Edit: ۣۜJmiu
Beta: Bắp
Ngày thứ ba sau khi thi học kỳ xong là nghi thức vào doanh trại, toàn bộ học sinh năm thứ hai chia làm hai tốp vào doanh trại. Mà may mắn chính là lớp học của Lý Hiểu Nhạc và Quý Duy Phó ở cùng một doanh trại, điều cụt hứng duy nhất chính là bạn bạch liên hoa kia cũng đồng hành cùng đội ngũ, nhưng dù sao thì chỉ cần cô ta không đến trêu chọc mình là được.
Lý Hiểu Nhạc mặc đồ đôi đã mua cùng với Quý Duy Phó, cô đang tìm kiếm bóng dáng của Quý Duy Phó ở giữa đám bạn học cùng lớp đang vui vẻ túm ba tụm năm tụ tập nói chuyện. Nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Quý Duy Phó mặc quần áo giống mình, bởi vì anh vẫn mặc quần áo màu trắng như cũ.
Kéo kéo quần áo trên người mình, Lý Hiểu Nhạc bất mãn dậm chân một cái. Có chút ủ rũ cúi đầu xoay người quay về bên cạnh Trịnh Hiểu Hiểu. Phía xa, Quý Duy Phó đang trò chuyện cùng bạn học thấy vì cách ăn mặc của mình mà mặt mày Lý Hiểu Nhạc có vẻ hơi ủ dột thì khóe miệng thoáng hiện lên một đường cong.
Khi xe đón người của trường đến doanh trạI thì học sinh chia ra theo số xe đã rút trước đó để bước lên xe. Điều khiến Lý Hiểu Nhạc vô cùng tiếc nuối là cô và Quý Duy Phó không đi cùng một xe. Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ cô không muốn gặp Quý Duy Phó nói không giữ lời kia, hừ...
Người trên xe bus dần dần ngồi kín ghế, mặt mày Lý Hiểu Nhạc có chút ủ dột, cô nhìn ra ngoài cửa xe ngẩn người. Vì sao bên trong xe lại đột nhiên yên lặng thì Lý Hiểu Nhạc cũng không quan tâm chút nào, chỉ mải nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay cả bên cạnh mình có người ngồi xuống cô cũng không phát hiện.
Trên xe buýt vốn đang ầm ĩ chỉ vì Quý Duy Phó đột nhiên xuất hiện mà rơi vào yên lặng. Quý Duy Phó lễ phép nhìn mọi người rồi khẽ gật đầu chào, sau đó anh vẫn bước đi khoan thai như cũ, cuối cùng dừng bước ngồi xuống bên cạnh Lý Hiểu Nhạc.
Quý Duy Phó cũng không lên tiếng quấy rầy Lý Hiểu Nhạc đang ở trong thế giới yên tĩnh của mình, anh vô cùng nhàn nhã lấy một quyển sách ở trong ba lô của mình ra lật xem. Ban đầu mọi người vì sự xuất hiện của Quý Duy Phó mà rơi vào yên lặng ngắn ngủi thì sau khi thích ứng được thì lại dần dần khôi phục sự ồn ào.
Lúc xe buýt chạy một đoạn đường Lý Hiểu mới phát hiện ra Quý Duy Phó đang ngồi ở bên cạnh mình, sau khi kinh ngạc thì bị vui mừng bủa vây. Cô lôi kéo cánh tay Quý Duy Phó của hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở trên chiếc xe này, không phải a rút trúng một xe khác à? Ngay sau đó lại nghĩ tới bây giờ mình đang tức giận Quý Duy Phó cho nên cô quệt mồm nhẹ hừ một tiếng rồi xoay đầu qua một bên.
Quý Duy Phó có chút buồn cười vì tính khí trẻ con của Lý Hiểu Nhạc, cổ họng phát ra tiếng cười nhỏ khiến Lý Hiểu Nhạc không kiềm chế được quay đầu lại nhìn anh. Lúc này Quý Duy Phó nhàn nhã cởi bỏ áo khoác màu trắng đang mặc trên người xuống, bên trong lộ ra một kiểu áo ngắn tay giống như cái áo Lý Hiểu Nhạc đang mặc trên người.
