"Dì Lâm, hôm này dì làm món gì ngon cho bọn con đây ạ?" Trầm Quân vừa mở cửa đã cười tươi rói bước về phía bàn ăn.
Mẹ Ninh Viễn họ Lâm, tên gọi Lâm Mai, bình thường Trầm Quân vẫn luôn gọi là dì Lâm, đối với anh thì dì như là người mẹ thứ hai, bà và mẹ anh từ hồi bé đã là chị em thân thiết, cuối cùng hai người gả cho hai người đàn ông đều là anh em tốt.
Lúc đấy hai gia đình lại càng thân thiết. Trầm Quân cùng Ninh Viễn từ nhỏ đã thân thiết gióng như hai anh em ruột. Chỉ là khi ninh Viễn tuổi, cha của cậu bị tai nạn xe cộ hôn mê suốt ba năm, cuối cùng vẫn ra đi. Cha bị tai nạn khiến cho Ninh gia đi xuống nghiêm trọng. Ba năm cố hết sức để giúp ông tỉnh lại, thử hết mọi cách, tiền cứ như thế đập vào, cuối cùng vẫn không có tiến triển gì tốt, cũng không có nói lời nào mà ra đi.
Ngày cha Ninh Viễn mất, mẹ cậu tự nhốt mình trong phòng khóc cả một ngày, từ đó về sau cơ thể của bà trở nên yếu đi, bệnh nặng không chịu đi, mà bệnh nhẹ cũng đến không ngừng. Cả người trở nên già đi rất nhiều.
Lúc cha cậu bị bệnh, mọi bất động sản trong nhà Ninh Viễn gần như bán đi hết, căn nhà ngày trước cũng không ngoại lệ, Chỉ còn duy nhất căn nhà trọ trước đây cha mẹ Ninh Viễn kết hôn để lại. Không còn nơi nào họ đành chuyển về đấy ở.
Thời điểm đấy gia đình cậu nợ nần không ít, trong đó nợ nhiều nhất là của Trầm gia. Sở dĩ bán căn hộ kia gấp như vậy cũng là để trả tiền cho Trầm gia. Nhưng bọn họ không định nhận, hai nhà quen biết giúp đỡ nhau, bọn họ cũng không muốn khoản tiền kia vội, không nhất thiết phải bán căn hộ để trả tiền, nghĩ lại hai người từ nhỏ đã là bạn bè thân thiết, bà vẫn nhận lấy khoản tiền kia, nếu không đối phương chắc cũng sẽ khó chịu.
"Con con ở đây thì tất nhiên dì phải làm món con thích rồi. Có điều Tiểu Quân, con đi lâu như vậy không về xem cha mẹ mình ư? Bọn họ chắc nhớ con lắm."
"Dì Lâm, nghe giống như dì muốn đuổi con về vậy?"
"Cái đứa nhỏ này. Con muốn ở chỗ này lại bao lâu đều được. Dì chỉ lo con chăm sóc chúng ta như người một nhà, xong rồi lại không quan tâm cha mẹ tốt. Giống như hồi cha của Tiểu Viễn mới đi vậy, con cứ liên tục đến chỗ phòng trọ..."
Nhìn thấy mẹ mình sắp rơi vào câu chuyện buồn, Ninh Viễn liền cố nói lái sang chuyện khác.
"Vi Vi, lần trước em bảo sẽ dẫn bạn trai về nhà ra mắt mẹ và anh, thế em định bao giờ dẫn đến đây?"
"Vi Vi, con có bạn trai?" Quả nhiên Lâm Mai ngay lập tức giật mình nhìn về phía con gái.
"Anh! Sao anh lại đột nhiên nói ra như vậy! Mẹ, không phải như anh nói đâu. Mẹ chờ khi nào có thời gian con sẽ nói rõ với mẹ mà."
Cứ thế câu chuyện chính trên bàn cơm chính là về người bạn trai của Ninh Vi Vi, thành tích học tập cảu cô từ đầu cũng không tốt lắm, cho nên ban đầu cô cũng không định tiếp tục nữa, muốn làm một người dạy làm bánh gato, người trong nhà đều không đồng ý với cô. Thành tích có thể không tốt nhưng tài năng lại là thiên phú. Hiện tại cô đang làm trong một tiệm bánh gato tên là Đại sư phụ, mà người bạn trai kia cũng là gặp ở đây.
