Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

chương 14: đâm đầu vào chỗ chết (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chậc! Chậc! Chậc! Nhìn mặt đội trưởng bây giờ đi, nhanh chóng mềm xuống kìa, bình thường đối với tôi đều là gương mặt lạnh như khối băng, nhìn hiện tại xem, thật sự như xuân về hoa nở. Thay đổi lớn đến khiến tôi tưởng rằng mắt tôi đầy ghèn." Đoàn Phàm vừa chọt chọt lồng ngực Dương Binh vừa trêu chọc, cuối cùng còn không quên ném mị nhãn với Dương Binh.

Dương Binh thờ ơ nói:"Đó là vì đội trưởng yêu người yêu của anh ấy, không yêu cậu."

"Ba, ba, ba" Diệp Dương vỗ tay đồng ý:"Nói rất có đạo lý, còn có Đoạn Phạm, sau này đừng nheo mắt nữa, nhìn rất khó chịu, ném mị nhãn là hành động quyến rũ, lại để cho cậu biến thành bản thăng cấp mắt trợn trắng." Diệp Dương ghét bỏ.

"Diệp Dương, nói bậy bạ gì đó, cẩn thận Đoạn Phàm kêu Dương Binh đánh em." Diệp Hướng đốt thêm cây đuốc.

Dương Binh lạnh mặt nghiêm túc nói:"Không liên quan tới tôi!"

"Ai nha, mẹ nó, đám con bê (lời mắng người không có ý xấu, nói đùa giữa những người bạn tốt) mấy người ngứa da có đúng không?" Đoạn Phàm rống xong đột nhiên sửng sốt, ý thức lại bản thân lại bị đùa giỡn:"Khụ... Quên những gì mọi người nghe được đi, tôi là một thục nam, mọi người biết đây.. ha ha!" Nói xong không quên làm một cái Lan Hoa chỉ tiêu chuẩn.

" Ha ha ha ha.." Mấy người cười nói không dừng được, nhất là Cảnh Bạc vẫn luôn nghe trộm bên cạnh, trực tiếp cười ngã lăn từ trên ghế xoay xuống đất, anh muốn nói, nhóm người này thực sự rất thú vị, Quả Tuấn ngồi bên cạnh anh cũng nghe từ đầu tới cuối cũng có chút buồn cười.

Mà Đinh Mạt Mạt ngồi ở một đầu khác nhìn hai người đang thân thiết vành tai và tóc mai chạm nhau mà nhỏ giọng khinh bỉ:"Thứ gì, thứ tiện nhân câu dẫn đàn ông, không tự ghê tởm bản thân sao."

Đại Nữu cách ả gần nhất quay đầu đúng lúc nghe được lời này, Đại Nữu lập tức nhíu mày, cô và Đinh Mạt Mạt tuy không thân, nhưng trong ấn tượng của cô lúc thường Đinh Mạt Mạt là một cô gái vô cùng tốt, đối đội trưởng đội viên đều tốt, sao hôm nay lại đột nhiên nói những lời này.

Tất cả mọi người ở đây còn đang chìm đắm trong vui sướng, Thương Liêm và Lữ Mộc cũng dính vào nhau, cuối cùng mới nhớ ra đội viên của bọn họ, đồng bạn của bọn họ.

"Yên lặng." Thương Liêm vẫn nắm tay Lữ Mộc, ngón cái nhẹ nhàng ma sát trên tay đối phương.

Thanh âm trầm thấp vang lên, mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân của thanh âm.

Thấy mọi người nhìn về phía mình, Thương Liêm tiếp tục nói:"Tôi sẽ nói với mọi người về quyết định của tôi, mọi người đều biết, hiện tại mỗi khu đều nhanh chóng xây dựng căn cứ để chống lại tang thi, cho nên tôi định dẫn theo Mộc Mộc tới căn cứ thành phố B, nơi đó là trái tim của quốc gia, dù trật tự hoặc tài nguyên, vẫn là trình độ an toàn của căn cứ, tôi tin sẽ tốt hơn những nơi khác, nếu mọi người nguyện ý tiếp tục theo tôi, Thương Liêm tôi sau này nhất định sẽ không bạc đãi mọi người, nếu mọi người có tính toán của bản thân, sau này gặp lại vẫn là anh em."

"Em đi thành phố B, em muốn đi theo Mộc Mộc, hơn nữa cha mẹ em đều ở thành phố B." Cảnh Bạc lập tức lên tiếng bày tỏ thái độ.

"Tôi cũng vậy, tôi đi theo Lữ Mộc." Quả Tuấn cũng bày tỏ thái độ.

"Đội trưởng, này còn phải hỏi sao? Chúng cùng chung hoạn nạn lâu như vậy, từ lúc ban đầu tôi đã nghĩ mình sẽ luôn đi theo đội trưởng." Hoa Thử đẩy mắt kinh mỉm cười.

