Hai ngày sau Tiếu Dương mang theo một hũ rượu gạo hương hoa Lài Uyển Như làm đi thăm nhà Tư Mạc Lô Lộc, muốn đi thám thính nhân thủ ông phái đi trước đó có mang về tin tức gì hay không.
Tư Mạc tiếc nuối nói cho hắn biết tộc nhân đi hỏi còn chưa trở lại, lại muốn mời Tiếu Dương ngồi ăn cơm rồi về, để hắn và mình cùng nhau hút mấy hơi thuốc lào.
Hai người cứ ngồi ở ngoài phòng nhìn dãy núi vẫn còn đang cháy ở đối diện, ôm ly rượu hút ống thuốc lào thô dài hai thước, đồng thời nói chuyện, Tiếu Dương và Tư Mạc cũng mơ hồ trên mặt lộ vẻ không hài lòng, vì người của ngọn núi kia mà âm thầm lo lắng.
Rõ ràng lễ hội đốt đuốc cũng đã kết thúc, đỉnh núi bên kia vẫn có ánh lửa, thậm chí thế lửa còn đặc biệt hung mãnh, ban đêm xem tinh tượng mấy ngày gần đây cũng không thấy có khuynh hướng trời mưa, làm người ta lo lắng không thôi.
“Chỉ mong có thể thuận lợi tắt lửa......” Tư Mạc nhìn ánh lửa thu nhỏ nâng lên cao thở dài.
Mặc dù hôm qua ông đã nghe Tiếu Dương khuyên phái người đi trong rừng mở ra một “vùng cách ly”, đốt mấy ngày nữa cũng không sợ thế lửa lan tràn đến địa giới khác.
Nhưng mà, tuy là bộ lạc khác, trong ngày thường đã từng có tranh cãi đất đai, nói cho cùng đều cùng tổ tông, nếu huynh đệ xảy ra chuyện, Tư Mạc Bạch Thủy Hà lại có thể ngồi nhìn mặc kệ ư?
Cho dù là chỉ cháy rừng đơn giản ông cũng muốn đi cứu viện một phen, túi nước cũng chuẩn bị xong, chỉ chờ truyền tin tức là có thể dẫn mọi người lên đường.
“Ta đã báo lên cấp trên cầu xin thủ dụ, nếu người bên kia có nhu cầu ta cũng có thể điều động đi hỗ trợ, đến lúc đó ngài cứ mở miệng.” Tiếu Dương vỗ ngực bảo đảm.
“Thành...” Tư Mạc còn chưa nói hết lời chỉ thấy có hai tiểu tử mặt mày xám tro y phục rách rưới được mọi người nâng, từ dưới chạy tới.
Tư Mạc Bạch Thủy Hà vốn tưởng rằng là người được phái đi trở lại báo tin, còn ngồi yên bất động, chờ hai người kia đến gần sau khi nhìn thấy rõ mặt, ông lại đột nhiên đứng lên, cả kinh nói: “Đây là sao?!”
Sao là người của bộ lạc phía bên kia chạy tới? Hẳn là cầu viện, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Hai người kia vừa thấy được Tư Mạc Bạch Thủy Hà thì bịch hai tiếng nằm rạp quỳ xuống, chào hỏi sau đó khóc lóc nức nở nói: “Y Mạc chết rồi, bị cẩu quan ép chết cháy rồi!”
Nghe vậy nhất thời Tiếu Dương lạnh run, hắn đã nghe được trong bát quái, nữ nhi của thủ lĩnh bộ lạc trong ngọn núi bên cạnh, là mỹ nhân nổi tiếng khắp Mông Châu, nghe nói đến con trai của Tư Mạc Bạch Thủy Hà cũng từng có tính toán cầu hôn cô nương này, nàng trả lời là mình đã có người yêu rồi.
Như vậy có thể thấy được, trong một câu nói ngắn ngủn này chứa lượng tin tức khổng lồ: một thiếu nữ đã có người yêu tại sao lại bị buộc chết? Dạng cẩu quan gì có thể bức tử nữ nhi của Tư Mạc Lô Lộc? Tộc nhân sẽ mặc cho nàng bị thiêu chết mà không ngăn cản ư? Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện cháy rừng kéo dài liên tục kia hay không?
