Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

chương 27: gậy to ra oai giết lấy uy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không chỉ tái chiến, vị tiểu tướng tiên phong này quen đánh bất ngờ trên sa trường còn muốn dùng phương thức không chính quy công thành chiếm đất, di chuyển từ từ tính toán để Uyển Như chống hai tây ở trên giường, nâng mông quỳ rạp xuống.

"Đừng á, thẹn chết người!" Thê tử xinh đẹp cự không nghe lệnh mệnh, chân bắt đầu lôi kéo chăn bông dưới bụng muốn chui về trong chăn.

Thoáng chốc, chỉ nghe "bốp" một tiếng, trượng phu to lớn mạnh tay trực tiếp vỗ lên cặp mông trắng noãn của nàng, trên da thịt vô cùng mịn màng nhất thời kinh hiện ra dấu năm ngón tay đỏ hồng.

Nghe tiếng kinh hô của Uyển Như mà nhìn kiệt tác của mình, hai mắt Tiếu Dương nhất thời trừng lớn như chuông đồng, thiếu chút nữa hít lấy một ngụm khí lạnh, ở góc độ đối phương không nhìn thấy hắn cực kỳ lúng túng vẩy bàn tay, liên tiếp chửi mình ra tay quá nặng, vốn chỉ muốn hù dọa nàng một cái sao lại đánh thật rồi?!

Thật là, thật sự quá mảnh mai rồi, không trải qua được một chút sức lực! Tiếu Dương đau lòng vô cùng khẽ vuốt ve chỗ da sưng đỏ kia, rồi lại cắn răng dựa vào ở bên tai nàng giả bộ vẻ nhẫn tâm cảnh cáo nói: "Còn muốn bị trói lên sao? Đàng hoàng một chút!"

"Ừ ~~ đừng, thiếp ngoan lắm, phu quân phải thương hoa tiết ngọc chứ." Uyển Như bĩu môi dùng giọng nói thút thít lầm bầm đáp, tự mình đưa tay sờ lấy cặp mông đã sớm tê dại, sau đó thành thật quỳ phục xuống, còn tự thân kéo chăn để ở dưới bụng cho thỏa đáng, lảo đảo nâng cao nơi mê người kia.

Lần này, Uyển Như thật sự e sợ rồi, sợ mình sẽ giống như "Đạp dao nương" bị một trượng phu say rượu đánh dữ dội, nàng kia còn thê thảm hơn bị đánh đến mấy năm, nàng hoài nghi phu quân mình chỉ cần một con dao thôi mình không chết cũng tàn tạ, vẫn nên đàng hoàng nghe lời bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!

Tiếu Dương đứng ở bên cạnh giường hẹp thì trợn mắt hốc mồm nhìn hành động của nàng, đầu tiên là cảm thấy một trận nóng hổi chạy thẳng về mũi, rồi sau đó lại cảm thấy trái tim mình như bị người ta kéo lấy, vừa chua xót lại đau lòng.

Từ tân hôn tới nay, nàng chưa từng có một ngày “Không ngoan”? Từ đầu chí cuối đều vừa thông minh sáng suốt vừa ân cần, giờ phút này Tiếu Dương mới chính thức cảm thấy – bên trong dịu dàng săn sóc của Uyển Như không biết ẩn chứa bao nhiêu nơm nớp lo sợ!

Tuy nàng là nữ tử thế gia nhà cao cửa rộng nhưng không được nhà mẹ sủng ái, tuy nàng có huyết thống tôn thất lại mất nhà mẹ che chở, ca ca ruột lại không nên thân, sau khi xuất giá chỉ có thể toàn tâm toàn ý phụ thuộc vào trượng phu, lại không một ngày không chờ đợi lo lắng sợ trượng phu đau lòng, sợ trượng phu xuất chinh không tốt, thậm chí, tại sao phải sợ hắn sẽ đánh mình.

Nghĩ đến đây, Tiếu Dương thật sự rất hối hận, oán giận mình không nên chọn thời cơ này giả bộ say rượu dùng “gậy lớn ra oai giết lấy uy” với nàng.

