêm cũng không thể chấp chưởng Lễ bộ nhiều năm như vậy, cháu rể của ông ấy còn muốn trước khi thành thân cưới thiếp, đó là nằm mơ giữa ban ngày.
“Trương thị đã bị nhốt, nữ nhi của bà ta thì có thể gây ra chuyện gì chứ?” Uyển Như khẽ cau mày nhìn thư, đồng thời thầm mắng ca ca mình dài dòng nói nhảm một đống chuyện nhưng vẫn không viết đến trọng điểm, rốt cuộc Hồ gia thế nào?
Còn Võ Tiến sĩ thì sao, ngay cả thư cũng viết không tốt mà có thể làm Thám Hoa Lang ư, là bởi vì đây là lần đầu tiên mở võ khoa, vội vàng cử hành không có người tài ba tham dự ư? Thật là hời cho huynh ấy!
Rất mệt mới xem xong tờ thư này, vốn vẫn còn đang nói đùa cùng với tỳ nữ, Uyển Như dần dần trầm mặt.
“Nữ quân, xảy ra chuyện gì?” Tiếu Đường thấy sắc mặt Uyển Như không tốt không khỏi lên tiếng hỏi thăm, hôm nay nàng là tỳ nữ đắc lực nhất bên cạnh chủ mẫu, tuy Bảo Châu được tin tưởng nhất nhưng thật thà chất phác nàng ấy không có cách nào giúp đỡ người giải sầu.
“Aizz, chuyện phiền toái......” Uyển Như ngẩng đầu liếc nàng một cái, không khỏi thở dài, Tiếu Dương vừa ra khỏi cửa gặp chuyện nhưng không tìm thấy người bàn bạc trao đổi, tán gẫu cũng phải tìm đối tượng thích hợp, Triệu Thụy Liên với tầm mắt có giới hạn và Liễu Y Y đầu óc không rõ ràng lắm đều không thích hợp, cũng chỉ có thể nói vài lời với Tiếu Đường khôn khéo.
“Hồ gia muốn trèo lên người ca ca ta, bọn họ gả một thứ nữ cho Đoạn Vinh Hiên nghĩa tử của Tào nội thị giám rất được thế trong cung, người này tuổi còn trẻ nhưng đã là tòng ngũ phẩm Nội Cấp Sự.” Uyển Như trầm mặt lạnh lùng nói: “Ca ca nói Hồ gia nhắn với huynh ấy, vị Đoạn nội cấp sự sắp lên đường đi Tây Bắc, thê tử của gã cũng định thuận đường mang theo thân tỷ muội là Hồ nhị nương, cô nương này muốn đi thăm nghĩa phụ.”
“Nghĩa phụ?” Bảo Châu đang ngồi nghe nhất thời không kịp phản ứng, nghi ngờ nói: “Nghĩa phụ của Đoạn nội cấp sự không phải ở trong cung sao? Đi Tây Bắc làm gì?”
“Là đại nương Hồ gia gả cho Đoạn nội cấp sự, nhị nương mới đến dâng hương lúc đó ‘cứu’ được vị kia.” Tiếu Đường im lặng nhìn Bảo Châu một cái. (cứu Trương thị - kế mẫu của Uyển Như, Trương thị nhận Hồ nhị nương làm nghĩa nữ)
Cô nương ngốc này nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, cả kinh nói: “A, bọn họ còn muốn bám vào Đại Lang quân!”
Thăm nghĩa phụ không phải là vì lấy lòng trước mặt Thôi thứ sử sao, Trương thị đang bị nhốt không làm chủ được, làm phụ thân lại thưởng cho nhi tử cơ thiếp. Đi Tây Bắc lui tới một phen cũng gần nửa năm vừa đúng lúc qua hôn kỳ của Thôi Văn Khang, sau khi lấy thê cưới thiếp danh chính ngôn thuận trái ôm phải ấp thật tuyệt.
Không phải đại ca định làm quan ở biên giới tây nam thùy sao, nói không chừng Hồ gia còn đánh chủ ý lên chuyện để vợ cả ở lại Kinh Thành hầu hạ trưởng bối, thiếp thị theo hắn đi nhậm chức, ba năm rưỡi sau lại trở về nhà.
