Sống Lại Biến Thành Mèo Chó Của Tổng Tài Phản Diện

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Minh Dịch từ trong mộng tỉnh dậy, cậu ngồi ở trên giường, trong đầu tràn ngập đều là cảnh tượng trong mơ ban nãy —– cậu ngã ở trên mặt đất, ánh đèn trắng bệch khiến con mắt cậu đau nhói, cậu muốn đứng lên lại không có chút sức lực nào, cậu nghe thấy tiếng con gái rít gào, nghe được tiếng Khương Tử Mặc hoảng loạn gọi tên cậu, cậu muốn há miệng mắng tên tâm cơ khốn kiếp Khương Tử Mặc () kia, nhưng không cách nào mắng ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy cả người một mảnh lạnh lẽo.

() tâm cơ: chỉ những người trong lòng có nhiều mưu kế tính toán để đạt được mục đích mong muốn.

Ôn Minh Dịch trong lòng vẫn còn sợ hãi ngồi dậy, cả người không ngừng run rẩy. Cậu thở hổn hển vài hơi, rốt cuộc khiến thân thể của mình không còn run rẩy nữa. Vén chăn lên, định đi uống một ngụm nước, nhưng hai chân vừa mới chạm đất, cậu lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, không dám tin cảm nhận lạnh lẽo dưới hai chân.

Ôn Minh Dịch khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn xung quanh gian phòng mình đang đứng —– bày trí hỗn loạn, trên tường còn dán poster chụp tạp chí của chính mình, đàn ghita bị ném trên mặt đất, đây là phòng ngủ của cậu ở nhà Tư Quân Đạc. Cậu khó có thể tin được chạy vào phòng vệ sinh trong phòng mình, nhìn khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ quen thuộc trong gương, là cậu, là cậu, thật sự là cậu, cậu còn sống.

Ôn Minh Dịch quả thực không thể tin nổi, cậu không phải đã chết rồi sao? Ngày đó cậu uống rượu, cùng Khương Tử Mặc tranh cãi, trong lúc xô đẩy bị Khương Tử Mặc đẩy ngã xuống đường cái. Ngay sau đó một chiếc xe phóng tới, cậu trực tiếp bị đâm trúng, chết tại chỗ.

Cũng chính vì lần tử vong này, cậu mới biết được hóa ra thế giới cậu đang sống là một cuốn tiểu thuyết, Khương Tử Mặc là nhân vật chính, cậu là một nhân vật phụ. Vốn tưởng rằng thân làm người mà Khương Tử Mặc có ý định quyến rũ, anh trai cậu Tư Quân Đạc hẳn cũng là nhân vật chính, nhưng sau đó cậu mới phát hiện, anh trai cậu cũng chỉ là một nhân vật phụ, chẳng những chỉ là nhân vật phụ, anh trai cậu về sau bởi vì cái chết của cậu mà hắc hóa, trở thành hòn đá kê chân để Khương Tử Mặc và Văn Bác tu thành chính quả, cuối cùng bị Văn Bác hãm hại, khốn cùng chán nản, nhà tan cửa nát. Đúng vậy, Văn Bác, mới là nhân vật chính còn lại của cuốn tiểu thuyết này.

Ôn Minh Dịch đến giờ vẫn nhớ rõ sau khi thân thể chết đi, cậu liền thấy nội dung bên trong cuốn tiểu thuyết được hiện lên bằng hình lập thể D(), thời điểm anh cậu nhìn thấy thi thể của cậu trên khuôn mặt tràn ngập khiếp sợ cùng căm uất, hắn nhìn Khương Tử Mặc, ánh mắt lạnh tới mức khiến người ta phải sợ hãi, nói, “Là cậu đẩy em ấy.”

() hình lập thể D (D cross eyed): có thể hiểu đơn giản là thể loại ảnh D xem trực tiếp bằng mắt thường mà ko cần kính. Từ bức ảnh thường đặt cạnh nhau, nếu điều tiết mắt đúng vị trí, bạn sẽ thấy hình ảnh D với chi tiết và chiều sâu sắc nét.

