Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Little Little
La Tiểu Nặc ngẩn ngơ nhìn một lúc mới chậm rãi xoay người đi vào nhà, ngay cả một người từ bên cạnh mình đi qua cũng không biết. La Tiểu Nặc đi tới cửa nhà, vừa chuẩn bị nhấn chuông cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bình giữ nhiệt ở dưới đất đặt dựa vào tường. “Ơ? Đây là cái gì?” La Tiểu Nặc tò mò cầm lấy bình giữ nhiệt, “Còn rất nặng đây.” Vặn nắp bình giữ nhiệt mở ra, mùi thịt đã xông vào mũi. “A! Là món chân giò đường phèn mình thích nhất.” La Tiểu Nặc ngạc nhiên kêu lên. Là ai đặt ở đây vậy? La Tiểu Nặc nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa, có một người lẳng lặng đi trên đường, xung quanh xe cộ và người đi đường đều rất ít, đèn đường làm cho bóng của người kia kéo thật dài, mà người kia lại có vẻ nhỏ bé như vậy. Dưới ánh đèn đường màu cam nhạt dường như lộ ra hơi thở cô độc. Đó là? La Tiểu Nặc sửng sốt, chợt nhận ra, là cậu bé mập. Đúng rồi, chỉ có cậu bé mập mới biết được cô thích ăn nhất là chân giò đường phèn. La Tiểu Nặc nóng lòng chạy xuống, vội vàng kêu to: “Cậu bé mập.”
Lại thấy bóng người kia ngừng lại, chậm rãi xoay người, chính là cậu bé mập. Cậu nhìn La Tiểu Nặc thật lâu, đứng lại cũng không nói lời nào. Ánh mắt kia sâu xa tràn đầy một loại tâm tình không biết tên cùng một loại bi thương. La Tiểu Nặc bị ánh mắt này nhìn đến rùng mình, cầm bình giữ nhiệt vọt tới trước mặt cậu bé mập hỏi: “Cậu bé mập, cậu làm sao vậy? Đây là cậu cho tớ sao?”
Hà Hạo Hiên lẳng lặng nhìn La Tiểu Nặc, nhưng không lên tiếng. Chuyện vừa rồi, tất cả đều bị cậu nhìn thấy, kể cả Đường Vĩ dùng nhiều tâm tư để tặng quà, cùng với ánh mắt của Tiểu Nặc dường như thất thần nhìn theo. Hà Hạo Hiên không phải ngu ngốc, cậu đã sớm phát hiện giữa Đường Vĩ và La Tiểu Nặc có chút tế nhị, chuyện này rốt cuộc là gì, cậu không muốn tìm hiểu sâu, bởi vì càng hiểu rõ trong lòng sẽ càng đau, đây chính là đố kị, là đố kị đó. Hà Hạo Hiên tự giễu cợt chính mình, miệng cười khổ, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy tự ti vì vẻ bề ngoài của mình, nếu như cậu cũng có khuôn mặt như Đường Vĩ, giống như những cô gái thích vẻ bề ngoài thường nói, cậu có thể ở cùng Tiểu Nặc hay không? Có thể hay không, có thể hay không cô sẽ càng thích cậu?
“Cậu bé mập, cậu bé mập cậu làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?” La Tiểu Nặc có chút lo lắng tự tay sờ sờ trán cậu bé mập nói: “Ngã bệnh sao?” Trên trán truyền tới cảm giác mềm mại làm cho Hà Hạo Hiên không khỏi cười, bất kể như thế nào, cậu đều hy vọng có thể bảo vệ Tiểu Nặc, bất kể như thế nào, cậu đều không muốn buông tay. Người yêu thích vẻ ngoài của người khác nhất định không phải là Tiểu Nặc của cậu. Nghĩ vậy Hà Hạo Hiên dùng ánh mắt ân cần nhìn La Tiểu Nặc, trong mắt lóe lên một tia gian xảo, bỗng nhiên sắc mặt cứng lại, che ngực, cậu thở gấp đứng lên.
“Làm sao vậy? Cậu bé mập, cậu đừng làm tớ sợ?” La Tiểu Nặc hốt hoảng đỡ lấy Hà Hạo Hiên, lo lắng hỏi. Hà Hạo Hiên có chút yếu ớt cười nói: “Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
La Tiểu Nặc lo lắng nói: “Tại sao lại như vậy? Bình thường cậu đều rất khỏe mạnh mà!”
“Khụ khụ, tớ cũng không rõ lắm, bắt đầu từ tuần trước, sau đó thường xuyên cảm thấy thân thể đau nhức, đôi lúc sẽ có tình trạng tức ngực, thở dốc, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Hà Hạo Hiên yếu ớt nói, khóe mắt lại mang theo ý cười.
