Editor: demcodon
Lúc nghỉ hè Tiểu Hoa lại đến nhà ông Lý học nấu nướng, ông Lý bây giờ tính đem toàn bộ tài nghệ nấu nướng dạy cho Tiểu Hoa. Vốn là con trai ông Lý tính mở quán cơm ở bên ngoài mà cũng không đủ tiền, nhưng là vì ủng hộ ba Giang nên ông Lý vẫn là cầm hết vạn đồng tiền mình tiết kiệm thật lâu đưa cho ba Giang. Vốn là ông Lý chỉ là vì thể diện mới ủng hộ ba Giang, sau đó ba Giang lại cầm thật nhiều tiền như vậy đưa cho ông làm ông cảm thấy rất ngượng ngùng. Bây giờ con trai cũng đã mở cửa hàng, còn mở không nhỏ. Ông Lý cố chấp cho rằng Tiểu Hoa là vì thanh toán học phí học nấu nướng của mình cho nên quyết định mang tất cả bản lãnh của mình đều dạy cho Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa đương nhiên không ngại học thêm chút ít, mọi việc ông Lý dạy nghề nấu nướng hay là ông Triệu dạy châm cứu cô đều học vô cùng nghiêm túc. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân sống lại trí nhớ thay đổi tốt nên tiến độ học tập của Tiểu Hoa làm cho ông đều rất hài lòng. Ông Lưu ngược lại một năm có một nửa đều đến nhà Tiểu Hoa ở, lúc Tiểu Hoa ở nhà thì mỗi buổi sáng cũng cùng bọn họ chạy bộ, đánh Thái cực. Ông Lưu cảm thấy dạy một mình tiểu Hổ không đã ghiền, sau khi nhìn thấy qua Hạ Đồng và Lý Hạo Nam thì mạnh mẽ kéo Hạ Đồng cùng học chung với ông, chọc Hạ Đồng mỗi lần gặp Lý Hạo Nam đều nói hắn là có thể chất thư sinh, tay không thể xách, vai không thể gánh. Lý Hạo Nam tức giận không quan tâm, dù sao chính là đi theo Hạ Đồng cùng nhau luyện, thời gian lâu dài cũng gầy xuống, thoạt nhìn cũng còn rất sáng sủa.
Thời gian cãi nhau ầm ĩ trôi qua rất nhanh, lúc học kỳ mới thì mọi người đều lên trung học cơ sở. Ba Giang nhớ rõ lúc trước Tiểu Hoa nói qua mình biết đánh đàn, vì không muốn người khác chú ý nên vẫn là mua cho Tiểu Hoa một cây đàn điện tử. Mặc dù so với đàn dương cầm thì kém xa nhưng Tiểu Hoa nói không có vấn đề gì, có thể làm thành luyện điều khiển. Mỗi ngày nhàn nhã còn đánh đàn hơn phút đến tiếng, thậm chí còn dạy tiểu Hổ đánh đàn. Cuối cùng xác định tiểu Hổ thật sự không có tế bào âm nhạc thì Tiểu Hoa mới bất đắc dĩ buông tha cho quyết định này.
Trong cuộc sống bình thường thản nhiên có ba, có mấy ông nội, bà nội đáng yêu, còn có người bạn thích đùa giỡn với người nhà bọn họ. Tiểu Hoa cảm thấy rất hạnh phúc, cô hy vọng cuộc sống cứ trôi qua như vậy thì tốt rồi, mọi người đều không cần tách ra...
Nhưng mà trên cõi đời này không có bữa tiệc nào không tàn, đầu tiên là lúc Tiểu Hoa đến mùng thì ông bà Triệu bởi vì lớn tuổi, con trai lo lắng lấy lý do cháu nội không người chăm sóc nên đón bọn họ đi. Ông Triệu tặng cho Tiểu Hoa một bộ đầy đủ châm để châm cứu, cũng nói cho cô làm y tá cho ba Giang. Ông Lý sau khi đưa tất cả những gì mình biết kín đáo đưa cho Tiểu Hoa giống như nhồi cho vịt ăn rồi đi đến quán cơm của con trai giúp một tay, chỉ có ông Lưu còn kiên trì ngày nghỉ giúp tiểu Hổ luyện võ.