Nghe Ninh Vi Vi nói thì hai người đang trong thời kì yêu đương, ý cô muốn nói với Ninh Viễn là khi nào ổn định rồi sẽ dẫn về nhà ra mắt mẹ. Trong mắt lời Ninh Vi Vi nói thì đó là một người vô cùng ôn nhu, mỗi lần cong khóe môi cười rất nhẹ nhàng.
Lâm Mai nhìn dáng vẻ hạnh phúc của con gái cũng trở nên an tâm, quanh năm bị bệnh khiến cơ thể của bà trở nên rất yếu, bà có thể cảm nhận được gần đây cơ thể càng ngày càng kém, điều duy nhất bà không yên lòng là hai đứa con, đặc biệt là đứa con trai này... So với đứa con gái này thì tâm tư của nó cũng phức tạp hơn, cùng với... Lâm Mai nghĩ đến lần mình tình cờ thấy tờ giấy kia, nhìn Ninh Viễn đang ăn cơm bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
"Mẹ, ngày mai con sẽ dẫn mẹ đi bệnh viện kiểm tra một chút! Tối ngày hôm qua mẹ ho nhiều quá."
Ninh Viễn ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Mai lập tức che đi ánh mắt phiền não ấy, thế nhưng tất cả hành động đó đều bị Trầm Quân để ý.
"Tại sao lại đi bệnh viện? Mẹ không thích chỗ đấy, mẹ chỉ ho vài tiếng, ra ngoài mua thuốc uống thôi được rồi."
Ninh Vi Vi trách móc nói nhỏ:"Mẹ! Ngày hôm qua mẹ ho nghiêm trọng như vậy, thế mà lại bảo là hai tiếng, mẹ phải phối hợp trị bệnh thì cơ thể mới tốt lên được, mẹ khỏi bệnh, con và anh trai cũng bớt lo lắng hơn."
Lâm Mai biết con mình tính hoạt bát, nhiều khi còn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ nên cũng khó để ngăn cản, tính cảu Lâm Mai và Ninh Viễn đều quật cường, nhưng cả hai là người hay chịu nhẫn nhịn, mà đứa trẻ này luôn bộc lộ rõ sự quật cường đấy, gặp phải điều gì bất đồng thì căn bản hai người không thể ngăn được nó. Lần này cũng như thế.
Lúc trước khi bọn họ tới nơi này những căn phòng rộng đều đã được cho thuê, thế nên chỉ có thể thuê hai căn phòng nhỏ, Trầm Quân từ đầu đã lên tiếng: "Nếu em ở phòng cùng dì Lâm thì ba người chen một phòng khó khăn. Em sang ben phòng anh đi." Ninh Viễn nhanh chóng bị mẹ và em gái sắp xếp cho ở cùng Trầm Quân.
Nguyên văn lời của Lâm Mai là: "Tiểu Quân đi theo chúng ta đến tận đây, chăm sóc cho nhà mình, để nó ở một mình thì cô đơn lắm, nhỡ buổi tối có phát bệnh cảm lạnh hay gì thì ai biết được, nếu Tiểu Quân đã nói như thế thì con cũng làm như lời nó đi. Với lại cũng ở cùng một tòa nhà, có gì cẫn cũng không khó." Ninh Viễn cảm thấy khi mẹ mình nói những lời này có chút lạ lạ, nhưng không rõ là gì nữa, cuối cùng cũng đồng ý.
Com nước dọn dẹp xong xuôi sau đó mọi người cùng ngồi nói chuyện với nhau, bởi vì Lâm Mai cơ thể không được khỏe nên đi nghỉ sớm, Ninh Viễn cùng Trầm Quân cũng trở về phòng ở tầng dưới.
"Vừa nãy lúc ăn cơm, ánh mắt của dì nhìn em có chút lạ... Giống như một loại đau lòng cùng quan tâm nhưng không thể nói ra. "
"... Em cũng nhìn thấy, nhưng rõ ràng mẹ không muốn cho em biết, vì lẽ đó... Thế nên em cũng giả vờ không thấy."