Tiếu Dương yên lặng đứng ở một bên nghe hai người truyền lời này đang lộn xộn kể lại chuyện đã xảy ra.
Thứ sử Đại Tề quản lý bên kia hẳn là người tu đạo, khi biết chuyện lễ hội đốt đuốc, hắn ta hạ lệnh cưỡng chế yêu cầu thủ lĩnh tộc Lô Lộc lệnh cho tộc nhân không cho tế Hỏa Thần chỉ có thể lạy ông Táo, sau khi đối phương căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình không có kết quả, chỉ đành phải bằng mặt không bằng lòng, quyết định lén lút làm lễ hội.
Đây chính là một trong hai ngày lễ quan trọng nhất mỗi năm một lần của Ô Man, tập tục đã sớm truyền thừa mấy trăm năm làm sao có thể bởi vì cẩu quan không vui mà hủy bỏ?
Nghe đến đó đỉnh đầu Tiếu Dương cũng sắp tức giận đến bốc khói xanh rồi, hắn cũng rất muốn mắng một câu “cẩu quan”, “cẩu quan ngu vcl~”!
Lễ hội đốt đuốc là một ngày lễ long trọng tương tự “Tế hỏa, theo tuổi, cầu năm” trong mùa xuân của Hán tộc, phạm vi truyền thừa cực kỳ rộng lớn, ở địa khu Tây Nam Di tối thiểu có hai phần ba nhân khẩu Hán tộc tán thành lễ hội đốt đuốc này, bọn họ dùng lửa thánh khiết cầu xin trời xanh chiếu sáng rực rỡ con đường làm quan vào năm sau, hi vọng mưa thuận gió hòa mọi sự an khang.
Không cho phép đốt lửa, chẳng phải là nguyền rủa một năm người ta trôi qua không thuận?
Đáng ghét hơn chính là, Đô Úy đóng ở đó lại coi trọng nữ nhi Y Mạc của thủ lĩnh, yêu cầu dâng lên nạp thiếp. Cô nương này cẩn thận đọ sức rất lâu, cuối cùng nói ra hi vọng Quả Nghị Đô Úy tham dự trận tranh tài lễ hội đốt đuốc, nếu có thể đoạt giải nhất ba lần cam tâm tình nguyện ủy thân cùng hắn, nếu không nguyện ý tham gia, mặc dù lấy được người của nàng cũng chỉ có thể là một cỗ thi thể lạnh lẽo!
“Người Hán hèn hạ kia rõ ràng đồng ý yêu cầu của Y Mạc, nhưng trong ngày đầu tiên đã dẫn theo quân đội vọt vào!” Hán tử mặt đen kia trợn tròn mắt, trong mắt mang lệ cắn răng nói: “Hắn còn nói Thứ sử không cho phép chúng ta chơi hội!”
Hai người kia thuật lại tình hình lúc ấy hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh Tư Mạc còn ngồi một “người Hán hèn hạ” trong miệng bọn họ, vì vậy, Tiếu Dương bất đắc dĩ nằm cũng trúng đạn.
Trong đầu hắn đi theo miêu tả của đối phương tự mô phỏng ra hình ảnh thảm thiết.
Quan viên văn, võ cấu kết với nhau làm việc xấu, cấu kết ở chung một chỗ mang binh vọt tới hiện trường khánh điển của Lô Lộc, cắt đứt nghi thức Tất Ma đọc kinh cầu phúc, ra lệnh cưỡng chế hủy bỏ khánh điển. Rồi sau đó, Quả Nghị Đô Úy lại chỉ ra nếu Y Mạc nguyện ý theo hắn ta trở về, sẽ lập tức thu binh không truy cứu trách nhiệm đối phương nữa. (khánh điển: buổi lễ long trọng)
Truy cứu, hắn ta muốn truy cứu chuyện gì? Tiếu Dương cảm giác trong lòng của mình cũng có chút lạnh cả người, truy cứu trách nhiệm một dân tộc đã cắm rễ vô số năm tháng ở địa khu Tây Nam vui vẻ tổ chức khánh điển của bổn tộc mình? (Khánh điển: buổi lễ long trọng)
Dĩ nhiên Y Mạc không chịu nịnh nọt người bội ước này, cô nương tính tình cương liệt này quay người nhảy vào trong đống lửa lớn nhất thôn làng dùng để tế lễ.
