Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

chương 8: anh đang ở đâu?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tại sao tớ không có móng tay?" Cảnh Bạc có chút thất vọng, dù chăm chỉ cố gắng luyện tập đã lâu nhưng móng tay anh vẫn không thể dài ra và ngầu như Lữ Mộc.

"Không biết, có lẽ tớ khác." Lữ Mộc trả lời, cậu không muốn nói những chuyện kiếp trước kiếp này, cũng không muốn lừa Cảnh Bạc.

"Cool, quả nhiên Mộc Mộc nhà ta là ngầu nhất." Cảnh Bạc tỏ vẻ anh rất tự hào.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lữ Mộc nói với Cảnh Bạc còn đang hưng phấn:"Mai tớ sẽ tới đài phát thanh trong thành phố, cậu đi với tớ không?"

"Vì sao? Đi tới đài phát thanh làm gì? Ở chỗ đây chờ cứu viện không tốt sao?"

"A ~ cậu nghĩ rằng với tình huống hiện tại, chính phủ còn thời gian quan tâm tới dân chúng? Lương thực cũng có ngày ăn hết, hoặc cậu nghĩ cậu có thể luôn ngăn cách bản thân với người khác sao?"

"Được rồi, có lẽ cậu nói đúng, dù sau ông bà già không có trách nhiệm nhà tớ đang bị kẹt ở thành phố B, ra ngoài tìm bọn họ cũng được, nhưng những lương thực tớ vất vả chuẩn bị sẽ bị lãng phí, thật quá đau lòng có được không? Hơn nữa cậu đi tới đài phát thanh để làm gì?" So với có rời khỏi biệt thự của mình hay không, Cảnh Bạc càng tò mò mục đích tới đài phát thanh của Lữ Mộc."

"Thông báo tìm người."

"Tìm ai? Hơn nữa đầu năm nay người nghe phát thanh càng ngày càng ít."

"Tớ muốn tìm Thương Liêm, mặc kệ anh ấy có nghe phát thanh hay không, tớ sẽ cố gắng hết sức tìm anh ấy." Dù cuối cùng không tìm được, vậy thì cậu sẽ đi tới thành phố S nơi hắn tìm được cậu chờ Thương Liêm, đừng nói mấy chục năm, dù chờ cả đời thì chỉ cần được gặp lại hắn, Lữ Mộc cũng sẽ không từ bỏ, nghĩ tới đây Lữ Mộc nắm chặc hai tay, ánh mắt cậu tràng đầy quyết tâm.

Cảnh Bạc bĩu môi:"Kính nhờ, cậu mau quên vậy sao? Anh ta là bị chính cậu ép đi, cậu tìm anh ta để làm gì? Lại nói tiếp, cậu biết anh ta còn sống hay đã chết, dù còn sống, cậu hại người ta thành như vậy, người ta còn muốn gặp cậu sao? Đừng đùa, nếu là tớ, không tát cậu hai cái bạt tai là đã không tệ rồi được chứ!" Cảnh Bạc khá quen thuộc Thương Liêm, có một đoạn thời gian, Lữ Mộc bởi vì chuyện của La Phong mà không muốn gặp Thương Liêm, khi đó Thương Liêm đi tìm anh, kêu mình thay hắn xem Lữ Mộc, còn ép mình kể cho hắn chuyện khi Lữ Mộc còn nhỏ, mỗi lần nói đến Lữ Mộc, người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc luôn nở nụ cười nhàn nhạt, dường như có giấc mơ đẹp nhất, Cảnh Bạc vẫn luôn cảm thấy Thương Liêm mới là người thích hợp với Lữ Mộc nhất, Lữ Mộc ôn hòa, tính cách mềm mại, có thể nói là có chút mềm yếu, cậu không biết cách tự bảo vệ mình, cậu quá thiện lương, quá dễ tin người khác, Lữ Mộc như vậy cần một người mạnh mẽ, yêu cậu hết lòng tới bảo vệ, Thương Liêm chính là người đó, đó là người yêu thương che chở Lữ Mộc như con ngươi (ngoài nghĩa là còn mắt con ngươi còn có nghĩa người được trân trọng yêu thương nhất) của mình vậy, nhưng hết lần này tới lần khác Lữ Mộc không nhìn thấy, trong mắt cậu chỉ có con hồ ly mặt cười - La Phong, anh từng mấy lần thấy La Phong ôm phụ nữ nói chuyện với Lữ Mộc, người đàn ông như vậy chỗ nào đáng giá để yêu, một bên ám muội với Lữ Mộc, một bên không thể kiểm soát phần thân dưới, Lữ Mộc lại như kẻ ngốc vậy, La Phong chỉ dỗ mấy câu đã tưởng mình mới là tình yêu đích thực của gã, hơn nữa toàn bộ tài sản bị người ta chiếm lấy cũng không biết, không cảm giác một chút nguy hiểm, mình cũng từng vì thế khuyên Lữ Mộc nhiều lần, vì vậy mà ngay cả người bạn duy nhất của cậu, cậu cũng xa lánh, nghĩ tới đây, Cảnh Bạc ở trong lòng thở dài, Lữ Mộc thật sự là một tên ngốc ~ nghĩ lại đều say (đau lòng) 凸 (艹皿艹), bây giờ nhìn lại ngược lại không còn ngu ngốc nữa, Thương Liêm cũng là một tên ngu ngốc, yêu Lữ Mộc yêu tới không còn nguyên tắc, từ bỏ cả tôn nghiêm, cuối cùng đem toàn bộ mọi thứ bù vào sự ngu ngốc đó >_

Truyện Chữ Hay