Editor: demcodon
Thu dọn giường xong rồi để đồ vật xuống, Tiểu Hoa dẫn bọn họ đi tham quan một chút căn tin Bắc Đại. Ba Giang nhìn thức ăn cũng không tệ lắm, còn có thức ăn của các nước, chỉ cần có tiền là được. Ăn chút gì đó xong thì ba Giang để cho cô và bạn cùng phòng bồi dưỡng tình cảm còn mình mang theo tiểu Hổ đi về, Tiểu Hoa suy nghĩ một chút cũng không xa nên đồng ý.
Khi Tiểu Hoa trở lại ký túc xá lần nữa thì đã có người tới, một người tên là Lưu Dao, là cô gái Đông Bắc. Một người tên là Thượng Ngữ, là người Thượng Hải. Lưu Dao là một mình đến, còn Thượng Ngữ được toàn bộ ba mẹ ông nội bà nội xuất động. Một phòng nhà người ta nói mà Tiểu Hoa nghe không hiểu được cứ cười vui, Tiểu Hoa chỉ đứng ở một bên ngây ngô cười.
“Gì đó? Cậu cũng nghe không hiểu đúng không?” Lưu Dao đã thu xếp xong chạy đến trước mặt Tiểu Hoa chọc chọc nhìn cô thấp giọng hỏi.
Tiểu Hoa vội vàng gật đầu một cái nói: “Nghe không hiểu... chúng ta lại là người vứt đi, tiếng nước ngoài có thể biết một chút nhưng tiếng Trung Quốc lại không hiểu gì...”
Hai người nhìn nhau cười. Lưu Dao lấy túi hạt thông từ trong bao của mình ra, Tiểu Hoa cũng rửa sạch quả táo ba Giang vừa mới mua cho mình đặt ở trên bàn. Lưu Dao nhìn Thượng Ngữ cũng có chút ngượng ngùng, cười tủm tỉm nói: “Thượng Ngữ đúng không? Cái đó… xin chú dì ông bà nếm thử đặc sản quê nhà của bọn cháu.... À! Còn có trái cây của Giang Hiểu Hoa, lúc này bình nước của bọn cháu đều là mới, còn chưa kịp múc nước...”
“Không cần không cần... nhà tớ sẽ đi ăn cơm, các cậu ăn chưa?” Thượng Ngữ vội vàng khoát tay nói.
Tiểu Hoa tiếp tục cười, Lưu Dao nói: “Ăn rồi..., tớ đã ăn cách đây không lâu. Giang Hiểu Hoa, còn cậu?”
“Tớ và ba còn có em trai cũng ăn rồi mới trở về.” Tiểu Hoa nói.
Ba mẹ Thượng Ngữ cũng vội vàng mời hai cô đi ra ngoài ăn nhưng hai người đã ăn rồi nên từ chối, tiếp theo ông nội bà nội Thượng Ngữ còn nói mong hai cô giúp đỡ Thượng Ngữ nhiều một chút, thế nào rồi thế nào... Tiểu Hoa và Lưu Dao đều cười đồng ý, rốt cục nhìn thời gian quả thật không còn sớm mấy người mới đi.
“Ăn quả táo không? Đã rửa sạch...” Tiểu Hoa đưa cho Lưu Dao một quả táo, mình cũng cầm một quả.
Lưu Dao nhận lấy, vừa ăn vừa nói: “Cậu cũng ăn hạt thông đi...”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất nhanh thì quen thuộc. Khi Lưu Dao biết được Tiểu Hoa chỉ có tuổi thì kinh ngạc kêu lên: “Không trách được tớ nhìn cậu nhỏ như vậy, còn tưởng rằng cậu biết bảo dưỡng, thì ra thật là tuổi còn nhỏ! Yên tâm, về sau tớ che chở cho cậu.”
