Những gian nan thi lên năm đầu trung học rốt cục cũng đã trôi qua, La Tiểu Nặc thở một hơi dài, bây giờ sẽ làm gì nhỉ? La Tiểu Nặc chợt nhớ tới lúc mình học trung học rất thích đi đến một quán ăn, không biết bây giờ quán có mở cửa không? Nơi đó chân giò đường phèn là tuyệt nhất, trước kia cô thích nhất là vào ngày nghỉ cùng mấy đứa bạn đến quán ăn một bữa, nghĩ tới đây La Tiểu Nặc không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng, đi xem một chút đi. Nghĩ tới, La Tiểu Nặc lập tức đi về phía đó.
Thật vất vả đi tới vùng lân cận này, quả nhiên quán đã mở, quán có tên gọi ‘cơm là thép’.
La Tiểu Nặc hình như đã nghe được tiếng gọi của chân giò heo từ bên trong, vội vàng đi vào.
"Ông chủ, một xuất chân giò đường phèn."
"Rất xin lỗi, phần chân giò đường phèn cuối cùng vừa mới được bán rồi."
"Sao? ? ! ! Bán rồi." La Tiểu Nặc đáp một câu, một khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống, sự thất vọng không lời nào có thể miêu tả được. Ông chủ buồn cười nhìn cậu bé kia. Chợt La Tiểu Nặc nhạy cảm khẽ động, nhìn thấy tên đầu sỏ vừa "đoạt" đi chân giò đường phèn của mình. Là một cậu bé mập, có dđlqđ vẻ khoảng mười một mười hai tuổi, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh rất đáng yêu. Hơn nữa, hơn nữa, tên đầu sỏ còn đang cầm chân giò đường phèn mà cô thèm thuồng đã lâu, màu sắc và hương vị này, ôi!!
Rốt cuộc La Tiểu Nặc hạ quyết tâm, chậm rãi đi tới trước mặt cậu bé mập, nghiêm trang mở miệng nói: "Xin chào, bạn học. Cho hỏi phần chân giò đường phèn này là của bạn à?"
"Đúng vậy. Sao thế?" Cậu bé mập nhìn người xa lạ bộ dạng bình thường này, nhưng cô gái có một đôi mắt vô cùng linh động, trong lòng có chút nghi ngờ.
"Bạn học, tôi xem sắc mặt bạn ố vàng, xung quanh khóe miệng còn nổi mụn, chắc là gần đây chức năng dạ dày của bạn không tốt lắm." La Tiểu Nặc bày ra vẻ mặt thần thông nói.
"Ơ? Làm sao bạn biết, gần đây tôi cảm giác dạ dày mình hình như không tốt lắm!" Cậu bé mập kinh ngạc nói.
La Tiểu Nặc cười thầm trong lòng, cá nhỏ xem ra mắc câu rồi. "Khụ, cái này, tôi cũng không tiện nói nhiều với bạn, nhưng mà tôi lại dđlqđ muốn nói đến giò heo, chứa nhiều protein nghĩa là sẽ gây trở ngại tới quá trình sinh trưởng và phát triển của trẻ em, hàm lượng mỡ cũng tương đối cao, cũng chứa rất nhiều cholesterol, nếu mà chức năng dạ dày không tốt, bạn tốt nhất không nên ăn chân giò heo đâu. Nếu không sẽ dẫn đến bị đau bụng đấy..., nghiêm trọng hơn còn khả năng phát triển trở thành viêm đại tràng mãn tính nữa."
"Ôi, nghiêm trọng đến thế sao, vậy làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Cậu bé mập xem ra là bị dọa rồi, vội vàng hỏi.
"Thật ra thì cái này cũng không có gì to tát, chỉ cần bạn chú ý thói quen ăn uống, ăn ít thức ăn nhiều mỡ, ăn nhiều trái cây và rau dưa sẽ rất nhanh bình phục thôi. Bạn cứ yên tâm đi." La Tiểu Nặc cảm thấy mình còn chưa thêm mắm dặm muối, nếu không chắc cũng thành thần y mất thôi.
"Vậy, vậy tôi vừa mới gọi chân giò đường phèn, xem ra chỉ có thể lãng phí." Cậu bé mập có chút tiếc rẻ nói.
"Sao có thể lãng phí lương thực thế được? Nếu như bạn không ngại, bạn học, tôi sẵn lòng xả thân vì bạn tiêu diệt bàn chân giò đường phèn này, không biết ý của bạn thế nào?"
Cậu bé mập nhìn La Tiểu Nặc bộ dạng thèm nhỏ dãi, đáy mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, cười đáp: "Vậy tôi đành làm phiền bạn vậy. Hôm nay thật sự cám ơn bạn đã vì tôi long lắng nhiều như thế, không biết bạn họ tên là gì?"
La Tiểu Nặc quýnh lên khoát tay nói: "Tôi tên là La Tiểu Nặc. Còn bạn?" Trong lòng La Tiểu Nặc cũng có một chút áy náy đối với cậu dđlqđ bé mập, mặc dù lúc nãy cô nói là sự thật, nhưng chắc chắn cô đã thổi phồng vấn đề lên vô số lần, ai ôi, ai bảo cậu bé mập này giành mất phần chân giò đường phèn cuối cùng của cô chứ, dáng dấp còn rất dễ bắt nạt, nếu mình không lừa cậu ta thì sẽ lừa ai đây. La Tiểu Nặc có phần vô lại mà nghĩ.
"Tôi tên là Hà Hạo Hiên." Cậu bé mập mỉm cười nói.
La Tiểu Nặc bày ra bộ dạng anh trai tốt đi qua vỗ vỗ bả vai cậu bé mập nói: "Vậy tôi gọi bạn là con chuột được rồi, về sau mọi người là bạn bè tốt, yên tâm, có chuyện gì chỉ cần đến lớp thực nghiệm năm đầu trung học Tử Dương tìm tôi là được rồi."
Trong mắt Hà Hạo Hiên xẹt qua một tia hài hước: "Được, đến lúc đó nhất định sẽ đi tìm bạn, vậy bạn ăn từ từ, tôi đi trước.”
La Tiểu Nặc vẫy tay sau đó nói lời tạm biệt với Hà Hạo Hiên, ngồi xuống nhìn một mâm chân giò đường phèn trên bàn, nghĩ thầm. Là của tôi, chính là tôi, con vịt đã đến miệng không chạy thoát được đâu, ha ha ha, trong lòng La Tiểu Nặc cười hả hê. Nói đi cũng phải nói lại, chuột con đó, bạn cũng không tệ, người bạn này rất đáng giá kết giao đấy. (là cái giò heo đáng giá kết giao thôi. Tác giả không nói gì tránh ra)
Lúc La Tiểu Nặc trong quán ăn đang hài lòng hít hà mùi thơm của món giò heo.
Bên ngoài quán ăn, một thiếu niên mập mạp nhoẻn miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mắt: "Thì ra cô ấy chính là La Tiểu Nặc mà ông nói đến, thật là một cô bé thú vị. Chúng ta còn có thể gặp lại. Ha ha."