Về phần tại sao cố ý nhắc tới Tào nội thị giám và Đoạn nội cấp sự......
“Người tâm phúc trước mặt thiên tử đấy, bọn họ cho rằng nhà ta không quản mặt mũi bám víu vào hoạn quan sao?” Uyển Như giận quá mà cười, tờ thư trong tay sắp bị vò lại, “Muốn cho đích tôn Các Lão làm anh em cột chèo với hoạn quan, thật là có dũng khí! Tuy tổ phụ ta từ quan rồi, nhưng đông đảo môn sinh vẫn còn ở đó, cho dù không có môn sinh cũng có cốt khí!”
Nàng đang tức giận quá hóa hồ đồ, quên chuyện người nhà của thiếp sao có thể tính là thân thích, anh em cột chèo là không thể nào, Tiếu Đường nghĩ tới nhưng cũng không đề cập đến, nàng ấy chú ý nhất cũng không phải là hôn sự của huynh trưởng chủ mẫu.
Có lẽ, quả thật Hồ gia có ái nữ ái mộ Thôi Văn Khang một lòng một dạ muốn gả cho hắn, nhưng một thương nhân có cửa hàng trải rộng khắp Đại Tề sẽ không mơ hồ vô duyên vô cớ bức bách Thôi gia cưới thiếp.
Vì sao Đoạn nội cấp sự phải đi Tây Bắc? Vì sao Hồ gia cho rằng chi thứ hai Thôi gia sẽ cho bọn họ mặt mũi chứa chấp Hồ nhị nương?
Uyển Như đang phát tiết sau khi thông suốt trong lòng cũng suy nghĩ rộng ra, xem kỹ thư lần nữa, vốn Nội cấp sự có chức trách truyền đạt mệnh lệnh và thăm hỏi, nếu họ Đoàn này chỉ đi tuyên chỉ thăm hỏi quân đội vì sao Hồ gia diễu võ dương oai, mà đại ca lại muốn che giấu tin tức? Hơn nữa, ở Tây Bắc gần đây cũng không nghe nói ai đánh thắng trận sẽ được triều đình khen ngợi.
Nghĩ tới đây, Uyển Như duỗi thẳng cánh tay ra xa nâng bức thư sau đó thoáng nhìn, chỉ tìm ra được mấy chữ có vết mực đậm sau khi loại trừ những chữ vô ý nghĩa, đột nhiên cho ra kết luận --”Tốt” và “Giam”. (Binh lính và giám sát)
Nàng mới chợt hiểu ra, khó trách ca ca cố ý muốn nâng Hồ gia, cố ý lưu loát viết một đống nói nhảm, huynh ấy đang sợ bức thư bị mất đi mà giấu câu nói mấu chốt nhất trong đống chuyện nhảm kia.
Kim thượng lại muốn phái một công công nội thị tâm phúc đến nơi đó làm giám quân!
Đây chính là chuyện chưa bao giờ có của bổn triều, đề phòng hoạn quan loạn quốc, nội thị cao nhất của Đại Tề cũng chỉ có thể ở bên trong thị tỉnh làm được chức vụ tòng tam phẩm nội thị giám mà thôi, theo như luật không được tham dự triều chính, phái đến bên ngoài làm giám quân quả nhiên là chuyện chưa bao giờ có.
Đang suy nghĩ chuyện này, Uyển Như lại nghe được âm thanh hít hơi của Tiếu Đường đứng ở bên cạnh, quay đầu nhìn lại thấy nàng ấy đang sợ hãi, có lẽ cũng đã đoán được nguyên nhân của chuyện này.lê quý đôn
Tiếu Đường bị Uyển Như nhìn lập tức điều chỉnh vẻ mặt, ân cần nói: “Chuyện như vậy, sau đó sẽ phát triển thế nào đây?”
“Truyền ra chuyện đuổi ra ngoài, tổ phụ lên tiếng, Trương thị nhận nghĩa nữ không liên quan gì đến Thôi gia, nói vậy nhưng cho dù nàng ta có đi chỗ phụ thân cũng không vào được cửa.” Bỏ mặc, đây cũng là thái độ của Thôi gia.