Thậm chí nàng còn sợ mình không chết được, nhìn tình lang yên lặng rơi lệ ngay sau đó dùng yêu đao luôn mang bên người hung hăng đâm vào ngực!
Gặp tình hình này, trong bi phẫn tình lang Y Mạc rút đao bổ tới Quả Nghị Đô Úy, mà vốn mọi người Lô Lộc đã nhẫn nhịn lập tức hăng hái chống lại, trong chiến đấu ai cũng không để ý cây đuốc ném đi nơi nào, cho tới bất tri bất giác đã cháy rừng......
Câu chuyện này, ngược lại có chút tương tự truyền thuyết《cô nương Hỉ Thước》trong trí nhớ Tiếu Dương, khói xanh thêu cháy cô nương hóa thành Thần Vụ của sơn trại, mỗi khi Hỉ Thước kêu to thì từ nơi xa là có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình của nàng......
Tiếu Dương nghĩ tới đây đột nhiên vỗ ót một cái, không đúng bây giờ không phải là thời điểm nhớ lại chuyện xưa, truyền thuyết này và phản kháng dân tộc, cấp bậc áp bức luôn là hỗ trợ lẫn nhau, phía dưới nên là đánh vỡ ác bá thống trị hắc ám chứ nhỉ?
Cõi đời này hai tộc đánh nhau thì ngoài muốn ca tụng tình yêu kiên trinh bất khuất, quan trọng nhất vẫn còn cần giải quyết “yếu tố chính trị” núp ở sau đó.
“Nói điểm chính!” Tiếu Dương lấy lại tinh thần nghe đối phương vẫn còn đang dong dài kể chuyện xưa, nhất thời không nhịn được nói: “Hiện tại bên kia rốt cuộc có tình huống thế nào?”
Đây là cần giúp một tay tắt lửa? Hay là muốn giúp một tay đánh nhau? Hoặc là muốn tìm người hòa giải với quan viên triều đình? Con mẹ nó, cũng không phải là quán trà kể chuyện cổ tích, thích kể tỉ mỉ chuyện tương tự như thế thì có ích gì!
Người truyền lời sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết rõ thân phận của Tiếu Dương, chỉ thấy kiểu tóc hắn tương tự người Hán, trên người lại khoác “sát nhĩ ngõa”, trong miệng lại nói ngôn ngữ của bổn tộc, thì xem như là thông dịch hoặc là thương hành.
Lại thấy hắn ngồi ngang hàng Tư Mạc Bạch Thủy Hà, có thể thấy được địa vị không thấp, người nọ ở trước mặt Tiếu Dương thỉnh cầu Tư Mạc phái người giúp một tay tắt lửa.
Còn nói đám người Hán kia đã bị giết, bắt lại, không lật nổi gió nữa. Có thể đã sợ triều đình điều binh trấn áp một lần nữa, thủ lĩnh phái hắn ta truyền lời: “Không bằng chúng ta đánh đòn phủ đầu làm phản?”
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tiếu Dương đá một cước đạp người nọ ngã trên mặt đất, nhấc chân đè lên bộ ngực hắn ta đồng thời rút trường đao ra, liếc mắt nhìn quát lên: “Thúi lắm, ngươi lặp lại lần nữa xem?!”
Lúc này người cầu viện mới phát hiện ra dưới áo choàng “sát nhĩ ngõa” của Tiếu Dương là áo gấm trường sam cổ tròn của người Hán, vả lại phẩm chất không tầm thường tú công hoàn mỹ, vừa nhìn là biết đại biểu thể diện quan lại quyền quý, so với quan gia cưỡng bức Y Mạc còn phú quý hơn.
Hai người không khỏi kinh ngạc nhìn Tiếu Dương lại nhìn Tư Mạc, một lát sau cũng nói không ra lời, càng cho rằng, huyện lệnh Bạch Thủy Hà đã triệt để đầu phục người Hán.
Đối mặt với biến cố bất thình lình này, người vây xem đều sững sờ, rồi sau đó nam tử trung niên rối rít giữ yêu đao ở tay, muốn lập tức rút đao khiêu chiến, rồi lại nhớ tới người Hán này giao tình với thủ lĩnh mình cũng không tệ, còn thường mang theo các loại thức ăn chính bọn hắn làm phân phát cho bọn nhỏ hình như nhân phẩm rất tốt, trong lúc nhất thời không biết mình nên đứng ở bên nào.