Không sai, đây chính là thay đổi kiểu "gậy lớn ra oai giết lấy uy", sau khi phạm nhân bị đày đi sung quân đến vùng biên cương cũng sẽ ăn một bữa dáng vẻ bệ vệ của “bỗng tử sát kỳ” cây gậy, người cường tráng chịu phải trận gậy này cũng nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, sau đó, ngoại trừ những người khác biệt còn lại đều sẽ bị khuất phục, từ đó đàng hoàng, ngoan ngoãn phục tùng.

Mà phàm là Đại Nam Tử làm trượng phu cũng khát vọng xác nhận địa vị lãnh đạo của mình ở giữa phu thê, để thê tử đồng ý quan hệ chính và phụ giữa hai người từ trong lòng, bình thường đêm tân hôn cường thế đoạt lấy chính là cơ hội tuyệt hảo.

Ban đầu Tiếu Dương bởi vì bị thương uất ức Uyển Như, không thể không yếu đi khí thế, vừa bắt đầu hắn lại chỉ tính toán tạm thời coi nàng như đồ xinh đẹp để bài biện, vẫn quan sát, vì vậy cũng không tốn công dạy dỗ.

Hôm nay hắn định lấy toàn bộ của cải của mình giao phó ở trên tay Uyển Như, theo như cách làm của dẫn binh trong doanh trại, lúc vừa bắt đầu phải đưa ra thủ đoạn tàn nhẫn xoa nắn đối phương ngoan ngoãn, rồi sau đó sẽ chậm rãi cho đường trấn an, lúc này mới có thể tránh cho tương lai nàng lỗ mãng.

Cần phải biết, nam tử sợ vợ đó là bởi vì hắn vui lòng cưng chiều đối phương, không phải nữ tử nào có thể thật sự cưỡi lên đầu hắn.

Nhưng Tiếu Dương nhìn kiều thê đã cuộn thành một đoàn khi mình còn chưa đánh xong "gậy lớn ra oai giết lấy uy", lại không nhịn được mềm lòng, hắn có thể lạnh máu vô tình với Nhung Khấu những lại không thể thoải mái bắt nạt nữa tử yếu ớt, hơn nữa đây còn là giai nhân như ngọc mình luôn nhớ đến khi còn ở ở trong chiến trường.

Chỉ là, đã tiến hành đến chỗ này hắn cũng không thể bỏ dở nửa chừng, chỉ đành phải khẽ cắn răng hạ tâm sắc đá đưa tay giữ chặt eo ái thê, kéo nàng về phía sau một chút, lại tiếp tục làm như thế nào thì làm như thế nấy.

Cũng đã như vậy rồi còn có thể chịu đựng không ăn vậy nam nhân kia cũng không phải hán tử thật sự! Chỉ là, lần này nhất định phải làm cho trọn vẹn, tuyệt đối không thể để cho nàng bị đau.

Ngay sau đó Tiếu Dương cúi người vác súng tỉ mỉ mè nheo ở bên ngoài hoa viên của kiều thê, hai tay đưa tới vuốt ve xoa nắn ngọc thố, thỉnh thoảng sờ chút Hồng Châu, thỉnh thoảng hoặc chậm hoặc nhanh chóng bóp vê thân thỏ.

Đồng thời, miệng hắn cũng không còn nhàn rỗi, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm láp ở sau lưng ái thê, từ sống lưng một đường xuống phía dưới từ từ chuyển đến khe mông mắc cỡ kia, mút hôn không nghỉ.

Chỉ một thoáng, một cỗ cảm giác tê dại vọt tới toàn thân Uyển Như, ngay sau đó trên người lại hơi có chút đau, hình như phu quân đang dùng râu hắn cọ? Đang nghi ngờ, lại nghe hắn dùng giọng nói có chút hồ đồ mở miệng.

"Trước Tiền Tần có một điển tịch kỹ thuật trong phòng gọi là《Tố Nữ Kinh》, trong sách có chín phương pháp giao hợp cường thân kiện thể. Đây là kiểu thứ hai, được đặt tên là ‘bước đi mạnh mẽ uy vũ’." Tiếu Dương sợ dọa hỏng thê tử, dứt khoát một hai câu giải thích, "Đây việc có ích cho thân thể, cũng không phải tư thế xấu hổ gì.