"Tôi cũng vậy!"

"Tôi cũng vậy!" Tiếng phụ họa không ngừng vang lên.

"Từ khi đi theo anh Thương, em đã không nghĩ tới chuyện rời đi." Nói xong Đinh Mạt Mạt cúi đầu, hai tay vân vê góc áo, dường như bởi vì ngượng ngùng.

Lời của ả lại khiến mọi người nhíu mày, lời ba phải cái nào cũng được còn mập mờ, hơn nữa còn giả vờ xấu hổ, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Hoa Thư nhíu mày, xem ra người phụ nữ này là người không an phận, phải gõ lại mới được.

"Lời nói như vậy sau này tôi không muốn nghe lại lần nào nữa, lần sau còn tái phạm, cô tự động rời khỏi đội." Thương Liêm mặt không đổi sắc nhìn người phụ nữ trước mắt.

Đinh Mạt Mạt cúi đầu cắn môi, đè xuống ghen ghét trong lòng, đều là bởi vì tiện nhân Lữ Mộc.

Nhưng chờ ả một lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại nhàn nhạt dịu dàng:"Xin lỗi đội trưởng, nhìn miệng em này, quá không biết nói chuyện!" Sau đó lại nhìn Lữ Mộc:"Không phải như cậu nghĩ đâu, hy vọng Mộc Mộc không hiểu lầm, đừng để ở trong lòng." Trong miệng nói xin lỗi, nhưng ánh mắt nhìn Lữ Mộc lại tràn đầy khiêu khích.

Lữ Mộc chỉ nhàn nhàn liếc nhìn đối phương, cong môi, người đàn ông của cậu rất xuất sắc, cậu biết, thưởng thức thì có thể nhưng nếu sinh ra tâm tư khác thì chính cậu sẽ không tha thứ, từ khi sống lại tới nay, sinh ra cố chấp và ham muốn chiếm giữ cho riêng mình, những thứ này không ai có thể hiểu.

Mà người phụ nữ này lại nhớ thương người đàn ông của cậu rõ ràng như vậy, thất đúng là đâm đầu vào chỗ chết, chỉ là người phụ nữ này là đội viên của Liêm, nên xử lý thế nào mới không thể khiến đội viên khác cách lòng với Thương Liêm đây chứ.

Bị ánh mắt của Lữ Mộc làm toàn thân phát lạnh, ả sờ sờ cánh tay, nổi da gà, quay đầu lại nói với Thương Liêm:"Đội trưởng đã đói bụng rồi đúng không, buổi chiều còn chưa ăn gì, em đi làm đồ ăn cho anh đi!"

"Không!" Thương Liêm đang muốn cự tuyệt thì bị Cảnh Bạc cắt ngang.

"Thương đại ca có đói bụng hay không mắc mơ gì tới cô, anh ấy là người đàn ông của Mộc Mộc, có phải cô quản quá nhiều rồi hay không, tôi cho cô biết, cô ít thương nhớ tới Thương đại ca đi, anh ấy là của Mộc Mộc nhà tôi!" Cảnh Bạc bùng nổ như ăn phải thuốc nổ vậy.

"Tôi... tôi.... tôi chỉ là nghĩ đội trưởng chưa ăn cơm, chứ không có ý tứ gì khác." Đinh Mạt Mạt bị Cảnh Bạc nói tới mặt đỏ tới mang tai, người khác biết là một chuyện, ngay trước mặt nói ra là chuyện khác, dù da mặt ả cũng dày nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.

Lữ Mộc vỗ vỗ vai Cảnh Bạc, ý bảo anh yên tĩnh, lập tức muốn lại gần thì thầm, nói cho anh biết người phụ nữ này sớm muộn cũng bị cậu giết, không cần lãng phí nước miếng, nhưng cơ thể mới đi được một nửa đã bị kéo lại, đụng vào lồng ngực rắn chắc.

"Em muốn nói gì thì đứng ở đây nói." Thương Liêm ôm chặc cơ thể trong lòng, ngang ngược không cho cậu đi lên trước một bước, mặc dù biết Mộc Mộc và Cảnh Bạc chỉ là anh em, nhưng hắn không khống chế được muốn giữ cậu cho riêng mình, nhất là bây giừo, khi Mộc Mộc nguyện ý tiếp nhận hắn, sau này sẽ hơn thế nữa.

Lữ Mộc vỗ vỗ tay của Thương Liêm:"Tốt!" Rồi cậu nhìn về phía Cảnh Bạc, dùng khẩu hình nói hai chữ "an tâm".

"Được rồi, mọi người có đói bụng không, bữa cơm hôm nay để tôi làm." Lữ Mộc nói.

"Mộc Mộc, cậu biết nấu cơm hả? Cậu học khi nào vậy, sao trước đó cậu không làm?" Cảnh Bạc tò mò.