Khương Tử Mặc khóc lóc nói hắn ta không cố ý.

Văn Bác nghe thấy vậy lập tức che chở cho Khương Tử Mặc, khuyên anh trai cậu bình tĩnh, “Tiểu Mặc cũng không phải cố ý, cậu đừng trách em ấy.”

“Minh Minh chết rồi, tôi còn không được phép trách cậu ta! Mặc kệ cậu ta có cố ý hay không, Minh Minh cũng đã chết rồi, cậu ta không cố ý thì có ích lợi gì!” Ôn Minh Dịch cho đến nay chưa từng thấy anh trai cậu tức tới vậy, ở trong ấn tượng của cậu, Tư Quân Đạc luôn luôn giữ dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh, dường như tất cả đều được hắn nắm chắc trong tay, nhưng ngày hôm ấy, bình tĩnh của hắn toàn bộ biến mất, hắn nhìn Khương Tử Mặc, giọng nói lạnh lùng, “Hoặc là cậu đi tự thú, hoặc là tôi sẽ tống cậu vào ngục giam. Cậu là ngộ sát (), cậu cùng tên tài xế kia giống nhau, đều phải chịu trách nhiệm.”

() ngộ sát: vô ý làm chết người, là một thuật ngữ pháp lý dùng để chỉ việc giết hại một người nào đó nhưng được pháp luật xem xét không phải là tội giết người do những yếu tố về lỗi vô ý.

Khương Tử Mặc bị dọa sợ, khóc gào kêu hắn ta không phải cố ý, hắn ta không muốn vào ngục giam.

Văn Bác căm giận nói, “Sao cậu có thể đối xử với em ấy như vậy, Ôn Minh Dịch chết, đó là cậu ta gieo gió gặt bão(), cậu dựa vào cái gì mà trách Tiểu Mặc!”

() gieo gió gặt bão: là một câu thành ngữ, ám chỉ về mối tương quan giữa nhân quả trong cuộc sống, làm điều xấu thì sẽ phải chịu tội, không thể tránh thoát.

“Người là cậu ta đẩy, nếu không phải bởi vì bị cậu ta đẩy ngã, Minh Minh sao có thể xảy ra chuyện!”

“Tư Quân Đạc, sao cậu lại có thể lãnh huyết vô tình như vậy, cậu chẳng lẽ không biết Tiểu Mặc thích cậu hả! Cậu không phải cũng thích em ấy sao! Vì một Ôn Minh Dịch đã chết, có đáng giá không? Tiểu Mặc ở trong lòng cậu chẳng lẽ còn không quan trọng bằng Ôn Minh Dịch sao?!”

Ôn Minh Dịch nhìn bóng dáng anh trai mình, trong chớp mắt, trái tim tràn ngập sợ hãi. Cậu biết Tư Quân Đạc đối với Khương Tử Mặc có cảm tình, thậm chí bởi vì phần cảm tình này, cậu và Tư Quân Đạc ở sau khi Khương Tử Mặc xuất hiện thường xuyên cãi vã không vui. Cậu châm chọc Tư Quân Đạc, Tư Quân Đạc lại mạnh mẽ trách mắng cậu. Cậu sợ ở trong lòng Tư Quân Đạc, Khương Tử Mặc quan trọng hơn mình, càng sợ Tư Quân Đạc sẽ bởi vì đối với Khương Tử Mặc có cảm tình, cứ như vậy để mặc mình chết đi.

Cậu hoảng hốt lo sợ nhìn Tư Quân Đạc, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng nhưng kiên định của hắn, “Ôn Minh Dịch đã chết trong miệng cậu, là em trai tôi nhìn từ nhỏ lớn lên, ở trong lòng tôi, không ai có thể quan trọng hơn em ấy. Khương Tử Mặc, cậu tốt nhất là đi tự thú đi, bằng không, tôi sẽ tự tay tống cậu vào ngục giam.”

Khương Tử Mặc khóc lóc lắc đầu, khuyên nhủ hắn, “Quân Đạc, anh không thể đối xử với em như vậy.”