Phi, làm như ta là đứa bé ngu ngốc vậy? Ngươi rõ ràng đứng, tư thế này là《Động Huyền Tử》 thảo luận “Tam Xuân Lư” có được hay không? Tìm một cái dễ nghe tới dọa người!

Uyển Như khinh thường hừ hừ ở trong lòng, ngoài miệng lại phối hợp vỗ mông ngựa nói: "Hả, là vậy sao? Vậy nó rất xứng với phu quân rồi, a ~~"

Tướng môn hổ tử không phải sao? Bước đi mạnh mẽ uy vũ, tên quả thật xứng đôi. Nếu bàn về ‘Tam Xuân Lư” mà nói...... A, Uyển Như cũng coi như thật sự hiểu trước đó mình nhìn nhầm, Tiếu Dương cũng không phải là người thật thà đàng hoàng như nàng nghĩ lúc đầu.

Sau khi trói lại lựa chọn sử dụng loại tư thế cầm thúc này giao hợp, nói rõ trong lòng hắn là vô cùng bá đạo, còn mang theo dã tính.

Có thể thấy được, dù trong miệng hắn nói dễ nghe đi nữa, trong bình thường dịu dàng, cũng không thể khinh thường, không biết lúc nào hắn sẽ bộc phát, nảy sinh ác độc? Hôm nay cũng không giống ngày thường.

Aizz...... Vì ăn ít chút đau khổ, Uyển Như vừa nghĩ tới vừa lại khẽ điều chỉnh tư thế mình một chút, đầu dựa vào gối tới vị trí thấp nhất, gò má trực tiếp dán lên đệm giường da gấu, hơn nữa hạ eo nâng mông, làm ra bộ dạng vô cùng cung kính, thuận phục.

Từ phía sau nhìn lại, cả người nàng hiện ra một loại đường cong xinh đẹp vô cùng mê người, tóc mây rải rác, cổ trắng hẹp vai, da mềm lưng trắng, lưng ong mông tròn, còn động đào nguyên xuân sắc, có thể nói là cỏ thơm ẩn hiện, kiều hoa hơi lộ ra......

Cổ họng Tiếu Dương vừa động, âm thầm nuốt nước miếng, đúng lúc đó chỉ cảm giác được súng của mình lại bùng lên, không do dự nữa hai tay ôm lại nâng eo kiều thê, động thân từ từ đi vào động đào nguyên kia.

Rồi sau đó, hắn bắt đầu thử thăm dò hoặc sâu hoặc cạn, hoặc chậm hoặc nhanh, hoặc vào hoặc ra lui tới chém giết, trong trận lắc lư kia chân giường vang lên tiếng “kẽo kẹt”.

Cùng với tiếng vang không hài hòa vẫn là tiếng thở dốc nỉ non thiên kiều bá mị của kiều thê, làm Tiếu Dương không nhịn được lần lượt đánh thật sâu, hung dữ gấp gáp đánh liên tục.

Gò má, bầu ngực, bụng, của Uyển Như bị dẫn dắt lần lượt đè lên đệm giường, đề đến nỗi nàng phải lấy mu bàn tay để lên mặt, những nới cũng không quên được, không nên chốc lát Hồng Châu đứng thẳng, da mềm nóng lên.

Nàng chỉ cảm giác thân thể mình đong đưa không ngừng trong sóng lớn mưa tơ, trường thương chém giết, con ngựa linh hiện bay nhanh, trong đất màu mỡ sẵn có nỗi khổ riêng khó nhịn, lại có cảm giác sướng lâm ly không nói ra được.

Nàng có thể cảm thấy lần này quả thật phu quân không cố ý giày vò người, chỉ là, hắn không giống Tạ Tuấn Dật là một người nhìn thì ngon nhưng không dùng được, mình cũng chưa tới , tuổi thời điểm đã phát triển hoàn toàn, luân phiên thừa hoan như vậy quả thật có chút gánh không được, không khỏi lại bắt đầu xin tha.

