Quay trở lại những năm tuổi khiến Hàn Khang Dụ không khỏi bồi hồi nhớ về những ngày yên bình, không lo không nghĩ trước khi lên làm vua.
Hàn Khang Dụ trở về đây cũng đã được vài ngày, vì vốn dĩ mọi thứ hắn đã từng trải qua rồi nên liền thích ứng rất nhanh. Chỉ là không hiểu vì sao khi gặp lại Cảnh Ninh khiến hắn không khỏi phấn khởi.
Do chỉ là thái tử nên thời gian của Hàn Khang Dụ khá là dư dả mỗi ngày chỉ dành vài giờ đọc sách, đi đến điện Kim Loan nghe chuyện triều chính kế đó là phê chuẩn chút ít tấu chương đơn giản, toàn bộ thời gian còn lại thì có thể làm những việc mình thích như mang Cảnh Ninh đến ngự hoa viên chẳng hạn.
"Ngươi vì sao lại sợ ta đến thế ?"
Hàn Khang Dụ vừa nhâm nhi tách trà vừa nhàn nhạt hỏi Cảnh Ninh nhưng hắn đâu biết chỉ vì một câu hỏi bâng quơ mà lại khiến y sợ hãi do chẳng đoán ra được mình có làm sai việc gì không. Cũng không thể trách Cảnh Ninh được, Hàn Khang Dụ vốn có ngũ quan anh tuấn rất thu hút người khác nhưng không một ai dám nhìn thẳng vào hắn vì trời ban cho hắn cái khí chất đế vương không giận tự uy, nếu hắn còn không cười thì sẽ càng tăng thêm sự đáng sợ trong mắt người đối diện. Tuy nhiên khi Hàn Khang Dụ khi còn là thái tử thì tính tình hắn lại khá hoà nhã, nụ cười luôn thường trực trên môi.
Vậy mà suốt mấy ngày qua Cảnh Ninh lại cảm nhận thấy thái tử có điều gì đó rất khác so với trước. Thái tử của hiện tại vừa uy nghi lại vừa toát ra chút gì đó rất lạnh lẽo không giống với thái tử ấm áp của trước đây nữa. Nhưng y nghĩ rồi lại loại bỏ ra khỏi đầu mình ngay vì nói ra có khi lại chẳng còn mạng.
"Nô tài không dám"
Cảnh Ninh vừa nói vừa cúi mặt xuống đất không dám nhìn thẳng thái tử
Hàn Khang Dụ thật sự không thể hiểu nỗi, không thể tin được rằng con người yếu đuối, nhát gan trước mặt với con người dũng mãnh một mình đến cứu hắn trước đây lại là cùng một người.
"Khấu kiến thái tử, Ngọc Nhi đã đến"
Không biết từ đâu có một vị cô nương dáng người thanh thoát, khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi khiến hoa gặp hoa nở, người gặp người thích.
Nhìn một lúc thật lâu Hàn Khang Dụ mới nhớ ra vị cô nương này, đây chính là Vương Ngọc Nhi-con gái của thừa tướng Vương Nhã. Nàng ta chính là người mà hắn và cả nhị hoàng tử-sau này là Thận vương trong kiếp trước đều yêu thích. Chỉ là sau này khi hắn lên ngôi đã lập nàng làm phi thì lại biết được âm mưu giết vua soán ngôi của cha con nàng, nhưng do chứng cứ đã bị huỷ đi khá nhiều nên Hàn Khang Dụ đã đày nàng vào lãnh cung sau một năm được sắc phong làm quý phi, không lâu sau đó nàng ta đã tự vẫn. Và không hiểu ai là người đã truyền đến tay Thận vương rằng hoàng thượng vì tìm được mỹ nhân khác nên đã đày Vương quý phi vào lãnh cung khiến Vương Ngọc Nhi phẫn uất phải tự vẫn.
"Ngươi vì sao lại đến đây"
Câu hỏi của Hàn Khang Dụ khiến Ngọc Nhi không khỏi ngỡ ngàng, bởi lẽ hôm nay hắn rất khác có chút gì đó lạnh lẽo không giống trước đây
"Là thái tử hôm trước đã gọi Ngọc Nhi đến đây thưởng hoa"
Ngẫm nghĩ hồi lâu thì Hàn Khang Dụ nghĩ chắc có lẽ hắn của năm tuổi đã gọi nàng đến. Nếu giờ hắn đuổi người về thì kịch hay phía sau phải hoãn lại rồi, hắn muốn kiếp này có thể một lưới bắt trọn đám loạn thần tặc tử này.
Chỉ là sao Hàn Khang Dụ cảm thấy tình cảnh hiện tại thật quen, dường như trong quá khứ mà hắn nhớ được thì sắp có chuyện gì xảy ra
"A. Khăn tay của ta bay rồi. Ngươi nhặt giúp ta đi"
Ngọc Nhi vừa nói vừa chỉ vào Cảnh Ninh
Y nghe vậy cũng nhanh chóng chạy đi nhặt về. Nhưng càng chạy theo thì chiếc khăn lại càng bay xa hơn cuối cùng nó rơi xuống hồ nước.
Khốn kiếp, cuối cùng Hàn Khang Dụ cũng nhớ ra rồi. Chuyện chính là y trượt chân rơi xuống hồ sau đó bị đuối nước suýt mất mạng
"Cảnh Ninh ngươi quay về ngay, không nhặt nữa"
Lời của hắn thốt ra khiến cả Cảnh Ninh lẫn Ngọc Nhi đều ngạc nhiên. Bởi vì trước nay không ai là không biết thái tử vô cùng yêu thích tiểu thư Ngọc Nhi, không gì là không chiều ý nàng, dù nàng có muốn sao trên trời thì thái tử cũng nhất định tìm cách mang về.
Cảnh Ninh vội vội vàng vàng chạy về theo lời của Hàn Khang Dụ khiến y không để ý mà vấp ngã làm tách trà nóng đặt trên bàn đổ cả vào người
Tách trà nóng khiến da thịt Cảnh Ninh chỗ bị nước đổ lên đỏ ửng làm Hàn Khang Dụ hốt hoảng ra mặt nhanh chóng đứng bật dậy đỡ y đứng lên
"Ngươi làm sao rồi ? Nóng lắm không ?"
"Nô tài không sao"
"A...thái tử xin hãy thả nô tài xuống"
Cảnh Ninh bị Hàn Khang Dụ làm cho sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu khi bỗng dưng bị nhấc bỗng lên rồi bế đi như bế tân nương.
Mặc cho lời cầu xin vô cùng thành khẩn của Cảnh Ninh thì hắn vẫn mặc nhiên bế y đi trước gương mặt bất ngờ của Ngọc Nhi và những thái giám, cung nữ trên đường hắn mang y về
Hàn Khang Dụ cứ thế một mạch mang Cảnh Ninh trở về phòng của y sau đó gọi thái y đến.
Giờ đây Cảnh Ninh không còn cảm giác nóng rát ở chỗ tay bị bỏng nữa mà chỉ có cảm giác hoang mang không hiểu việc gì đang diễn ra.