“Cậu giết người, cậu phải nhận trừng phạt của pháp luật.”

“Tôi sẽ không để cậu đưa em ấy vào ngục giam.” Văn Bác phẫn nộ nói, “Tư Quân Đạc, tôi quả thực đã nhìn lầm cậu, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không để cho cậu thực hiện được.”

Văn Bác nói xong, mang theo Khương Tử Mặc rời đi, chỉ để lại Tư Quân Đạc một mình trong nhà xác.

Ôn Minh Dịch nhìn hắn, kinh ngạc phát hiện Tư Quân Đạc từ trước đến nay vẫn luôn giữ dáng vẻ vân đạm phong khinh (), lúc này khi đối diện với thi thể của cậu, lại yên lặng chảy xuống một hàng lệ.

() vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Cậu khiếp sợ nhìn Tư Quân Đạc, nhìn người đàn ông mình đã gọi là “anh” suốt mười mấy năm này, thật sự muốn chạy qua ôm hắn một cái, thế nhưng cuốn tiểu thuyết trước mặt cậu lại nhanh chóng lật qua một trang khác, những chữ viết kia từng chút từng chút bay vào trong đầu cậu, cậu rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, lại biết được những chuyện xảy ra sau đó.

Cuối cùng, tiểu thuyết lật đến mấy chương cuối cùng, Ôn Minh Dịch lại nhìn thấy nhân vật lập thể D quen thuộc, cũng nhìn thấy Tư Quân Đạc mà bản thân không quen thuộc cho lắm.

Tư Quân Đạc khi đó đã vô cùng yếu ớt, hắn ở trong một căn phòng trọ cũ nát, mặc chiếc áo sơ-mi chỉ khoảng đồng mà trước kia hắn sẽ không bao giờ đụng đến, độc nhất không thay đổi chính là vẻ điềm tĩnh thong dong trên khuôn mặt. Văn Bác chắc chắn sẽ không để cho kẻ một lòng một dạ muốn tống người yêu của mình vào ngục giam tiếp tục tồn tại trên đời, gã đứng ở trước mặt Tư Quân Đạc, hỏi, “Cậu hối hận không?”

“Hối hận vì đã không trực tiếp giết chết cậu và Khương Tử Mặc? Vậy thì tôi rất hối hận.” Tư Quân Đạc bình tĩnh nói.

“Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn nói như vậy hả, cậu rõ ràng biết thời điểm đó Tiểu Mặc thích cậu, cậu có biết cậu lúc đó đã khiến em ấy đau khổ bao nhiêu không. Ôn Minh Dịch chỉ mất đi một cái mạng, nhưng Tiểu Mặc mất đi chính là tình yêu của em ấy đấy!”

Thật sự không biết xấu hổ! Ôn Minh Dịch hận không thể xông lên đánh nổ đầu chó của Văn Bác, xem trong đầu gã có phải hay không chứa óc heo, cho nên mới có thể nói ra loại lời nói không biết xấu hổ như thế!

Nhưng mà cậu vừa chạy tới liền nghe thấy Văn Bác nói, “Nếu cậu đã để ý cậu ta như vậy, không bằng, xuống dưới đấy với cậu ta đi.”

Ôn Minh Dịch kinh hãi, giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Văn Bác rút ra một con dao, thẳng tắp đâm về phía Tư Quân Đạc.

“Không!” Ôn Minh Dịch chạy qua, lại kinh ngạc phát hiện Văn Bác thay đổi sắc mặt, ánh mắt cậu chuyển xuống phía dưới, mới phát hiện trên bụng của Văn Bác cũng cắm một con dao.

Ôn Minh Dịch kinh hãi, cậu nhìn về phía Tư Quân Đạc, nghe thấy hắn thấp giọng nói, “Tôi đã viết sẵn di thư, người tôi cũng đã bố trí xong, trước giờ chiều nay nếu tôi không tới tìm cậu ta thì cậu ta sẽ báo cảnh sát. Cậu đoán xem trong di thư tôi viết những gì?”