Thấy đồ Quý Duy Phó đang mặc trên người thì cặp mắt Lý Hiểu Nhạc liền sáng lên, vừa rồi còn miễn gắng gượng giận dỗi thì nay đã sớm vứt qua một bên, vui vẻ túm lấy Quý Duy Phó hỏi.
“Thì ra anh có mặc thêm à? Đáng ghét, em còn tưởng rằng lời nói của anh không đáng tin nữa đấy!”
Động tĩnh bên này vốn đã là tiêu điểm khiến mọi người trên xe nhìn chăm chú, lại thêm lúc này giọng của Lý Hiểu Nhạc cũng không nhỏ chút nào nên đương nhiên là sẽ càng thu hút ánh nhìn của mọi người. Lý Hiểu Nhạc cong môi cười, đầu dựa trên cánh tay Quý Duy Phó ung dung đón nhận ánh mắt của mọi người.
Khi mọi người nhìn thấy quần áo hai người mặc trên người và Quý Duy Phó không hề cự tuyệt hành động thân mật của Lý Hiểu Nhạc thì càng xác nhận lời đồn sớm đã lưu truyền về mối quan hệ của Lý Hiểu Nhạc và Quý Duy Phó, hai người đang qua lại với nhau.
Trước khi vào trại hè thì đã chia ký túc xá xong hết rồi. Lý Hiểu Nhạc ở cùng một nữ sinh ít nói, bình thường tính cách có hơi trầm cùng lớp, ngoài ra còn có hai nữ sinh của lớp khác cũng ở cùng. Bởi vì các nhóm chơi với nhau đều có nhóm wechat liên lạc nên Quý Duy Phó và Lý Hiểu Nhạc còn chưa xuống xe thì tin tức mặc đồ đôi đã bị truyền ra ngoài rồi.
Mặc dù hai người không ai công khai thanh minh về mối quan hệ này, nhưng trong mắt mọi người thì quan hệ giữa Lý Hiểu Nhạc và Quý Duy Phó coi như là đã xác định rõ ràng. Bởi vậy mà Lý Hiểu Nhạc cũng vô tình bị hai nữ sinh cùng phòng kia dùng ánh mắt căm ghét mà nhìn cô. Nhưng vậy thì sao nào? Người cô cần chỉ có Quý Duy Phó mà thôi, ánh mắt của những người không liên quan mắc mớ gì tới cô hết.
Buổi tối nhà trường bố trí đốt lửa trại, coi như là nghi thức nhập trại. Các bạn nam thanh nữ tú đang tuổi ăn tuổi chơi, hàng ngày luôn bị dàng buộc bởi viêc học hành nên giờ phút này có cơ hội có thể quẩy một cách chính đáng thì tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.
Trong khung cảnh tươi đẹp khi bản nhạc của điệu waltz vang lên, Lý Hiểu Nhạc vui sướng giống như một con như một con bướm bay tới bên cạnh Quý Duy Phó cười một cách tự nhiên rồi đưa tay ra làm ra một tư thế mời Quý Duy Phó nhảy cùng.
Cho dù là cùng mọi người ngồi trên bãi cỏ thì sống lưng của Quý Duy Phó cũng vẫn thẳng tắp để lộ ra một loại khí chất bất phàm, anh cười nhạo Lý Hiểu Nhạc.”Em biết khiêu vũ à?”
Lý Hiểu Nhạc bị Quý Duy Phó nghi ngờ cũng không tức giận, hết sức tự tin vỗ ngực một cái bày ra bộ dáng trong lòng đã có tính toán cả rồi. Chẳng qua là trong lòng cô thật sự có dự tính hay là đang giả vờ giả vịt thì chỉ có Quý Duy Phó vì đón nhận lời mời nhảy của cô mà hai chân đang bị giẫm nát mới có thể hiểu sâu sắc nhất.
Biểu hiện hết sức tệ hại của Lý Hiểu Nhạc dẫn tới sự dè bỉu của đám học sinh vây xem, nhất là một số nữ sinh đang ghen tị việc Lý Hiểu Nhạc có được sự quan tâm của Quý Duy Phó thì lời nói lại càng chanh chua chói tai.
“Nhìn dáng vẻ khó coi của cô ta mà xem, còn dám khiêu vũ với Quý Duy Phó, thật sự coi mình là cái rốn của vũ trụ mà!”
“Đúng vậy, Quý Duy Phó là người hoàn mỹ như vậy mà lại đi cùng với cô ta, đây là điển hình cho việc cải trắng thì bị heo đạp nát mà.”