Ở bên trong giằng co, không khí khẩn trương dần dần tràn đầy ở bốn phía, chiến hỏa giống như hết sức căng thẳng.
Huyện lệnh Bạch Thủy Hà đứng dậy muốn tiến lên đè tay Tiếu Dương lại nói vài lời khuyên giải, thế nhưng hắn lại thu đao của mình xấu hổ nói: “Xin lỗi, nhất thời xúc động luống cuống. Ta đây – thân đang giữ chức quan, không có biện pháp.”
Dứt lời, hắn đỡ dậy nam tử bị hắn gạt ngã, khách khí phủi bụi, thuận tiện còn giới thiệu thân phận của mình – Tả Quả Nghị Đô Úy Côn Lĩnh, tinh binh dưới trướng hơn ngàn người.
Dẫn đến đối phương càng thêm ngạc nhiên nghi ngờ, hơn ngàn người, còn nhiều hơn nam nhân tráng niên của cả bộ lạc Bạch Thủy Hà! Mình chạy đến nơi này khuyến khích Tư Mạc khởi binh phản triều đình, đây không phải là dê vào miệng cọp sao!
Huyện lệnh Bạch Thủy Hà cũng nước đắng đầy bụng không có cách nào nuốt xuống, ông và bộ lạc bên cạnh luôn trái phải rõ ràng vấn đề là từ trước đến giờ đều là như chim liền cành, Y Mạc cũng là hậu bối bản thân thưởng thức, nghe tin cái chết của nàng rất là thương cảm phẫn uất, nhưng rốt cuộc có muốn vì thế khởi nghĩa hay không cũng là một vấn đề cần lén lút thương nghị.
Có thể nào còn chưa thương thảo đã đặt tới ở trước mặt người giữ chức vụ Đô Úy?! Không đợi ông nói vài lời xã giao trấn an hai bên, Tiếu Dương cũng đã dõng dạc phân trần.
“Ta xin lỗi vì đã rút đao, lại không đồng ý đề nghị của thủ lĩnh nhà ngươi, phản triều đình cho các ngươi ích lợi gì? Chẳng lẽ giết cẩu quan đồng thời hán tử Lô Lộc cũng sẽ không dâng mạng ư? Chiến tranh năm ngoái dừng lại cho đến hiện tại trong rừng còn có đất khô cằn, sau chiến tranh người già, phụ nữ và trẻ nhỏ ăn cái gì, uống gì?”
Người giúp đỡ lấy lại tinh thần cũng đối chọi gay gắt, cất giọng quát lên: “Vậy Y Mạc chúng ta chết lãng phí ư? Vì báo thù còn cần suy tính chỗ tốt gì?!”
“Bên kia các ngươi gặp phải cẩu quan, bên chúng ta có Thứ sử Côn Châu, Đô Úy Chiết Xung tuy nhiên cũng không làm loạn, báo thù vậy chính ngươi báo thù đi, kéo huynh đệ ta vào làm chi?!” Tiếu Dương vừa mới dứt lời đã nhớ lại nhóm người Đô Úy Chiết Xung mới rời khỏi chiến loạn nhỏ vào năm ngoái, vội vàng kéo Tư Mạc lại bổ sung nói: “Ngài phân xử thử, bên này kể từ khi ta tới có người nào đoạt lấy dân nữ? Có ai đề cao thuế má? Có ai lãng phí qua bất kỳ kẻ nào không?”
“Quả thật không có, người với người, quan và quan là có khác nhau.” Bây giờ Tư Mạc nói lời rất công đạo, bản thân Tiếu Dương đã từng thấy quan viên tốt nhất triều đình, trong lời nói toát ra một loại tình cảm chân thành tha thiết -- hắn muốn cho Man Hán sống chung hòa bình, muốn để cho mọi người an cư lạc nghiệp.
Bao gồm thê tử của hắn cũng vậy, thường thấy nàng rất kiên nhẫn dạy người canh cửi thêu hoa, dạy người dùng mía nấu đường, ép đường như thế nào, phu thê hữu ích với bộ lạc như vậy, có thể làm bằng hữu.