Uyển Như đang nói chuyện đồng thời quan sát cẩn thận Tiếu Đường, nàng và Bảo Châu đều mặc áo xanh tay bó, cũng mặt mũi mỹ lệ, bản lĩnh nổi bật, trâm hoa trên đầu cũng gần như giống nhau như đúc, sự khác biệt rất lớn là vật trang trí ngang hông, một đeo túi thơm một trang bị đoản đao.
Khí chất cũng rất khác biệt, Bảo Châu dịu dàng xấu hổ, Tiếu Đường lại khôn khéo quả cảm, nàng giỏi văn giỏi võ thậm chí cầm kỳ thư họa cũng biết một hai, có lẽ cũng chỉ có mạnh như Tiếu gia mới dám để nữ tử này thành tỳ nữ bình thường mà sai bảo?
Tỳ nữ bình thường? Đột nhiên Uyển Như híp mắt lại, nhìn Bảo Châu nói: “Đi dưới bếp lấy chút điểm tâm, ta muốn ăn rượu nếp bánh trôi.”
Qua chuyện này, nhất thời Tiếu Đường hiểu nữ quân đang có chút lời riêng muốn nói, quả nhiên, chờ sau khi Bảo Châu rời đi, Uyển Như hơi trầm ngâm trực tiếp nói: “Thư này là đi cùng lúc với thư nhà? Lúc đi Tam lang quân chưa nói sẽ đi bao lâu, ngươi có biết chàng có sắp xếp người nào giữ vững liên lạc với trong nhà không?”
“Chuyện này......” Tiếu Đường sững sờ, nín thở chần chờ một lúc không mở miệng.
“Được rồi, chuyện này ta không hỏi nhiều.” Uyển Như rẩy lá thư đổi phương thức hỏi: “Kim thượng muốn phái người đi Tây Bắc, tin tức này có thể thuận lợi truyền trở về không?”
Hô hấp của Tiếu Đường dừng lại, rồi sau đó cung kính nói: “Có thể. Xin nữ quân yên tâm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Uyển Như nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, tin tức quan trọng như vậy cũng không thể vẫn che giấu, bỏ qua thời cơ nói không chừng sẽ làm chậm trễ đại sự.
Nếu kim thượng đã kiêng kỵ Tiếu gia đến trình độ như vậy, này phải thông báo công công làm xong chuẩn bị ứng đối, mặc dù Uyển Như tin tưởng nhà chồng là bề tôi trong sạch không có ý tạo phản, nhưng cũng không thể ngu ngốc ngồi chờ chết.
Nàng vào cửa Tiếu gia cũng đã được một khoảng thời gian, mặc dù Tiếu Dương không nói rõ trong nhà có mật thám nằm vùng xung quanh, lại mơ hồ để lộ ra chút đầu mối, như thế xem ra, Tiếu Đường cũng là một người được bồi dưỡng đặc biệt trong đó.
Lúc bắt đầu đã để nàng ấy đến bên cạnh mình ngoại trừ hộ vệ ra cũng có ý giám thị, phải không? Uyển Như âm thầm thở dài, từ đầu chí cuối nàng thẳng thắn vô tư cũng không sợ Tiếu Đường sẽ nói xấu sau lưng, hôm nay vừa đúng lúc mượn tay nàng ấy dùng một chút, thuận tiện còn có thể càng hiểu sâu hơn để có chút lợi thế ngang hàng bàn bạc thảo luận với phu quân.
Uyển Như lật thư tiếp tục xem, ngoài miệng lại nhìn như tùy ý hỏi: “Theo ngươi thấy, từ chối Hồ gia đây là chuyện xấu hay là chuyện tốt?”
“Vậy, không thể không từ chối được chứ?” Tiếu Đường khẽ co rúm khóe miệng, nếu như thật sự đồng ý, vậy mặt mũi của Thôi thị mới phải trực tiếp bị người đạp vào trong bùn.
“Đúng vậy, phải từ chối, nhưng cũng lo lắng trong nhà bị nội thị giám sát ngáng chân.” Uyển Như lo lắng trùng trùng nói nhỏ, tổ phụ từ quan, đại bá cũng không có thực quyền, công công lại bị kiêng kỵ, cuộc sống bấp bênh này thật là gian nan.
Tiếu Đường châm chước sau đó nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nữ quân đừng lo lắng, chuyện như vậy chưa chắc không thể xoay chuyển, Hồ gia và Đoạn nội cấp sự kia nói không chừng còn phải nội đấu một phen.”