“Hãy chờ xem, cô ta sẽ bị bỏ nhanh thôi.”
“Không biết nhảy còn muốn khoe khoang, thật sự là quá ngu xuẩn.”
...
Mặc dù tự dặn lòng không cần để ý đến lời nói của đám tiểu quỷ này, hãy cứ coi như là các cô đang ghen tỵ mình đi, nhưng sắc mặt Lý Hiểu Nhạc vẫn không thể khống chế được mà ngày càng trở nên khó coi. Đang muốn quay lại nhìn những nữ sinh đang làm khó dễ cô thì lại cảm nhận được bàn tay ấm áp của người nào đó đặt lên lỗ tai của cô, giúp cô chặn những lời nói gây tổn thương này lại. Lý Hiểu Nhạc cảm động nhìn Quý Duy Phó, và giờ phút này anh cũng đang nhìn cô, trong mắt chất chứa tình cảm dịu dàng.
Cũng đúng lúc này thì bản nhạc bỗng biến thành giai điệu sống động hoạt bát. Quý Duy Phó lại không dẫn Lý Hiểu Nhạc rời đi mà ngược lại còn kéo Lý Hiểu Nhạc nhảy theo tiết tấu nhanh của vũ điệu. Căn bản có thể nói bọn họ nhảy không có quá nhiều trình tự hay quy tắc gì, thậm chí có thể coi như là một điệu nhảy loạn. Thế nhưng vô hình lại tạo ra một sức cuốn hút, khiến cho người ta không nhịn được muốn gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Cho dù là sau nhiều năm, có bạn học nào đó, bỗng nhớ tới thời cấp ba khó quên thì hoạt động ngoại khoá này cũng có thể xếp vào top những sự kiện không thể quên được.
Một khắc này, bóng dáng vui sướng, nụ cười sáng lạng của những thiếu nam thiếu nữ ở đây đã khắc rất sâu vào trong tim của mỗi người. Chỉ trừ một đôi con ngươi u ám nào đó vẫn luôn nhìn chăm chú bọn họ mang theo sự căm ghét cực độ.
Ngày thứ nhất sau khi vào trạI rất nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó là huấn luyện cường độ cao đang chờ đón họ. Mục đích căn bản của trại hè lần này này là để cho đám học sinh sắp lên lớp có một tinh thần và thể lực tốt, giữ trạng thái tốt nhất để bước vào một năm địa ngục kế tiếp. Cho nên, trường học rất chú ý huấn luyện thể chất.
Mỗi ngày sáng sớm chạy năm vòng trước khi ăn cơm, sau khi ăn xong thì vận động tiêu thực. Sau đó thì bắt đầu các loại huấn luyện rèn sức chịu đựng, huấn luyện thân thể. Một buổi sáng chảy sạch mồ hôi thì đến giờ ăn cơm trưa, ngủ trưa ngắn ngủi một lát thì sau đó tiết học buổi chiều. Còn có cả tự học lúc tám giờ tối nữa. Cho nên thời gian được tự do hoạt động mỗi ngày của học sinh được xếp vào lúc sau tám giờ.
Vốn dĩ cuộc sống như thế này sẽ không có sóng gió gì cả, ít nhất thì trong tưởng tượng của Lý Hiểu Nhạc chính là như vậy. Sau khi kết thúc huấn luyện buổi tối thì cô có thể cùng Quý Duy Phó đi bộ trong sân, nhìn ngắm hưởng thụ bầu trời đêm, yêu đương dưới bầu không khí sân trường. Thế nhưng khiến cô không ngờ là người ghét cô, muốn gây phiền toái cho cô lại không hề ít chút nào.
Đây mới là ngày thứ ba bắt đầu trại hè mà thôi. Vậy mà các loại trùng hợp xảy ra ở trên người cô không ít chút nào. Ví dụ cô muốn đánh răng rửa mặt nhưng phát hiện không thấy dụng cụ rửa mặt đâu cả, tìm kỹ lại thì lại thấy bóng dáng bọn chúng đang nằm trong bồn cầu. Dĩ nhiên, sẽ không có ai giải thích được vì sao chúng nó lại có thể tự mọc chân rồi chạy vào trong bồn cầu được.