Vậy mà, huyện lệnh Bạch Thủy Hà lại không giống Tiếu Dương nói người bộ lạc đồng căn đồng nguyên bên cạnh bỏ thù hận, cái gọi là “không duy trì một gia đình, toàn chi không gánh nổi, không duy trì một chi, một mảnh bị cướp sạch”, thân là thủ lĩnh Lô Lộc ông cũng có lập trường của mình.
Sau khi trấn an, ngay sau đó ông phái người đi giúp một tay dập lửa, về phần bước kế tiếp làm như thế nào, Tiếu Dương trầm giọng nói “Cư Ni Mông Cách”, ngay tức thì triệu tập hội nghị bộ lạc đoàn kết ngăn địch, thương thảo nhiều mặt cuối cùng đạt thành quyết định nhất trí.
Chờ đưa hai vị nhờ giúp đỡ đi nghỉ ngơi, dùng cơm, huyện lệnh Bạch Thủy Hà nghiêng đầu nhìn về phía Tiếu Dương, không thể làm gì nói: “Ngài mau trở về, gần đây đừng tới nữa, chuyện như vậy ngài không thể dính vào nữa.”
Nếu đã nói đến chuyện khởi binh phản triều đình, vốn phải trực tiếp bắt vị Quả Nghị Đô Úy này giữ lại làm con tin, thế nhưng ông lại không có cách nào vượt qua cửa ải trong lòng mình, mới uống rượu đồng lòng xoay người đã trở mặt, cách làm này quá ti tiện, lan truyền ra ngoài sẽ không có cách nào khác làm người nữa rồi, kiêm nhiệm Đức Cổ chính ông phải công chính mà nghiêm minh.
“Chờ ta nói hết lời rồi đi. Bọn họ là bị uất ức nếu muốn báo thù, ngài cũng bụng làm dạ chịu. Trước đại náo phải biết rõ thù này nên báo ai?” Tiếu Dương chỉ vào đỉnh núi đối diện trầm giọng nói: “Đó là hai đầu của cẩu quan quản lý, không phải cả triều đình, không có quan hệ gì với Côn Lĩnh Côn Châu chúng ta! Vì tình cảm huynh đệ không hỏi đúng sai mà đánh toàn bộ sao?”
Huyện lệnh Bạch Thủy Hà khoát khoát tay, cau mày nói: “Chuyện này không đơn giản như vậy, mâu thuẫn từ xa xưa tới nay đã tồn tại.”
“Vì vậy, tính toán ngay cả ta cũng muốn giết sao? Muốn đốt cả xưởng mỏ muối, xưởng ủ rượu mới vừa xây của bên ta, guồng quay sợi bên này, xưởng ép đường của các ngươi sao? Hôm qua, nương tử của ta vẫn còn đang nói với tiểu tôn tử của ngài muốn làm cho nó đồ đường để ăn, ngài lập tức đi phá hủy lòng tràn đầy mong đợi của nó sao?” Tiếu Dương liên tiếp hỏi ngược lại sau đó nghiêm mặt nói: “Để dân chúng ăn no mặc ấm mới là quan trọng nhất, một khi chiến tranh nhất định là cảnh hoàng tàn khắp nơi.”
Đối phương lập tức hỏi ngược lại: “Vậy thì có thể yên tâm thoải mái nhìn người khác chịu tội?”
“Ngoại trừ xách đao giúp một tay chẳng lẽ sẽ không biện pháp khác khiến ác nhân phải gặp báo ứng?” Tiếu Dương im lặng lắc đầu, hơi buồn bực nói: “Theo như luật Đại Tề, Đô Úy này không thể lấy nữ nhi dân chúng dưới quyền quản lý, làm trái luật thú thiếp tội tăng thêm hai bậc! Về phần không cho phép tổ chức lễ hội, đây cũng là lời nói vô căn cứ, không ai có loại quyền lợi này. Loại quan bức dân làm phản này nếu báo lên, Thứ sử Mông Châu phải làm chủ cho bọn họ, đánh trượng, đày một năm đều là nhẹ.”
“Hắn sẽ làm chủ cho chúng ta?” Tri huyện Bạch Thủy Hà không khỏi cười lạnh, “Nghe nói Đô Úy bức tử Y Mạc là hoàng thân quốc thích.”
