Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

chương 38: quà tặng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thanh Thạch

Xấu hổ.

Xấu hổ không gì bằng.

Vương Đại Hổ nằm trên người Lý Thanh Nhiên, tai nghe âm thanh “tình hình chiến đấu kịch liệt” từ cách vách truyền đến, trong lòng vừa rạo rực lại vừa bối rối.

“Đứng dậy!” Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên đỏ bừng mặt khẽ nói.

Vương Đại Hổ nuốt nước miếng, hắn vừa động, thứ gì đó chọc chọc vào đùi Lý Thanh Nhiên cũng giật giật. Mà rõ ràng, cái loại cảm giác ma sát vừa nóng bỏng lại quỷ dị này, cả hai đều cảm nhận được!

“Hắc hắc hắc…..” Liếm môi, đồng chí Vương Đại Hổ phát huy đầy đủ sở trường mặt dày đã luyện qua hai thế làm người của mình, không lùi mà tiến tới kéo bàn tay vừa mềm vừa lạnh lại thon dài đẹp mắt hướng tới chỗ kia của mình sờ soạng.

“Anh —-” Nhận thấy ý đồ của người nào đó, mặt Lý Thanh Nhiên đã không thể dùng từ “đỏ” để hình dung nữa.

“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, vợ à…..” Vương Đại Hổ mở to đôi mắt ngập nước, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Hắn cọ cọ vành tai trắng nõn kia, thở hổn hển như trâu lẩm bẩm: “Anh khó chịu.”

Lấy trí thông minh cộng với việc đã đọc qua nhiều sách vở mà nói, Lý Thanh Nhiên giờ phút này không thể không biết Vương Đại Hổ khó chịu cái gì.

Nhưng mà đứa nhỏ này da mặt mỏng, cực kỳ, cực kỳ mỏng. Thứ dưới tay dường như có mạch đập, càng nảy càng mạnh, càng ngày càng lớn, không lúc nào không đánh thẳng vào lý trí cậu, khiến cho thiếu niên ngày thường vẫn một vẻ lạnh lùng giờ đây đã hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể mở to mắt bối rối nhìn người ở trên.

“Giúp anh…. Nhé?” Thanh âm Vương Đại Hổ ngọt như mật, không ngừng vừa dỗ vừa lừa: “Không có việc gì, không có việc gì, vợ ngoan, anh giúp em, sẽ rất thoải mái, không cần sợ!”

Hai tay giống như con rắn nhanh chóng bò vào trong áo sơmi hỗn độn của Lý Thanh Nhiên, dọc theo đường cong tinh tế ngây ngô, từng tấc một, tham lam mà vội vàng vuốt ve. Lý Thanh Nhiên sợ hãi thốt lên một tiếng, một loại cảm giác run rẩy chưa từng biết đến cùng với tình dục mập mờ dần trỗi dậy khiến cậu hơi cựa mình trốn tránh.

Thiếu niên tuổi trẻ thân thể vốn là dễ dàng xúc động. Ở phương diện này Vương Đại Hổ như một tay thợ săn giảo hoạt, hắn kiên nhẫn mà có chừng mực khai phá những điểm nhảy cảm trên người cậu. Nghe cậu khó kìm nén được thanh âm mà nức nở nho nhỏ, Vương Đại Hổ không chỉ thân thể mà cả trái tim cũng đập mạnh như muốn nổ tung.

“A… Đại Hổ….” Ngón tay thon dài cong lại, túm chặt ga giường màu hồng. Người trên thân vuốt ve càng thêm sỗ sàng, mọi thứ trước mắt như vỡ oà thành vô số mảnh nhỏ.

Vương Đại Hổ cũng mềm nhũn, cả người nằm đè lên Lý Thanh Nhiên, tiếng thở dốc kịch liệt vương vấn khắp phòng. Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Nhiên sắc mặt đỏ bừng còn đang thất thần, đứng dậy lấy hộp giấy ở đầu giường, rút ra vài tờ lau sạch nửa người dưới của cả hai. Nằm trong ổ chăn ôm chặt lấy cậu, Vương Đại Hổ cẩn thận hỏi, thanh âm tràn đầy cảm giác ăn no thoả mãn: “Nhiên Nhiên, em không sao chứ?”