“...” Tiểu Hoa không nói gì, chẳng lẽ mình lớn tuổi hơn sẽ dễ dàng bị bắt nạt hả? Tức giận bất bình lấy một hạt thông, cắn tách ra... Hở? Còn ăn rất ngon, hơn nữa cũng có thể làm khai vị nhắm rượu, lại cắn một hạt...
Không lâu lắm một bạn học khác cũng đến, cũng là ba mẹ dẫn đến là người Tô Châu gọi Hồng Tư, là nữ sinh rất nhỏ nhắn đánh yêu, giọng nói nghe qua thưa dạ rất êm tai.
Ba mẹ Hồng Tư giúp cô sắp xếp giường xong chào hỏi với Tiểu Hoa và Lưu Dao thì rời đi. Hồng Tư giải thích nói người nhà là tới Bắc Kinh đưa mình đến trường rồi thuận tiện du lịch, hiện tại phải về khách sạn thu xếp một chút đến sân bay.
Hồng Tư cũng mang theo không ít đặc sản quê nhà, gia nhập vào trong đội ngũ của Tiểu Hoa và Lưu Dao nói chuyện phiếm. Buổi tối lúc Thượng Ngữ trở về thì mấy người lại cùng cô tâm sự một lát đã muốn quen thuộc. Sau đó dựa theo tuổi chọn Lưu Dao làm trưởng phòng, bởi vì Tiểu Hoa hiện tại coi như là người Bắc Kinh nên đồng ý dẫn mọi người đi dạo Bắc Kinh, tìm thức ăn ngon và nơi đi chơi.
Bởi vì trong lớp Tiểu Hoa học trung học phổ thông có mấy người bạn tốt đều thi đậu lên Bắc Đại. Quan hệ với mọi người mặc dù không thể nói rõ là bạn thân nhưng là có trải qua một loại tình cảm cùng phấn đấu một trận chiến hào, không có việc gì thì hẹn Tiểu Hoa đi ra ngoài họp mặt. Tiểu Hoa cũng nhân cơ hội kéo mấy người ở ký túc xá này đi chung, trong lúc nhất thời cuộc sống đại học trôi qua cũng rất thuận lợi.
Ngày khi Tiểu Hoa về đến nhà thì Cao Giang Cảnh đã trở lại, ngồi ở trong nhà Tiểu Hoa nói chuyện phiếm với ba Giang. Vốn là đã từ trong điện thoại của Vương Tử Nghiên biết được tin tức anh bình an nhưng nhìn thấy người Tiểu Hoa vẫn là chạy tới mừng rỡ.
Mấy người đang trò chuyện chuyện cũ Cao Giang Cảnh chống lũ cứu tế xuôi tai đến một chút cảm động, Lâm Hạo Hiên cũng mang theo trái cây tới cửa.
“Woa! Hai đại anh hùng đều đã trở lại, thật sự là quá tốt, em đi làm mấy món ngon mời các anh!” Tiểu Hoa cười nói.
Tiểu Hổ vốn là đang nghe chuyện xưa nhìn thấy Lâm Hạo Hiên cũng chỉ là cười chào hỏi lại thúc giục Cao Giang Cảnh tiếp tục kể... Tiểu Hoa cười lắc đầu đi thẳng đến phòng bếp.
“Từ lúc anh học đại học đến nay thì đây vẫn là lần đầu tiên ngày có thể ở nhà đó!” Lúc ăn cơm Lâm Hạo Hiên cười nói.
“Không phải vì nhờ vào các anh vất vả hả? Thế nào? Lần này cảm xúc rất lớn đúng không? Nghĩ lại bởi vì mình mà có người nhiều còn sống như vậy, có phải rất kích động hay không?” Tiểu Hoa cười hỏi.