“Ngài có biết Bạch Diện Thư Sinh ta mang đến tham gia thi đấu bắn tên là ai không?” Tiếu Dương vỗ ót một cái, im lặng. Che giấu hoàng thân chân chính, người nhà mẹ đẻ của một tiểu Phi tần còn dám diễu võ dương oai.
“Hắn? Chẳng lẽ cũng là hoàng thân quốc thích hay sao?” Huyện lệnh Bạch Thủy Hà thấy vẻ mặt Tiếu Dương khó chịu nhất thời có chút thấp thỏm.
Người trẻ tuổi kia giống như là người thích lên mặt dạy đời, lúc rảnh rỗi nhàm chán từng gọi đứa bé bên này qua sông tập viết cùng hắn, lại không nguyện ý học chỉ nghịch ngợm đi chơi, nghe nói còn làm bút lông, giấy mực của hắn rối thành một nùi.
“Đó là con của đại trưởng công chúa Tương Dương, ngoại tôn của hoàng đế. Một người cưỡi ngựa khác là con của Tương Vũ Quận vương.” Tiếu Dương cười khổ nói: “Vốn ta không muốn nói -- thật ra thì ba người chúng ta đều là hoàng thân, ta là ngoại tôn Vĩnh An vương, thậm chí bao gồm thê tử của ta, nàng cũng là nữ nhi của huyện chủ.”
Huyện lệnh Bạch Thủy Hà kinh ngạc nhìn chăm chú, Tiếu Dương nói thẳng: “Triều đình cũng biết nơi đây vắng vẻ mà các loại quan hệ phức tạp, thiếu quan tốt, thậm chí có người lòng tham không đáy quen chiếm đoạt không nghe quốc pháp, cho nên mới phái chúng ta tới này. Ở trong Cư Ni Mông Cách thì ngài có thể lựa chọn đề nghị mọi người kiện lên cấp trên, nếu quan lấy quyền thế đè người thì báo ra tên của chúng ta, ta nguyện làm người hòa giải thậm chí giúp đỡ vượt cấp trực tiếp tấu chương lên kim thượng. Nhưng mà, nếu ngài lựa chọn cùng bọn họ đối kháng triều đình, đao trên tay ta sẽ không để ý dính máu.”
Nói xong lời cuối cùng, Tiếu tam lang đứng thẳng người vẻ mặt nghiêm trang mà nghiêm nghị, hắn không muốn thấy dân chúng sống đầu đường xó chợ, nhưng cũng không e sợ đánh giặc, nếu không phải quyền của người nào cứng người đó định đoạt, vậy tất nhiên hắn cực kỳ có quyền phát biểu.
“Ngài sẽ không sợ ta trực tiếp bắt ngài?!” Trong thoáng chốc, huyện lệnh Bạch Thủy Hà lại có một loại cảm giác mình đang nằm mơ. Đối mặt với câu hỏi này, Tiếu Dương lại mím môi cười một tiếng, chưa từng ngay mặt trả lời.
Khi hắn khuyên huyện lệnh Lô Lộc đồng thời ở bờ bên kia Bạch Thủy Hà, Uyển Như đang dùng lửa nhỏ nấu đường ép, sử dụng trứng gà sạch thay nước từng muỗng một vẩy vào nước đường, rồi sau đó thận trọng lọc nước trứng loại bỏ bọt tạp chất, được nước đường trong suốt mà trắng noãn.
Rồi sau đó, nàng lấy nước đường rót vào bên trong khung hổ nhỏ, sư tử nhỏ, chim ưng, đợi nước đường dần dần trở nên lạnh đọng lại, đổ khuôn đã được bôi dầu ra, là lấy được một đống kẹo đường đáng yêu.
Không đợi kẹo hoàn toàn đông thì có mấy bàn tay nhỏ bé đưa vào bên trong bồn sứ xanh, bắt đầu tranh đoạt kẹo đường hình thú chính mình thích, Uyển Như nhìn về phía mấy đứa trẻ Lô Lộc, cười luôn miệng nói: “Vẫn còn rất nóng đấy, đừng nóng vội nha! Từ từ ăn, không đủ ta lại làm cho các con là được.”n
Nói xong nàng lại khẽ cau mày nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng đã quá buổi trưa rồi, cũng không biết khi nào phu quân về nhà?