“Hả? Nói thế là sao?” Uyển Như khẽ mỉm cười không xem thư mà đè ở trên đầu gối, chăm chú nhìn Tiếu Đường. Lời nói khách sáo, đây mới là mấu chốt nàng muốn nói đến.
“Ban đầu chuyện của Thôi lang quân chưa quyết định thì Tam lang quân đã lén lút suy nghĩ tìm biện pháp, hung hăng đào ra nhược điểm của Hồ gia.” Bị nói hớ Tiếu Đường biết đã phạm sai lầm nên dứt khoát trực tiếp bắt đầu khoe công lao, dù sao, cũng không phải là cơ mật đặc biệt quan trọng, “Nhị nương Hồ gia cũng không phải là con vợ cả, nhà hắn lấy thê làm thiếp lấy thiếp làm thê, người như vậy có thể nào với cao được Thôi lang quân.”
“Hả?! Vậy Đoạn nội cấp sự kia lấy cũng vì tiền tài?” Uyển Như đột nhiên ngồi thẳng người, cả kinh nói: “Bọn họ muốn nuốt gia sản Hồ gia!”
Lấy thê làm thiếp xử ở tù hai năm, nếu hoạn quan này làm khó dễ gia chủ sẽ bị tù, không nói chính xác cuối cùng Hồ gia sẽ rơi vào trong tay ai. Cái gọi là giao dịch tiền quyền cũng phải là hai phe thế lực ngang nhau, một bên không có quyền yếu thế rất dễ bị thâu tóm, buồn cười Hồ gia này còn hả hê, không biết đã thành món ăn trong mâm của người khác.
“Có biết lúc trước chủ tử ở kinh thành mà bọn họ dựa vào là ai không?” Uyển Như suy nghĩ sau đó cảm giác được chuyện này đã phát triển ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó, kiếp trước cũng không nghe nói Hồ gia có thứ nữ gả cho nội thị, chỉ có một đại nương gả cho người của Thất hoàng tử.
“Nghe nói là nhà của Tề chiêu nghi mẹ đẻ của Thất hoàng tử.” Tiếu Đường trả lời như vậy, vừa đúng chứng minh cho tình hình kiếp trước.
“Tào nội thị giám là dưới trướng của Thất hoàng tử hay sao? Hay là nói, Thất hoàng tử muốn đi con đường Tào nội thị giám vì vậy bọn họ tặng đại lễ thể hiện lòng trung thành với kim thượng?” Uyển Như âm thầm nói nhỏ, cau mày nói: “Hoặc là, Tào nội thị giám đã lén lút tìm ra đường, bọn họ muốn đoạt tiền từ trong tay Thất hoàng tử?”
Mỗi khi hoàng quyền thay đổi, chính là thời khắc mấu chốt hoạn quan chìm nổi, quan viên có thể trung lập, bọn họ không thể. Tân hoàng lên ngôi có thể cho phép quan viên tiếp tục giữ chức vị cao, lại không dễ dàng tha thứ cho nội thị không trung thành gác đêm, châm trà cho mình.
Ba loại này có thể đều có!
Uyển Như suy nghĩ một lúc cũng không đoán ra, chỉ có cảm giác đầu mình choáng váng phát đau, khẽ day day huyệt thái dương, phất tay nói: “Sao Bảo Châu chưa trở lại? Nói cho nàng biết ta không muốn ăn rượu nếp nữa, ta cần bát súp bổ khí huyết.”lê quý đôn
“Vâng” Tiếu Đường nén cười bước nhanh ra khỏi nội thất.
Nàng đi dưới bếp thông báo cho Bảo Châu, cũng thuận tiện truyền ra tin tức quan trọng, giám quân, Hồ gia, Đoạn nội cấp sự -- tình trạng rối rắm không cần nàng tới nghiên cứu, chỉ truyền lời sau đó giao cho Tiếu Hầu Gia định đoạt.
Mà rốt cuộc Uyển Như cũng thông suốt chuyện này nàng gấp gáp không có tác dụng gì, nói không chừng Tiếu gia đã sớm nhận được tin tức! Không bằng tiếp tục xem thư, xem rốt cuộc Thôi Uyển Lan ra sao.