Hắn nói xong, ủn mạnh dao cắm vào càng sâu hơn, âm ngoan nói, “Tôi ghét nhất chính là làm ăn lỗ vốn, thiếu nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại.”

Ôn Minh Dịch nhìn Tư Quân Đạc cùng Văn Bác song song ngã xuống trước mặt mình, cậu sốt ruột chạy về phía Tư Quân Đạc, thế nhưng không có cách nào đuổi kịp.

Cậu thấy trang sách lật rất nhanh, những chữ viết bên trong lại tiếp tục bay vào trong đầu cậu, Văn Bác không chết, làm nhân vật chính, gã đương nhiên sẽ không chết. Khương Tử Mặc lúc này đã cùng Văn Bác trải qua sinh ly tử biệt, ở sau khi Văn Bác tỉnh lại liền ôm chặt lấy gã nói ra lời yêu của bản thân, từ đó hai người cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc. Toàn bộ tiểu thuyết kết thúc.

Về phần Tư Quân Đạc, nếu nhân vật chính đã happy ending, thì loại nhân vật phản diện nguy hiểm này đương nhiên sẽ chết đến không thể chết hơn, thi thể cũng không có ai quan tâm.

Ôn Minh Dịch đến nay vẫn còn nhớ rõ bản thân lúc đó có bao nhiêu bi thương cùng tuyệt vọng, cậu không thể tin được, người anh trai mà cậu luôn sùng kính lại rơi vào kết cục như vậy, cậu không cam lòng, dựa vào cái gì?! Cậu làm gì sai, anh trai cậu làm gì sai, vì sao đều kết thúc bằng cái chết! Cậu mang theo không cam lòng mất đi ý thức, không nghĩ tới, lần nữa tỉnh lại, bản thân đã quay trở về thế giới hiện thực.

Ôn Minh Dịch nhanh chóng chạy trở về bên giường, tìm được điện thoại, ấn mở màn hình, chỉ thấy bên trên viết ngày tháng năm . Nhìn ngày hiển thị trên điện thoại, cậu nhịn không được cười thành tiếng, ông trời đối với cậu thật đúng là không tệ, cậu không chỉ sống lại, còn sống lại ở trước khi quan hệ giữa cậu và anh cậu trở nên bế tắc. Thật sự quá tuyệt vời! Lần đây, cậu nhất định sẽ không để bản thân cùng anh cậu rơi vào kết cục ‘tử vong’, cũng nhất định phải làm cho anh cậu thấy rõ bộ mặt tâm cơ khốn kiếp của Khương Tử Mặc, rời xa Khương Tử Mặc, phá đổ cuốn tiểu thuyết cặn bã kia!

Ôn Minh Dịch nhìn hiển thị trên màn hình điện thoại, lúc này là giờ tối, anh cậu chắc hẳn đã về đến nhà, có lẽ đang ăn cơm. Cậu lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng, kết quả mới chạy tới đầu cầu thang liền đụng phải Tư Quân Đạc vừa tan làm về đến nhà đang chuẩn bị trở về phòng ngủ riêng, trực tiếp đâm sầm vào trong lồng ngực hắn.

Tư Quân Đạc đang muốn đẩy cậu ra, lại bị Ôn Minh Dịch trực tiếp ôm lấy. Ôn Minh Dịch ôm hắn, nghĩ tới cảnh tượng cuối cùng khi hắn chết đi, chóp mũi chua xót, thiếu chút nữa bật khóc.

“Anh.” Cậu ôm Tư Quân Đạc, nhỏ giọng làm nũng, “Quân Đạc ca ca.”

Tư Quân Đạc nghe thấy một tiếng “anh” này, bất giác cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, hắn nhớ rõ ràng ngày hôm qua thời điểm hắn gặp Ôn Minh Dịch, Ôn Minh Dịch giống như một dây pháo tép nhỏ (), đụng chỗ nào nổ chỗ đó, nổ tới mức hắn cảm thấy phiền lòng, liền há miệng dạy bảo cậu hai câu. Nhưng hắn càng dạy bảo thì Ôn Minh Dịch lại càng bùng nổ, cuối cùng thậm chí còn tỏ vẻ không thèm ở chỗ này nữa, muốn chuyển ra ngoài.