Con mèo nhỏ Lý Thanh Nhiên rúc trong lòng hắn, cắn cắn đôi môi đã bị người nào đó hôn đến đỏ mọng, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

Vương Đại Hổ nhịn hơn mười năm, giờ đây một chiêu đắc thủ, không khỏi có chút “không kiêng nể gì”. Tuy hai người không làm đến bước cuối nhưng người nào đó “thèm khát” đã lâu nên giở ra đủ loại thủ đoạn, đủ loại ép buộc với Lý Thanh Nhiên thanh thuần như giấy trắng, thẳng đến khi người ta tâm cũng hoảng, hồn cũng bay, thân thể đến giờ vẫn còn run lợi hại.

Vương Đại Hổ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Lý Thanh Nhiên, lại hôn hôn cái trán mềm mềm, nghĩ tới quan hệ hai người đã chính thức xác định, trong ánh mắt liền toát lên đắc ý. Hắn nghĩ: nếu biết Nhiên Nhiên ngoan ngoãn lại là cái bình dấm chua như vậy thì hắn đã sớm dùng chiêu này! Tội gì phải suốt ngày thử đến thử đi, sợ người trong lòng hiểu sai ý, thật sự coi mình thành “bạn tốt” thì hắn liền thật sự “khóc chết” luôn!

“Nhiên Nhiên, anh nói này!” Vương Đại Hổ ghé sát vào tai cậu, “nghiêm túc” nói: “Hai ta vừa rồi phát sinh quan hệ thể xác, từ hôm nay trở đi anh là người của em! Em phải chịu trách nhiệm với anh, hiểu không?”

Lý Thanh Nhiên chớp mắt, ngẩng đầu, dùng thanh âm hơi khàn khàn hỏi lại: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói về sau chúng ta là người yêu, em là vợ anh, anh là chồng em….” Nhìn ánh mắt Lý Thanh Nhiên càng thêm khó tin, Vương Đại Hổ có chút nóng nảy: “Em đều đã làm như vậy, như vậy với anh rồi… Nói không chừng giờ trong bụng anh đã có con của em rồi, em không thể không chịu trách nhiệm nha!”

Mặt Lý Thanh Nhiên lập tức đen xuống.

Cái gì mà em làm như vậy, như vậy với anh…. Là anh làm như vậy, như vậy với em mà…. Còn có…. Con cái gì….. Con hổ thối này dám nói điêu lại còn phóng đại!!!

Thù mới hận cũ, Lý Thanh Nhiên không khỏi cau mày, hắng giọng nói: “Muốn chịu trách nhiệm cũng là anh chịu trách nhiệm với em mới phải!”

Vương Đại Hổ lập tức đánh rắn dập đầu, mặt mày hớn hở nói: “Đúng! Đúng! Anh chịu trách nhiệm, anh chịu trách nhiệm cả đời luôn!”

Biết mình bị lừa, Lý Thanh Nhiên vừa giận vừa thẹn lườm hắn một cái, thầm mắng: giảo hoạt.

Hai người giằng co một lúc lâu sau, thể xác và tinh thần sớm đã mệt không chịu nổi, ôm chặt nhau thoáng chốc liền thiếp đi.

Chỉ là khoé miệng không hẹn mà cùng cong lên, tản ra vui sướng cùng ngọt ngào vô tận.

.

Ngày hôm sau, sáng sớm, trên đường về trường.

Vương Đại Hổ thần thanh khí sảng cõng Lý Thanh Nhiên đang cố gắng giãy giụa trên lưng.

“Thả em xuống!” Lý Thanh Nhiên xoay xoay người, không vui nói.

Vỗ vỗ cái mông không nghe lời, Vương Đại Hổ trách cứ: “Em ngoan ngoãn một chút đi! Chân còn có thể đi nổi sao? Cả nửa bàn chân đều nổi mụn nước. Lại nói, ông chủ hôm qua bắt bọn em phát bao nhiêu tờ rơi vậy? Hay là hắn cố ý bắt nạt em! Anh phải tìm hắn tính sổ mới được!”