"Tình trạng của dì mấy hôm nay có vẻ nghiêm trọng hơn."
"Ừm, cho nên em mới muốn ngày mai đưa bà đi kiểm tra một chút." Đôi lông mày của Ninh Viễn thể hiện rõ sự lo lắng.
"Tiểu Viễn, có chuyện này anh muốn nói với em."
"Vâng?"
"Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, nhưng nếu nói ra thì vẫn hơn."
Ninh Viễn im lặng chờ Trầm Quân nói tiếp.
Trầm Quân nhìn thẳng vào đôi mắt như trong suốt kia nói: "Tiểu Viễn, anh nghĩ anh đã yêu em rồi. Nếu như gần đây không xảy ra những chuyện này anh cũng không nhận ra tình cảm của mình. Lần trước ở công viên anh mất không chế hôn em khiến em bị dọa sợ, lần đó tôi cũng rất hối hận về hành động của mình. Ngày hôm đó anh cũng đã nghĩ rất nhiều, em đã khẳng định được rằng mình thật sự thích em, chỉ là tình yêu này luôn bị che đậy đi."
Đối mặt với lời bày tỏ đột ngột của Trầm Quân, Ninh Viễn không biết phải xử trí ra sao, Trầm Quân là người mà cậu chôn sâu trong lòng, thời niên thiếu ngây ngô với mối tình đầu, nhưng lại vì chuyện của cha mà rơi vào hố sâu, Trầm Quân lại giống như một ánh sáng ấm áp khiến cậu không muốn xa rời, nhưng cậu biết đó không phải là một tình cảm bình thường, cậu không muốn kéo Trầm Quân giống mình, chú Thẩm cùng dì Tôn đối với gia đình cậu rất tốt, cậu không thể khiến họ đau lòng được.
Lúc dọn nhà đến đây Ninh Viễn cố ý tránh xa Trầm Quân, nhưng không ngờ anh đi tới tận đây: "Cha mẹ anh đồng ý cho anh chuyển tới đây, cũng tiện để anh rèn luyện cách sống tự lập, họ nói ở chỗ dì Lâm cũng không xa nên rất an tâm." Ninh Viễn và mẹ đều biết kì thực là cha mẹ Trầm Quân và anh muốn tốt cho gia đình cậu, có chuyện gì bọn họ cũng tiện quan tâm.
Trầm Quân khá là thâm tình nhưng Ninh VIễn vô cùng thẳng thắn trả lời: "Anh không phải là thích phụ nữ sao? Nếu em nhờ không lầm thì anh từng dắt cô ấy đến cùng em ăn cơm một lần."
Trầm Quân lúng túng ho nhẹ hai tiếng, "Tiểu Viễn... Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi."
"Em nhớ lúc gặp mặt đó anh cũng chỉ mới hai mươi thôi... Nhanh thật, chưa gì cũng đã gần mười năm rồi."
"Không nghĩ Tiểu Viễn lại có trí nhớ tốt như vậy? Anh còn không nhớ là lúc nào vậy àm em vẫn nhớ."
"À... Có thể do lúc anh đưa cô ấy đến là sau ngày sinh nhật của anh không bao lâu nên em nhớ khá rõ."
Làm sao có thể không nhớ rõ chứ? Chính vì nhìn thấy bạn gái của anh mà khi đó Ninh Viễn lúc mười bảy tuổi đã thu lại toàn bộ tình cảm ngây ngô của mình rồi chôn giấu trong lòng.
"Tiểu Viễn nói không sai, anh đúng là thích phụ nữ nhưng tình cảm của nah với em không đơn thuần chỉ là yêu."
Ninh Viễn có chút mơ hồ, cậu không hiểu rõ ý của Trầm Quân lắm, thuận miệng hỏi lại: "Là ý gì chứ?"
Trầm Quân khẽ lắc đầu: "Anh cũng không hiểu, trước giờ anh chưa bao giờ làm rõ tình cảm của mình với em, anh chỉ biết là mình không muốn để em bị tổn thương, nhìn thấy em đau buồn anh sẽ đau buồn, biết em ở cùng người khác anh sẽ ghen tị. Anh luôn muốn được ở bên cạnh em."