Cố Diễn tức giận đá một cú về phía Trình Nguyên, tiếc rằng cậu đang đau đầu nên không có sức lực gì, cú đá kia có vẻ cực kỳ yếu ớt.
Trình Nguyên cũng không tránh đi, cứ để Cố Diễn đá mình tùy ý, sau đó dịu dàng nói, “Nếu em không muốn tôi mớm cho em như vậy thì tự mình uống đi.”
Cố Diễn không trả lời.
“Tự uống, hay là tôi mớm cho em, em chọn.” Giọng nói Trình Nguyên vẫn ôn hòa, nhưng Cố Diễn nghe ra được sự cố chấp ẩn bên trong.
Cậu thở mạnh rồi ngồi dậy, nhưng vì bật người quá đột ngột nên khóe mắt rỉ giọt nước.
“Em chậm một chút nào.” Thanh âm Trình Nguyên hết sức lo lắng.
Cố Diễn ngừng lại hai phút, nhận nước mật ong từ tay Trình Nguyên, nhắm mắt uống bằng hết.
Dù thích ăn ngọt nhưng Cố Diễn không có cảm tình gì đối với loại mật ong này.
Nhìn vẻ mặt Cố Diễn, Trình Nguyên hạ giọng cười lên.
“Cười cái gì?” Uống nước mật ong xong, Cố Diễn vốn đang có tâm trạng không tốt, thấy Trình Nguyên cười high như vậy, lửa không đánh tự nhiên bốc lên, cậu tức giận nói.
“Em ghét mật ong đến thế sao?” Trình Nguyên cười nói.
Cố Diễn trừng mắt nhìn Trình Nguyên không trả lời, đáp án không cần nói cũng biết.
“Vậy lần sau đừng uống nhiều rượu nữa, nếu không mỗi lần em uống là mỗi lần tôi rót cho em nước mật ong.” Trình Nguyên nói sâu xa.
Cố Diễn lườm nguýt Trình Nguyên, lửa giận càng bốc lên, có lẽ vì trả thù Trình Nguyên dám bắt nạt cậu, cậu nhào thẳng đến chỗ Trình Nguyên đè hắn xuống dưới thân mình, tuy nhiên sức lực chỉ đủ gãi ngứa đối phương.
Trình Nguyên bị áp xuống tấm thảm trên nền nhà, nên mức độ đau đớn lúc va chạm được giảm bớt, nhưng hắn hoàn toàn không phản kháng, người trong lòng đang đè lên mình, giở trò đối với mình, khiến hơi thở Trình Nguyên càng gấp gáp hơn.
Cơn đau đầu đã lấn át đi phân nửa lý trí của Cố Diễn, nếu như bình thường, cậu sẽ phản bác không cho Trình Nguyên cơ hội ép cậu uống nước mật ong, quan hệ hai người chẳng phải tình nhân gì, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không tính, không thể mỗi lần say Trình Nguyên đều phải ở cạnh cậu.
Trình Nguyên nâng cổ, hôn lên đôi môi người mình sáng nhớ chiều mong bấy lâu, Cố Diễn chỉ cảm giác mình nhức đầu vô cùng, cậu muốn đẩy Trình Nguyên ra nhưng tay không còn chút sức lực nào.
“Cố Diễn, em ôm tôi thế này mà không ăn tôi, không phải có lỗi với tôi sao?” Khóe miệng Trình Nguyên tràn trề nụ cười.
=== Một con sông thật lớn ===
Lúc Cố Diễn tỉnh lại, toàn bộ ký ức tràn vào óc cậu, nhìn chàng đẹp trai đang ngủ bên cạnh, cậu có phần rầu rĩ vỗ vỗ đầu mình.
Làm lần đầu tiên không tính, lần thứ hai thứ ba cậu không thể giả bộ như chưa phát sinh gì cả.
Cố Diễn liếc nhìn đồng hồ, đã là sáu giờ chiều, có hai bộ quần áo mới đặt ở đầu giường, một đen một trắng, gây cho người ta một loại ảo giác tình nhân, nhìn cũng biết là tác phẩm của ai.
Khóe miệng Cố Diễn đánh nhẹ, cậu vào nhà vệ sinh tắm rửa thật sạch, mặc quần áo rồi chỉnh sửa kiểu tóc của mình, cậu móc nguyên còn sót lại trên người ra khỏi khách sạn.
Quảng trường Đỏ cách Black một đoạn dài, nguyên chắc chắn không đủ, Cố Diễn chỉ có thể ngồi xe buýt.
Phương tiện giao thông công cộng vừa đi vừa dừng một đường, khi chậm rãi đến Black đã là bảy giờ kém phút.
Xoạt thẻ rồi chào hỏi cô gái tiếp tân, Cố Diễn phát hiện gương mặt cô ta lộ ra nét ám muội, cậu buồn bực đến nhà vệ sinh để soi gương, trên cổ là một dấu hôn to đùng, lờ mờ ghép lại giống như hình trái tim.