“Tuần trước? Chẳng lẽ là?” La Tiểu Nặc không khỏi suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ vì tuần trước cậu bé mập cõng cô chạy bộ nên bị bệnh gì sao? Nét mặt La Tiểu Nặc căng thẳng, tim như bị ai bóp chặt, đều là lỗi của cô. Hà Hạo Hiên biết rõ suy đoán của Tiểu Nặc lại không nói gì, chỉ cau mày giống như cố chịu đựng đau đớn, nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện trong mắt của cậu đều là dịu dàng.
La Tiểu Nặc nóng lòng đỡ Hà Hạo Hiên đi vào nhà, cô không nghĩ được nhiều như thế, trong lòng chưa từng áy náy và lo lắng nhiều như vậy.
Hà Hạo Hiên có chút yếu ớt nói: “Tiểu Nặc, thế này không được đâu, tớ ở bên đường nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.”
La Tiểu Nặc lo lắng nói: “Lúc này còn chú ý nhiều như vậy làm gì? Đi vào nhà tớ uống ly nước nóng, ngồi một chút sẽ khá hơn, nhờ ba tớ chở chúng ta đến bệnh viện cũng thuận tiện hơn.”
Hà Hạo Hiên dựa nửa người vào La Tiểu Nặc có chút mệt mỏi đi vào nhà cô.
“Tiểu Nặc, làm sao mà con về muộn như vậy? Con xem mẹ làm cho con cái gì?” Mẹ La thấy Tiểu Nặc vừa vào cửa đã bắt đầu nói. Khi nhìn thấy La Tiểu Nặc đỡ Hà Hạo Hiên đi vào mẹ La hơi sửng sốt một chút, vội vàng đón tiếp nói: “Ah, đây là con cái nhà ai, đây là thế nào?”
La Tiểu Nặc vẫn chưa lên tiếng, Hà Hạo Hiên đã lễ phép trả lời: “Chào dì! Con là bạn học cùng lớp với Tiểu Nặc, con tên Hà Hạo Hiên, không biết xảy ra chuyện gì, dường như có chút không thoải mái, thật ngại quá! Dì, con tới quấy rầy mọi người rồi.”
La Tiểu Nặc ở bên cạnh nói tiếp: “Mẹ, đây là bạn tốt nhất của con ở trường đấy! Cũng chính là cậu bé mập bình thường con hay nhắc tới cùng ba mẹ đấy!”
Mẹ La nghe xong, vội vàng cầm tạp dề lau tay nói: “Ah! Để dì nhìn xem, con khó chịu chỗ nào?” Mẹ La nói xong thì tự tay sờ sờ trên trán Hà Hạo Hiên, “Ơ? Không có phát sốt!” Mẹ La hơi nghi hoặc một chút nói, “Vẫn là nhanh đưa đến bệnh viện xem một chút đi.”
Hà Hạo Hiên biến sắc nói: “Không cần đâu dì, hiện tại đã không sao rồi, cám ơn dì!”
“À!” Mẹ La có chút nghi ngờ trả lời: “Vậy con và Tiểu Nặc cứ nói chuyện với nhau đi, hôm nay hãy ở lại nhà của chúng ta ăn cơm!”
“Cái này, cái này không tốt lắm đâu. Con…”
La Tiểu Nặc cắt ngang lời của Hà Hạo Hiên: “Cứ quyết định vậy đi, đừng nói nhiều. Cậu ở xa mà lại mang cho tớ chân giò đường phèn, tớ còn chưa có cám ơn cậu đâu, hôm nay hãy cùng tớ mừng sinh nhật đi!”
“Cái này, cái này, cái này, vậy được rồi. Cảm ơn Tiểu Nặc và dì.” Hà Hạo Hiên có chút xấu hổ nói, khóe mắt đều tràn ngập vui vẻ.
“Mẹ vào bếp trước đây, Tiểu Nặc, con phải tiếp đãi vị khách nhỏ này cho tốt đó.” Mẹ La dặn dò.
“Được rồi, cứ giao cho con. Mẹ, sao con không thấy ba vậy?”
“Ah, ba con đang bận chặt giò heo ở nhà bếp!” Mẹ La nói xong cười đi vào nhà bếp.
“Ah, lại có giò heo, ngày hôm nay thật đúng là có lời mà! Ah, cậu bé mập, cậu ngồi đi, tớ đi rót cho cậu cốc nước.” La Tiểu Nặc hưng phấn nói.
Hà Hạo Hiên mỉm cười gật đầu.
“Tiểu Nặc, con đi mua xì dầu giúp mẹ đi, trong nhà không còn xì dầu nữa” Mẹ La ở trong bếp gọi.
“Được.” La Tiểu Nặc lớn tiếng trả lời, vừa nhìn Hà Hạo Hiên nói: “Cậu bé mập, tớ đi mua xì dầu, cậu ở đây ngồi chờ một chút, tớ sẽ về rất nhanh.”