Miệng của Lâm Hạo Hiên giật giật, nuốt xuống thức ăn trong miệng mới nói: “Ấn tượng sâu nhất là bọn anh ngồi thuyền đi cứu người của một nhà, cả nhà bọn họ đều ở trên nóc nhà, căn nhà dường như bị chìm đắm trong nước. Trên thuyền đã có người bọn anh, trên đường đã giải cứu được người nên chỉ có thể ngồi thêm người, nhà bọn họ đàn ông nhường cho phụ nữ, phụ nữ nhường cho ông già, ông già nhường cho đứa nhỏ... rất là cảm động. Cuối cùng lúc đi, tất cả mọi người đều để lại áo cứu sinh và thức ăn cho người ở lại. Lúc ấy loại cảm giác này không biết nói thế nào, dù sao chính là cực kỳ khó chịu, may mắn sau đó lại có chiến hữu trên một chiếc thuyền khác đến giải cứu người còn lại...”
“Người dân cũng sẽ cám ơn bọn cháu!” Ba Giang cảm khái nói.
“Ba, về sau con cũng muốn tham gia quân ngũ!” Tiểu Hổ đột nhiên nói.
Tiểu Hoa nhìn nó cười nói: “Vậy phải cố gắng lên! Về sau thi đậu trường quân đội, cũng đi làm quân nhân.”
...
Cao Giang Cảnh ăn cơm nước xong thì đi, một lát sau Lâm Hạo Hiên cũng muốn đi. Tiểu Hoa tiễn hắn đến đầu đường, lúc vừa muốn về nhà thì hắn nói: “Hiểu Hoa, ông Lý bị bệnh, em đi thăm ông được không?”
“Anh Hạo Hiên, em thật sự không muốn có bất kỳ dính dáng gì đến người nhà bọn họ nữa, anh có thể hiểu rõ không?” Tiểu Hoa nghĩ lại trong trí nhớ ông Lý trong khoảng thời gian này thân thể không tốt lắm, bây giờ không phải khí hậu rất không tốt ư? Nhưng mà cuối cùng thân thể lại không có gì trở ngại, vì thế cô mới nói.
Lâm Hạo Hiên gãi đầu, có chút buồn rầu nói: “Anh cũng biết rõ, kỳ thật là anh… anh cũng không muốn để ý, chẳng qua là… ông Lý… dù sao... dù sao cũng lớn tuổi...”
“Ai... có thời gian em trở về thăm, nhưng mà em không muốn nhìn thấy những người khác.” Tiểu Hoa thỏa hiệp nói, cũng đúng, chuyện này không thể dựa vào trí nhớ, nếu ông ấy thật sự vạn nhất...
“Được! Anh sắp xếp cho em.” Lâm Hạo Hiên sảng khoái nói.
Tiểu Hoa gật đầu một cái sau đó về nhà.
Lúc này ngày chỉ có thể nghỉ phép ngày. Ngày cuối cùng Lâm Hạo Hiên đến đón Tiểu Hoa đi bệnh viện thăm Lý Đại Lộ, thấy Tiểu Hoa có thể đến thăm mình thì Lý Đại Lộ rất vui vẻ, cũng biết cô không muốn gặp những người khác vì thế đều đuổi tất cả người chăm sóc mình đi.
Lúc gặp mặt thì Tiểu Hoa còn có chút cố chấp, dường như là Lý Đại Lộ hỏi còn Tiểu Hoa trả lời. Mặc dù có chút xa lạ nhưng mà dưới Lâm Hạo Hiên pha trò thì không khí cũng không tệ lắm.
Trong lúc Lý Đại Lộ theo chân bọn họ nói chuyện vui vẻ thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
“Ông nội, cháu đến thăm ông nè, hôm nay ông có khỏe hơn chút nào không?” Lý Minh Ngọc đẩy cửa ra thì hét lên.