Cố Diễn giận quá hóa cười, trong lòng đè Trình Nguyên ra lăng trì mấy trăm nhát, bề ngoài như không chuyện gì xảy ra, cậu tiếp tục đi thay đồng phục để bắt đầu làm việc.
Không bao lâu sau khi Cố Diễn đặt chân vào Black, Trình Nguyên cũng tỉnh dậy, chỉnh đốn bản thân gọn gàng, mặc trang phục tình nhân vào và hùng hục đến Black.
Nhưng mà Trình Nguyên Trình đại thiếu một đời anh minh hiển nhiên tính sai một chuyện — Dù đúng là Cố Diễn đã mặc áo cặp rồi, nhưng đến Black đi làm thì bắt buộc phải thay đồng phục.
Cho nên khi Trình Nguyên trông thấy Cố Diễn mặc đồng phục Black, cả người hắn xì hơi như một quả cầu da.
Ai dám quy định phải thống nhất ăn mặc đồng phục khi làm việc? Lão tử bắn bỏ mày trong chưa đầy một phút cho xem! Gương mặt Trình Nguyên âm trầm nghĩ thầm.
Cố Diễn nhìn biểu tình đầy ai oán của Trình Nguyên, như thể chó con bị người ta vứt bỏ, cậu không nhịn được đưa tay vuốt vuốt tóc Trình Nguyên, vò được rồi thì vò mãi không dừng, Cố Diễn nhìn người trước mắt nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn, liền nhanh tay vò kiểu tóc đã được chỉnh gọn gàng của đối phương trở nên rối hơn ổ gà.
Hừ hừ, quả nhiên tôi vẫn đẹp trai nhất. Liếc đầu ổ gà của Trình Nguyên, Cố Diễn hài lòng ngẫm nghĩ.
Trình Nguyên là người luôn coi trọng hình tượng bản thân, đặc biệt là thời trang tóc, giả sử một năm trước nếu bị người ta không nói không rằng vò đầu mình thành ổ gà, không quan tâm thân phận địa vị hắn là gì, Trình Nguyên chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Mà bây giờ, đầu óc Trình Nguyên trống rỗng, không suy nghĩ được điều gì, từ lúc Cố Diễn vươn tay đến, não bộ hắn trong nháy mắt trở nên đứng hình, chờ Cố Diễn vò xong cả người hắn mềm nhũn ra thành vũng nước, hắn nhào đến ôm chầm lấy Cố Diễn, thở hổn hển.
Cố Diễn yên lạnh nhìn sắc mặt ửng hồng của anh chàng đang ngồi phịch trên người mình tựa không xương, tầm mắt từ từ dịch chuyển xuống dưới, dừng lại ở một vị trí ba chấm nào đó.
“Cái đệt!” Cố Diễn mắng một tiếng, vung chân đá vào Trình Nguyên, cậu đứng lên lui về phía sau vài bước mắng tiếp, “Anh bệnh con mẹ nó rồi!”
“Ừ–” Giọng nói Trình Nguyên đột nhiên cao vút lên, Cố Diễn cả kinh càng lùi xa thêm, khi thấy rõ chuyện đang xảy ra, sắc mặt cậu đã đen hơn đáy nồi.
Cố Diễn chẳng hiểu nổi, cậu chỉ mới xoa xoa tóc Trình Nguyên thôi, làm sao cứ như đang “quay tay” cho hắn, hơn nữa rõ ràng chỉ đá một cú, vậy mà… mà…
“Anh có bệnh.” Trình Nguyên nở nụ cười, nói, “Tiểu Diễn, anh bệnh rồi, em xem, một cử chỉ của em như vậy đã đủ làm anh lên đỉnh.”
“Anh! Anh!… Anh biết thái!” Đối với câu nói trắng trợn của người kia, Cố Diễn hoàn toàn cạn lời, mãi mới phun được một câu.
Lúc này Cố Diễn hoàn hồn phản ứng lại, Trình Nguyên luôn khoan dung vượt mức bình thường đối với cậu hóa ra hắn ấp ủ thứ tình cảm này.
Cố Diễn suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ vì thân phận của hầu hết mọi người xung quanh đều thấp hơn Trình Nguyên, không ai dám có thái độ với hắn, mà cậu lại không giống họ nên mới gợi cho Trình Nguyên ham muốn chinh phục.
“Này.” Cố Diễn bất chợt lên tiếng, cậu gọi to.
“Sao?” Trình Nguyên nghe thấy vội đáp ngay, cực kỳ nghiêm túc nhìn Cố Diễn.
“Rốt cục anh muốn gì?” Cố Diễn hỏi.
“Anh muốn gì?” Trình Nguyên ngây ngẩn, một hồi mới hiểu ra người kia có ý gì, lập tức nói không chút do dự, “Anh muốn em.”