"Bởi vì cậu không phải là Thương Liêm." Về phần tại sao biết nấu cơm, là vì kiếp trước muốn lấy lòng La Phong, cậu cái gì cũng nguyện ý học.

"Được rồi, lý do này thì tớ phục." Cảnh Bạc sờ cái đầu bóng lưởng của mình thành khẩn nói.

Lữ Mộc ý bảo Thương Liêm và những người khác trước hết ngồi chờ, liền một thân một mình đi vào phòng bếp.

Không dám dùng quá nhiều nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, Lữ Mộc chỉ hái bắp cải trong không gian, từ trong không gian lấy gạo, tỏi gừng và một số gia vị, những thứ khác đều tìm trong phòng bếp, một ít khoai tây, một ít thịt ba rọi, một chút bún, mấy quả trứng gà, còn có hũ dưa chua, may là còn nước, không cần lấy từ trong không gian ra.

Đầu tiên là món bắp cải xào.

Trước tách ra từng miếng, rửa rồi để ráo, lấy tay xé thành nhiều mảnh nhỏ, thịt ba rọi thì cắt miếng, băm nhỏ hành lá và gừng, thêm dầu vào nồi, sau đó bỏ vào hành lá và gừng đã băm nhỏ rồi xào, bỏ đậu tương đen vào, thịt ba rọi, xào một lúc, rồi thêm xì dầu bột ngũ vị hương, bỏ bắp cải vào, xào một hồi tới khi bắp cải hơi mềm, bỏ thêm chút muối chút đường, mở to lửa xào một một lúc, một đĩa bắp cải xào ra nồi, Lữ Mộc cúi đầu ngửi mùi thơm, có một chút ánh sáng ấm áp xẹt qua trong mắt cậu.

Thương Liêm mới vừa đi vào đã thấy cảnh tượng ấm áp này, hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cửa phòng bếp, trong mắt tràn đầy tình yêu sâu lắng dìm chết người.

Khoai tây nướng và thịt xông khói, bún xào dưa chua, một bát canh trứng lớn, món ăn cuối cùng cũng hoàn thành, Lữ Mộc nói với Thương Liêm vẫn đứng ở cửa:"Gọi bọn họ xuống ăn cơm!"

"Em sớm biết anh tới?" Thương Liêm nhíu mày.

"Ừ, từ khi anh mới tới."

"Xem ra ngũ giác Mộc Mộc của anh rất nhạy bén" Thương Liêm khen ngợi.

Lữ Mộc khẽ nhíu mày nhìn Thương Liêm:"Sau này anh sẽ phát hiện được nhiều ưu điểm của em hơn."

"Ừm." Thương Liêm nhìn chằm chằm gương mặt dịu dàng của Lữ Mộc, chậm rãi cúi người xuống, không kiềm được muốn hôn lên đôi môi mỏng hồng nhạt kia, thời điểm hai đôi môi sắp chạm vào thì hắn đột nhiên hoàn hồi, đang chuẩn bị đứng thẳng dậy muốn xin lỗi, đã bị Lữ Mộc dùng tay ôm lấy cổ hắn.

Lữ Mộc nghiêng thân về phía trước, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên môi Thương Liêm.

Thương Liêm sững sờ trong chốc lát liền ôm chặc người trong lòng, mạnh mẽ hôn lại, hai bên đều là nụ hôn đầu nên hôn nhau không có kết cấu gì, chỉ liều mạng liếm mút chất lỏng trong miệng đối phương, đầu lưỡi quấn quít nhau, nhiều hơn, muốn nhiều hơn... không đủ, còn chưa đủ.... hai người ôm chặt quấn quít nhau, muốn gần nhau hơn, gần hơn một chút, nhiệt độ dần tăng lên, hô hấp càng ngày dồn dập, tượng trựng - nam giới cũng dần ngẩng đầu.

"Mộc Mộc, cơm đã sẵn sàng chưa? Tớ đói rồi..." Cảnh Bạc vừa đi vừa lớn giọng oán giận.

"Mộc...mẹ nó, ban ngày..." Cảnh Bạc mới vừa đi tới gần phòng bếp đã thấy hai người hôn nhau khó rời, lập tức xấu hổ che mặt, đương nhiên, nếu như anh khép bàn tay lại không chừa khe hở thì có thể càng đáng tin hơn.

"Ba ~" Lữ Mộc hôn Thương Liêm một cái thật mạnh, lúc này mới luyến tiếc tách đôi môi ra.

Thương Liêm trừng Cảnh Bạc, rồi không thèm để ý tới anh nữ, cứ nhưu vậy lẳng lặng ôn Lữ Mộc, xoa dịu giảm bớt dục vọng.