Mà khi Lý Hiểu Nhạc buồn ngủ sẽ phát hiện chăn của mình mới vừa mới được trải ra trước đó bỗng xuất hiện một mảng bị ướt, rõ ràng là bị người ta dội nước lên.
Mà khi Lý Hiểu Nhạc đến nhà ăn lấy cơm sẽ có người ‘Vô tình’ đụng vào cô, khiến cho thức ăn vẩy hết lên người cô trước mặt rất nhiều học sinh, tạo thành trò cười cho mọi người.
Những nốt nhạc đệm như vậy ở cuộc sống của Tiểu Nhạc nhiều vô số kể, khiến cho Lý Hiểu Nhạc không ngại phiền toái, nhất là bây giờ những trò đùa dai xảy ra càng ngày càng có dấu hiệu thăng cấp. Bởi vì khi cô đi nhà vệ sinh có thể sẽ bị khóa trái ở bên ngoài. Đợi khi cô mở được khóa đi ra ngoài thì cũng đã muộn giờ huấn luyện. Sau đó sẽ bị phạt đứng nghiêm dưới ánh mặt trời buổi trưa một tiếng đồng hồ. Đây là sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Lý Hiểu Nhạc đứng ở dưới trời nắng, mồ hôi chảy khắp mặt cũng không thể đưa tay lau đi, mồ hôi mằn mặn rơi ở trên mí mắt, khiến cho cô khó chịu híp mắt lại. Trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi, đừng để cho cô biết là ai làm, nếu không cô nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt.
Trong lúc Lý Hiểu Nhạc đang thầm nghĩ làm thế nào để báo thù rửa hận thì có người cầm lấy khăn lông hơi lạnh nhẹ nhàng lau chùi ở trên mặt cô. Sau đó liền có một bóng người cao ráo đứng ở bên cạnh mình.
Không cần suy nghĩ Lý Hiểu Nhạc cũng biết đứng bên cạnh mình là ai. Bởi vì bị phạt đứng nghiêm đúng chuẩn tư thế của quân đội nên Lý Hiểu Nhạc không dám có động tác quá lớn, tiếng nói chuyện oang oang. “Buổi trưa không ngủ còn chạy tới đây làm gì vậy?”
“Chán quá nên không ngủ được!” Vẻ mặt Quý Duy Phó không biểu cảm, ngắn gọn nói ra mấy chữ có lực, cơ thể vẫn thẳng tắp như cũ.
Nghe vậy Lý Hiểu Nhạc liền trợn tròn mắt rồi cũng không nói chuyện nữa mà đứng tử tế lại, cô không muốn bởi vì một chút sai lầm nhỏ rồi lại bị phạt lần nữa.
Sau đó trong thời gian chịu phạt ai cũng không nói gì, nhưng trái tim bọn họ lại càng tiến gần thêm một bước. Mà hiển nhiên là một màn cùng chịu phạt trong thao trường trưa nay đã trở thành chủ đề được mọi người bàn tán say sưa nhất. Các bạn học cũng không ngủ mà nằm úp sấp ở trên cửa sổ nhìn xuống đôi nam nữ ở phía xa, thậm chí có nam sinh hơi to gan còn huýt sáo nữa. Mà các nữ sinh đương nhiên là vừa hâm mộ mà lại vừa đố kị với Lý Hiểu Nhạc.
Có thể khiến mộyt người lạnh nhạt như Quý Duy Phó thương yêu như vậy là một niềm hạnh phúc cỡ nào đây.
Không thể nghi ngờ là nữ nhân vật chính Lý Hiểu Nhạc trong đề tài của bạn học đang rất hạnh phúc, không tin thì cứ nhìn cô mà xem, cho dù chịu phạt thì khuôn mặt vẫn tươi cười tràn đầy hạnh phúc như cũ. Chẳng qua nhìn thấy nụ cười đó của cô khiến ngọn lửa trong mắt một số người lại càng trở nên hung hãn.
Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì chứ? Người mình theo đuổi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị cô ta cướp đi, vì sao anh ấy lại không chịu nhìn mình một cái, cô có chỗ nào kém hơn con bé xấu xí này, tại sao không liếc nhìn cô một cái, tại sao? Trong mắt bạch liên hoa lóe lên ánh sáng điên cuồng, một loại điên cuồng muốn phá hủy thế giới.