Lý Đại Lộ nhìn thấy cháu trai đến trước mặt thì liếc mắt nhìn Tiểu Hoa một cái, nhìn cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt vì thế vui tươi hớn hở nói: “Khỏe hơn nhiều! Cháu xem cháu kìa, cũng không thấy được còn có người khác ở đây hả? Còn không chào hỏi. Đây là chị Hiểu Hoa của cháu, lớn hơn cháu tuổi, cũng đã là học sinh Bắc Đại, cháu nên có gắng học tập theo chị ấy.”
Tiểu Hoa không có ác cảm gì với Lý Minh Ngọc nhưng mà cũng không có cảm giác gì. Trước kia lúc vừa mới đến nhà bọn họ thì bị hiểu lầm là con gái riêng của Lý Hướng Dương, Lý Minh Ngọc cũng không ít lần chỉnh mình. Cuối cùng mặc dù biết hiểu lầm nhưng hai người cũng không có nhiều lần xuất hiện cùng nhau, vẫn luôn là thản nhiên. Một người không muốn để ý, một người có chút ngượng ngùng, cho nên nhìn thấy hắn cảm xúc của Tiểu Hoa cũng không có gì dao động.
“Chào anh Hạo Hiên, chào chị Hiểu Hoa...” Lý Minh Ngọc lễ phép chào hỏi bọn họ nhưng hiển nhiên hắn và Lâm Hạo Hiên quan hệ rất tốt, trong chốc lát dây dưa nói chuyện với y.
Tiểu Hoa qua loa trong chốc lát thì rời đi. Lý Đại Lộ mặc dù có chút không tha nhưng cũng không dám quá mức cưỡng cầu, Tiểu Hoa cũng coi như thuận lợi rời đi.
“Cháu hỏi ông nội nè! Chị Hiểu Hoa kia rốt cuộc là lai lịch gì? Ông để ý cẩn thận với chị ấy như vậy.” Lý Minh Ngọc sau khi bọn họ đi rồi mới hỏi.
Lý Đại Lộ nhìn Lý Minh Ngọc trong chốc lát cảm thấy chị em gặp mặt không quen biết không phải là biện pháp, quyết định tức thời thẳng thắn một chút, thở dài một hơi nói với hắn: “Chị ấy là chị cùng cha khác mẹ với cháu.”
“Cái gì? Cháu có chị?” Lý Minh Ngọc kinh ngạc nói.
Lý Đại Lộ gật đầu một cái nói: “Cháu cũng biết cha cháu là cưới lần, chị ấy là con vợ trước của cha cháu sinh. Lúc ly hôn thì đã mang thai, chẳng qua là cha cháu không biết mà thôi. Đoạn thời gian trước mới hiểu được, chị ấy lớn hơn cháu tuổi, về sau thấy chị ấy thì lễ phép một chút.”
Lý Minh Ngọc ngây ngốc đứng một lát mới nói: “Cha cháu cũng thật là ngốc, ngay cả mình còn có con gái cũng không biết.”
Lý Đại Lộ tràn đầy đồng cảm gật đầu.
“Ông nội, lúc này đầu óc của cháu có chút loạn! Thật kỳ lạ.” Lý Minh Ngọc buồn rầu nói.
Lý Đại Lộ nhìn cháu trai nói: “Mẹ chị ấy cũng tái hôn, chị ấy có ba dượng và em trai, bọn họ đối với chị ấy đều rất tốt. Cháu chỉ cần biết rằng chị ấy là chị của cháu là được rồi, chị ấy chưa chắc nhận chúng ta. Cháu cũng đừng nói chuyện của chị ấy cho bà nội và mẹ cháu biết.”
“Không muốn nhận? Ai... sao lại phức tạp như vậy...ông nội, cháu đã biết, cháu sẽ không nói.” Mặc dù tâm tình rất phiền nhưng mà Lý Minh Ngọc vẫn biết việc này không cho mẹ biết thì tốt. Bất quá chuyện này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chuyện cha tái hôn mình cũng biết, sao lại còn có một người chị? Nhiều năm như vậy còn không có liên lạc? Thật sự là phức tạp!