"Ạch, cái kia... nên ăn cơm.." Cảnh Bạc yếu ớt nói, anh thực sự thực sự đói a.

"Câm miệng." Hai người ôm nhau cùng lúc mở miệng.

"Cậu đi gọi bọn họ tới ăn cơm." Thương Liêm buông Lữ Mộc ra, sửa sang lại quần áo của hai người, ngẩng đầu nói với Cảnh Bạc.

"Được rồi, hai người có thể tiếp tục giây nữa." Cảnh Bạc đưa ngón tay ra.

Thương Liêm:....

Lữ Mộc: Ngu ngốc.

Tại phòng ăn của đài phát thanh, mọi người ngồi xuống nhìn những món ngon trước mắt, nuốt một ngụm nước miếng, rất lâu rồi bọn họ chưa ăn được một bữa thật ngon.

"Được rồi, đều ăn đi." Thương Liêm lên tiếng.

"Đội trưởng, tôi có đề nghị." Hoa Thư dứt ra sự quyến rũ của đồ ăn, quyết định giải quyết vấn đều quan trọng trước.

"Nói."

"Gần đài phát thanh có siêu thị và cửa hàng, tôi nghĩ trước khi chúng ta rời đi thì nên qua đó một chuyến, thu thập thêm nhiều thức ăn và vật dụng hàng ngày."

"Tôi cũng có ý định này, Mộc Mộc, em quen thuộc chỗ này hơn, em đề cử một cái đi." Thương Liêm nhìn Lữ Mộc.

"Hướng về phía Tây tới trung tâm mua sắm Thuận Thánh đi, tang thi bên kia tuy nhiều nhưng đồ còn dư lại cũng nhiều hơn, hơn nữa chúng ta bây giờ có nhiều người như vậy hoàn toàn có thể đối phó với đám tang thi kia, nhất là dưới tình huống người tiến hóa chiếm đa số." Ngừng lại, Lữ Mộc lại nói:"Mọi người có bao nhiêu người tiến hóa?"

"Ba người chúng tôi đều là người tiến hóa, tôi cấp , Cảnh Bạc sắp cấp , Lữ Mộc thì không nhìn ra." Quả Tuấn giới thiệu.

"Bên chúng tôi có mười người tiến hóa, đội trưởng, tôi, Ngũ Cương, Hoa Thư, Khâu Lỗi, Diệp Dương, Diệp Hướng, Đoạn Phàm, Dương Binh, Đại Nữu, đội trưởng cấp , những người khác đều là cấp ." Sau khi Quả Tuấn giới thiệu xong, Hoa Thư liền giới thiệu cặn kẽ về đội viên bên họ, vừa nãy Cảnh Bạc đã phổ cập chuyện người tiến hóa cho bọn họ.

Chắc tác giả viết lộn mà mình cũng không biết nhân vật tôi là ai nên đành để vậy.

"Hử? Nhìn không ra?" Thương Liêm nhìn Lữ Mộc, hắn càng chú ý tới tình huống của Lữ Mộc.

"Em và mọi người có chút khác, sau này anh sẽ biết." Lữ Mộc trả lời.

Đinh Mạt Mạt vẫn luôn ngồi trong góc vô cùng khinh thường nhìn Lữ Mộc, giả vờ thần bí gì, tiện nhân chỉ biết quyến rũ đàn ông thì có thể lợi hại gì, nghĩ tới đây ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên, nếu ngày mai ra ngoài đi thu thập đồ ăn, cơ hội tốt như vậy ả đương nhiên không thể bỏ qua, nhìn con chuột chạy qua góc tường, miệng ả gợi lên độ cung thật cao.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi muốn nói một tiếng, tôi vô cùng chán ghét thánh mẫu cho nên truyện tôi viết tương đối máu tanh bạo lực, nhân vật chính trong truyện, gồm toàn bộ vai phụ có quan hệ với nhân vật chính đều là người giết người không chớp mắt, dù là tang thi vẫn là bình thường, đương nhiên bọn họ sẽ không vô duyên vô cơ không phân biệt trắng đen gì mà giết người vô tội, nhưng đừng chờ mong cái gì như nén giận nhân vật phụ trên người nhân vật chính, cũng đừng nói với tôi quân tử động khẩu không động thủ, tôi không thích kiểu thiếu quyết đoán nhu nhược gì đó, trên người nhân vật chính cũng sẽ không chuẩn bị mấy thứ này, cho nên nếu bạn xem tiểu thuyết này mà cảm thấy quá tàn nhẫn, quá máu tanh, cảm thấy không thể tiếp nhận, nhưng nếu muốn phun tào nhân vật chính bạo lực, máu tanh, không có tam quan, xin đừng phun, bạn có thể nhấn X!! Nhấn, nhanh chóng, sảng khoái nhấn X, là thứ màu đỏ trên góc trái.

Truyện Chữ Hay