Tư Quân Đạc nghe vậy, không khỏi nhớ đến thời kỳ phản nghịch hồi cấp ba của Ôn Minh Dịch, thời điểm đó, cậu cũng đột nhiên bộc phát bệnh trung nhị(), mỗi ngày đều cùng hắn đối nghịch, ngay cả một tiếng “anh” cũng không thèm gọi, gặp mặt nếu không phải giả vờ không nhìn thấy hắn thì chính là cùng hắn cãi vã, thà thuê phòng trọ gần trường học cũng không chịu ở lại nhà hắn.

() bệnh trung nhị: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng hai năm cuối cấp hai, các thiếu niên ở độ tuổi này có ý thức về cái tôi quá lớn, đặc biệt là trong lời nói và hành động, tư tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa trị. Ở Việt Nam, cụm từ này còn thường được gọi bằng những cái tên như “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.

Vì vậy trong lòng hắn buồn phiền, nói ra một chữ “Cút”.

Ôn Minh Dịch hô to: “Cút thì cút”, sau đó sập cửa rời đi. Không ngờ, hôm nay gặp lại, thế nhưng còn biết làm nũng.

“Không phải nói cút thì cút sao?” Hắn cố ý nói.

Ôn Minh Dịch sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hẳn là trước đó cậu lại cùng Tư Quân Đạc cãi nhau, “Em cũng không phải quả bóng cao su, cút cái gì mà cút, không cút.” Cậu phản bác.

“Còn thích sập cửa nữa không?” Tư Quân Đạc lại hỏi.

Ôn Minh Dịch ôm hắn lắc đầu, “Không dám nữa.”

“Biết mình sai rồi chứ?”

“Biết rồi.”

Tư Quân Đạc thấy thái độ nhận sai của cậu tốt như vậy, lúc này mới vừa lòng, nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, nói, “Được rồi, xuống nhà ăn cơm đi, thím Trương làm đồ ăn em thích.”

Ôn Minh Dịch gật đầu, buông lỏng hai tay của mình, lôi kéo cánh tay của hắn nói, “Anh xuống ăn với em.”

Tư Quân Đạc bình tĩnh rút cánh tay của mình ra khỏi tay cậu, “Anh không ăn đâu, em tự xuống ăn đi.”

“Vì sao?”

“Anh ăn ở công ty rồi, hiện tại trở về thay quần áo, một lát nữa còn đi xem phim với Tử Mặc.”

Ôn Minh Dịch lập tức mở to hai mắt, “Anh nói cái gì?!!!”

Anh cậu như thế nào lại đi xem phim với tên bạch liên() tâm cơ khốn kiếp Khương Tử Mặc kia!! Lúc này cậu còn ăn cơm gì nữa! Cậu làm gì còn tâm tình để mà ăn cơm hả!

() bạch liên: thường được sử dụng để chỉ những người có cả vẻ ngoài lẫn nội tâm trong sáng và thánh thiện, từng cử chỉ, hành động, lời nói đều nhất quán và mang theo một quy chuẩn đạo đức nhất định. Đây vốn là một cụm từ mang ý nghĩa tích cực, tuy nhiên cụm từ này hiện tại đã bị biến đổi ý nghĩa và thường được sử dụng theo hướng tiêu cực, chỉnhững người bề ngoài thì tỏ vẻ ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác, những “bạch liên” rởm này thường đóng vai yếu ớt, cần sự chở che từ người khác trong hầu hết mọi vấn đề, lợi dụng sơ hở từ mối quan hệ của người khác để chiếm lợi cá nhân.

“Anh đừng đi.” Ôn Minh Dịch thốt lên, “Quân Đạc ca ca, anh không được đi!”

() dây pháo tép:

Truyện Chữ Hay