Cô mệt mỏi mở mắt, tay không tự chủ mà sờ bên cạnh.
Đêm qua anh không về phòng ngủ sao?
Chẳng lẽ anh chán ghét cô đến thế?
Cô xoa xoa bên hai thái dương, cố gắng ngồi dậy, ánh mắt cô buồn rầu nhìn ngoài phía cửa sổ...
Ngồi thất thần một lát sau đó cô rời giường đi xuống bếp...
Anh có lẽ đã đi làm rồi...
Anh là muốn né tránh cô sao?
Ngôi nhà này có phải đã quá im lặng đi?
Thật im lặng... im lặng đến đáng ghét...
Cô cố gắng lê từng bước đến phòng biết, trên bàn thấy đã đựng một đứa trứng, kế bên là lát bánh mì.
Anh làm đồ ăn sáng cho cô sao?
Cô ngồi xuống ghế, thất thần một hồi mới cầm lát bánh mì mà ăn.
Trứng chiên này đã lạnh rồi... lạnh như lòng cô vậy...
Cô ngấu nghiến ăn... ăn đến mức... muốn khóc... khóc thật rồi...
Cô cứ ăn như thế... miệng vừa đắng vừa mặn... nước mắt này sao nó cứ rơi hoài vậy? Rơi nhiều đến nỗi... khiến cô không còn tâm tư để ăn...
Cô đứng dậy thu dọn phòng bếp một lát liền trở về phòng ngồi thờ thẫn. Ánh mắt cô bình tĩnh đến lạ thường.... nhưng trong lòng cô đang dậy sóng...
Cô nghĩ... nếu như mình đem "Lần đầu tiên" này dành cho anh thì sao...? Nhưng còn đứa bé kia... thì sao đây...?
Cô muốn giữ anh bên mình, muốn độc chiếm anh, muốn tham lam tình yêu của anh...
Đúng vậy... cô thật sự rất ít kỉ... ít kỉ... rất ít kỉ...
Nhưng thì sao chứ? Cô yêu anh! Cô muốn anh mãi mãi ở bên cô! Cô muốn! Muốn rất nhiều thứ!
Nếu như anh muốn cô có thể chấp nhận nuôi đứa bé kia... còn người đàn bà kia... cô thật sự không biết là ai... nhưng muốn cướp anh từ tay cô... không dễ đâu!
Nghĩ tới đây cô phấn chấn thêm nhiều! Quyết định ra chợ mua đồ nấu buổi tối và một số thứ đồ dùng quan trọng.
"Về rồi sao? Để em giúp anh cất cặp táp! Anh mau đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm!"-Cô cúi xuống lấy cặp táp của anh.
"Vô tình" hé lộ cảnh xuân bên trong.
Anh vừa cởi giày xong, ngẩng đầu lên thì liền thấy tất cả "cảnh xuân" trong đó.
Anh phút chốc gương mặt đỏ ứng. Đứng bất động nhìn cô từ trên xuống dưới... Tự hỏi...
Hôm nay sao cô lại mặc ít vải thế này?
Cô hôm nay cố tình chọn một bộ đầm ngủ ngắn chỉ tới nửa đùi. Đầm hai dây, cổ rộng... phải nói là rất phóng khoáng...
Ang khoé miệng có chút giựt giựt, trong lòng đấu tranh tư tưởng.
Nhìn tiếp hay đi tắm?
Nhìn tiếp hay đi tắm?
Nhìn tiếp hay đi tắm đây?
Truyện đại sự phải nói lần. Cơ mà... nói xong đầu óc trống rỗng, mắt vẫn dán vào người cô một cách lộ liễu.
"Anh sao thế?"-Cô nhìn biểu hiện của anh liền biết. Cô tự nhủ trong lòng, lúc trước anh có nhìn cô gái kia như thế không? Hay là cô quá hấp dẫn? Khiến anh nhìn không chớp mắt thế này...
"À... haha không sao!"-Anh vội vàng hoàn hồn, chân bước nhanh lên lầu.
Cô nhìn anh cười gượng, nhưng trong lòng cô lại xót xa vô cùng... chỉ mong "Lần đầu tiên" này của cô... có thể giữ chân anh lại bên mình!