Đối với Vương Đại Hổ đang thở phì phì chất vấn, trên mặt Lý Thanh Nhiên xẹt qua một tia mất tự nhiên. Cậu sao có thể nói cho hắn, bởi vì ban ngày thấy hắn thân thiết với cô gái khác làm cậu tức muốn chết, lại sợ đó là sự thật nên buổi tối cậu đều do dự không dám trở về, chỉ có thể thất hồn lạc phách lượn lờ trên đường.

Chuyện mất mặt như vậy, có đánh chết cậu cũng tuyệt đối không nói!

Khi Vương Đại Hổ còn đang lải nhải trách mắng Lý Thanh Nhiên sao lại hành hạ bản thân như vậy, sao lại không trân trọng mình như vậy, bỗng nhiên trên cổ có cảm giác lành lạnh, như có cái gì đó đeo lên.

“Sinh nhật vui vẻ….”

Vương Đại Hổ đứng khựng lại, trong lòng vui sướng như quả bóng căng cứng muốn nổ tung. Khoé miệng dẫn ra một tia tươi cười, càng ngày càng lớn, thẳng đến toét tới tận mang tai mới ngốc ngốc nói: “Anh, anh còn tưởng em quên rồi!”

Lý Thanh Nhiên “từ trên cao nhìn xuống” lườm hắn một cái, lại giả vờ bình tĩnh hừ một tiếng: “Ngu ngốc!”

Vương Đại Hổ nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải thật lâu món quà sinh nhật mười sáu tuổi. Là một “khối thép” cỡ lòng bàn tay, đương nhiên có thể nó không phải bằng thép nhưng vì nó khá nặng nên tạm thời cứ cho là thép đi! Khối thép hình chữ nhật, dây đeo là dùng ngọc thạch xuyên thành chuỗi, bên trên có khắc một hình lão hổ uy phong lẫm lẫm, bên chân lão hổ lại là đoá mẫu đơn nở rộ. Hổ và hoa kết hợp với nhau một cách hoàn hảo khiến cho tác phẩm điêu khắc không chỉ mang một vẻ đẹp hoang dã mà còn xen lẫn một nét dịu dàng diễm lệ khó có thể diễn tả.

Thả Lý Thanh Nhiên xuống, Vương Đại Hổ lật qua lật lại “khối thép”, yêu thích không buông tay.

“Nhiên Nhiên, cái này tốn không ít tiền phải không?” Giọng hắn sặc mùi con buôn.

“Anh thích không?” Lý Thanh Nhiên thấy hắn vui vẻ, trong lòng cũng cao hứng theo.

Chỉ là tính tình cậu không thích “thể hiện”, người bên ngoài nhìn không ra mà thôi.

“Thích, thích!” Vương Đại Hổ hoan hô một tiếng, ôm chầm lấy cậu, xoay xoay vài vòng.

“Nhiên Nhiên tốt, vợ tốt, cảm ơn em nhiều lắm!!”

Sáng sớm trên đường cái, một thiếu niên đẹp trai sáng sủa cao ráo ôm lấy một thiếu niên khác có vẻ lạnh lùng cương ngạnh, không ngừng hoan hô, xoay tròn. Bọn họ như vậy, nhìn qua thật hạnh phúc.

.

Hôm nào đó

Vương Đại Hổ dương dương tự đắc cố ý phanh mấy cái cúc áo sơ mi, trên ngực là món quà sinh nhật phản chiếu ánh mặt trời chói loá.

Tiểu đệ giáp nhìn thấy, viết: Vật ấy uy mãnh, lão đại đeo vào càng tăng khí thế!

Vương Đại Hổ cười đắc ý.

Tiểu đệ ất nhìn thấy, vội viết: Vật ấy lão đại rất thích, khẳng định là quà của giai nhân!

Vương Đại Hổ cười tán dương.

Tiểu đệ bính nhìn thấy, ánh mắt đảo một vòng, nghĩ mình cũng phải nói cái gì đó bèn viết: Vật ấy giống cái thẻ chó.

Vương Đại Hổ cứng ngắc, trầm tư một lúc lâu bỗng lộ ra nụ cười kiểu “hoá ra là thế”.

Buổi tối

Ai đó nắm chặt tay người trong lòng, “lệ nóng doanh tròng” thở dài: “Hoá ra em thích loại hình trung khuyển sao?”

Lý Thanh Nhiên: “…………….”

Truyện Chữ Hay