Hà Hạo Hiên đứng dậy cười nói: “Tớ cùng đi với cậu, trên đường rất tối!”
La Tiểu Nặc khoát khoát tay vừa đi vừa nói: “Không cần không cần, cửa hàng tiện lợi ở ngay bên cạnh mà thôi, cậu ở đây nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn chờ tớ!” Nói xong đã đi ra cửa.
Hà Hạo Hiên chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong phòng bếp, một cuộc nói chuyện cũng đang diễn ra.
“Lão La, người bạn học kia của Tiểu Nặc dường như có chút kỳ lạ, tôi vừa mới nhìn không giống như là không thoải mái.” Mẹ La vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Ah, thú vị như vậy sao?” Ba La lơ đãng hỏi.
Mẹ La tức giận nói: “Cái này có gì thú vị, tôi là sợ cậu ta có ý đồ xấu với Tiểu Nặc.”
Ba La tiếp tục chặt giò heo, cũng không ngẩng đầu nói: “Chính là đứa bé cõng Tiểu Nặc chạy bộ à? Tôi thấy chắc là không có vấn đề gì.”
“Này, sao ông lại biết?” Mẹ La lo lắng hỏi.
Ba La bỗng nhiên ngẩng đầu, dịu dàng nhìn mẹ La nói: “Không phải, chỉ là nhìn đứa bé này, tôi lại nghĩ đến chúng ta lúc còn trẻ, tôi nhớ tôi cũng đã làm chuyện như vậy, chính là vì muốn đi cùng bà.” Ba La nói xong khép hờ hai mắt.
Mẹ La bùi ngùi thở dài nói: “Đúng vậy, thực sự rất nhớ!”
Một lúc lâu, ba La tiếp tục nói: “Bây giờ nhớ lại, cũng thấy lời nói dối ấy đúng là vụng về, may mà khi đó ba mẹ bà không vạch trần tôi, nếu không làm sao có hạnh phúc như hôm nay?”
Mẹ La đỏ mặt, nhưng vẫn nói: “Nhưng mà, nhưng mà, tôi vẫn có chút lo lắng.”
“Được rồi, đợi tôi đi thăm dò cậu ta một chút. Chẳng qua người trẻ tuổi đều có ý nghĩ của mình, chỉ cần không có ác ý gì, hãy để cho bọn chúng tự do. Tuổi trẻ không phải đều như vậy sao?” Ba La trấn an nói. Mẹ La gật đầu.
Trong phòng khách, một bóng người đi ra, ngồi trên ghế sa lon đối diện Hà Hạo Hiên. Chính là ba La Tiểu Nặc. Ông mỉm cười nhìn Hà Hạo Hiên.
Trong mắt Hà Hạo Hiên lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt biến thành mỉm cười, đứng lên nói: “Chú, chào chú! Con là bạn học cùng lớp Tiểu Nặc, Hà Hạo Hiên.”
Ba La mỉm cười nói: “Chào con! Đã sớm nghe Tiểu Nặc nói qua, hiện tại xem ra thật là một đứa nhỏ thông minh. Nghe nói thân thể con không được thoải mái sao? Hiện tại thế nào?”
Hà Hạo Hiên cười nói: “Hiện tại đã tốt hơn nhiều.”
“Ah? Là khó chịu thế nào? Nhanh đến bệnh viện xem sao?” Ba La ân cần nói.
“Không cần, cám ơn chú, chỉ là nơi đây không quá thoải mái, hiện tại đã tốt hơn nhiều.” Hà Hạo Hiên một tay vỗ ngực nói.
“Vậy là tốt rồi!” Ba La giống như lơ đãng hỏi: “Tiểu Nặc gần đây ở trường học có tốt không? Chú cùng với mẹ của nó bình thường tương đối bận rộn, mấy ngày trước thấy chân nó bị thương, cảm thấy đối với nó vẫn là quan tâm không đủ.”
“Là con sơ sót, chút phiền toái nhỏ đã giải quyết rồi, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Hà Hạo Hiên nghiêm mặt nói.
Ba La trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi, có cái gì không giải quyết được, có thể nói với chú.”
“Dạ, con biết.” Hà Hạo Hiên do dự lát sau nói tiếp: “Con, con sẽ dùng toàn bộ năng lực của mình để bảo vệ cô ấy.” Nói xong, mặt Hà Hạo Hiên trở nên đỏ bừng.
Ba La chăm chú nhìn Hà Hạo Hiên, bỗng nhiên cười nói: “Ha ha, đứa nhỏ này, chú càng xem càng thích, tới đây, biết chơi cờ tướng không?”
Hà Hạo Hiên nhướng mày nói: “Biết một chút xíu ạ.”
“Đến đây, cùng chú chơi hai ván.” Ba La vẻ mặt tràn đầy phấn khởi nói.