Vô cùng may mắn là, rốt cuộc trước khi Tiếu Dương trút toàn bộ tinh nguyên vào trong kiều thê ở trên giường hẹp, thì chậm rãi dừng lại tiến độ rong ruỗi, nằm ở bên tai nàng cười hỏi: "Như thế nào, còn chịu được?"

"Phu quân, ưmh, phu quân mạnh mẽ, hôm nay tha cho thiếp được không? Van xin ngài......" Uyển Như khẽ nghiêng đầu, dùng một đôi mắt đẫm lệ mờ mịch nhìn lại Tiếu Dương, đau khổ cầu xin.

"Tha cho nàng một lần cũng có thể -- tiểu nương tử, nói vài lời dễ nghe cho ca ca xem nào?" Hắn mang gương mặt dâm tà của đám quần áo lụa là hung hăng bóp bầu ngực của Uyển Như, nhếch lông mày lên cười xấu xa.

"Này, này." Uyển Như khẽ chần chừ, ai biết hắn muốn nghe cái gì? Tỉnh táo còn có thể đánh giá, nhưng lúc này hắn đang say rượu mà! Sau khi suy đi nghĩ lại, nàng thử dò xét nói lại câu trước đó: "Ừ...... Như Nương vĩnh viễn là của A Dương hay sao?"

"Không đủ." Tiếu Dương đưa tay xoay thân thể nàng, nhất thời biến thành tư thế nằm ngửa mở rộng ra, lại bộ dạng muốn vác súng đấu tranh anh dũng một trận nữa.

"Đừng, đừng! Xin ngài đáng thương thiếp!" Uyển Như bị dọa đến vội vàng kép chân che chỗ kín, đồng thời hoảng sợ mà nói, "Thiếp nói, thiếp nói, còn nữa, ưmh...... Như Nương vĩnh viễn sẽ không phản bội A Dương, ừ, thề sống chết luôn mang theo trên lưng!"

"Ưmh? Những lời này không tệ." Tiếu Dương thấy bộ dạng nàng khiếp sợ không khỏi mềm lòng, chỉ cố nén cười một tay ôm cổ nàng, đe dọa nói: "Nhớ những lời này, cả đời cũng đừng quên, nếu không, ta không tha cho nàng!"

Dứt lời, hắn lôi kéo chăn bông ôm kiều thê hung hăng chen chúc ngủ ở trên giường, Uyển Như bị hắn ôm vào trong ngực, kẹp ở giữa hai chân, cả người cũng không thể động đậy, âm thầm liếc mắt, oán hận nghĩ thầm: cả đời? Nói không chừng ngươi ngủ một giấc dậy là quên sạch rồi!

Tiếu Dương không chút nào biết thê tử oán thầm, khóe môi mỉm cười ở trong lòng nỉ non lời giống vậy: "A Dương là của Như Nương, nếu như nàng thật lòng, vĩnh viễn này ta sẽ không phản bội, thề sống chết luôn mang theo."

Có chút thơ ca, thân là Đại Nam Tử Hán chính hắn không thể nói ra khỏi miệng, nhưng cũng không có nghĩa là những lời đó không tồn tại......

Năm ngày bôn ba chém giết đổi được nửa ngày đánh nhau kịch liệt cùng ngủ say, đúng lúc hoàng hôn bụng đói kêu lên hai người mới đứng dậy rửa mặt qua loa dùng cơm, rồi sau đó Tiếu Dương nói ban đêm trong doanh có lễ chúc mừng, bảo Uyển Như không cần chờ hắn sớm đi nghỉ ngơi.

Cũng vì tiệc rượu này mà nhanh chóng để lộ ra một sự thật.

Nửa đêm, Uyển Như sai Tiếu Thập Tam đi lấy canh giải rượu chuẩn bị cho lang quân nhà hắn, vị này thật thà trả lời: "Không cần đâu nương tử, Tam Lang quân được xưng là ‘ngàn chén không ngã’, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính say, tắm một cái là được rồi."

"......" Chưa từng chân chính say? Vậy xế chiều hôm nay là hắn đang làm gì? Mộng du?!

Truyện Chữ Hay