Tiểu Hoa cách hai tháng đều mang ba đi bệnh viện lớn ở thành phố kiểm tra một lần, lấy được bảo đảm tế bào ung thư không có khuếch tán, bệnh tình của ba Giang trước mắt còn khống chế không tệ. Bác sĩ cũng rất hài lòng dù sao cũng là ác tính, ba Giang nói cho bác sĩ biết mình trước mắt đang trị liệu Trung y và châm cứu, còn có ăn uống hợp lý. Bác sĩ nghe xong về sau cũng cảm khái, cho dù là ở bệnh viện cũng không nhất định có thể chăm sóc chu đáo như vậy. Lúc ra bệnh viện thì ba Giang lấy cớ đi toilet, lén lút nói bác sĩ lấy cho mình thuốc giảm đau, Tiểu Hoa vẫn làm bộ mình không biết. Buổi tối về nhà trốn ở trong chăn khóc thật lâu...
“Hoa Hoa, nghe nói nhà máy của chúng ta phải chuyển đến thành phố! Tớ rốt cuộc có thể nhìn thấy thành phố rồi!” Một ngày nọ Hạ Đồng hưng phấn nói cho Tiểu Hoa biết.
Tiểu Hoa sửng sốt một chút, cô nhớ rõ tiểu Hổ có nói qua chuyện công nhân xưởng bởi vì cần nên bị chuyển đi trước lên thành phố. Nó nói lúc đó ba bệnh rất nặng đã không tốt, cho nên lúc dời đi thì ba nói muốn lãnh một ít tiền hưu ở lại quê nhà trước. Tiểu Hổ nói qua ba sau khi mình đi rồi thì năm sau đã qua đời. Tiểu Hoa tính tính thì ngày hôm nay chính là năm thứ , nhìn ba Giang còn tiều tụy hơn lúc trước Tiểu Hoa rất là đau lòng. Mặc dù ba và ngay cả bác sĩ cũng lừa mình nói bệnh tình đã được khống chế nhưng Tiểu Hoa thông qua lừa đảo ở trước mặt vẫn có thể nhìn ra được, bệnh tình của ba vẫn là tiến triển thêm một bước.
Về nhà sau khi thương lượng với ba Giang thì ba Giang quyết định cùng Tiểu Hoa ở lại, cả nhà chuyển đi lên trên huyện. Tiểu Hoa và tiểu Hổ cũng đi lên huyện đi học, nơi này cách quê gần một chút, vạn nhất... nếu ba có vạn nhất thì cũng có người có thể giúp một tay.
“Cậu Giang này, hiện tại đã có được thông báo chỗ đó ở thành phố nhà nước đặc biệt cho nhà máy chúng ta một mảnh đất lớn xây nhà xưởng, phòng ở, trường học và bệnh viện, như thế rất tốt không nên cả đời sống ở nông thôn!” Mấy tháng sau, ba Hạ cười nói cho ba Giang biết.
Ba Lý cũng phụ họa theo, bản thân mình thật sự không sao cả nhưng là đứa nhỏ chỉ có ở thành phố lớn mới có thể nhận dạy dỗ tốt hơn.
“Chúc mừng mọi người! Về sau là người thành phố rồi!” Ba Giang cười nói.
Ba Hạ nhìn một cái nghi ngờ hỏi: “Cậu không tính rời đi?”
Ba Giang gật đầu một cái nói: “Tôi không muốn cách mẹ Tiểu Hoa quá xa, lại nói thân thể này của tôi cũng không chịu được...”
Ba Lý hỏi: “Tiểu Hoa và Giang Lâm làm sao bây giờ? Trường học cũng muốn dời đi.”
“Đi huyện Nhất Trung, tôi và Tiểu Hoa đã thương lượng xong, chúng tôi đi lên huyện ở, nơi đó cách nơi này tương đối gần khoảng phút đường xe.” Ba Giang trả lời.
Mọi người yên lặng...
Buổi tối khi ba Hạ nói quyết định của ba Giang nói cho người nhà mình biết thì Hạ Đồng khóc ầm ĩ không ngừng, nói mình cũng không muốn đi, muốn ở chung một chỗ với Tiểu Hoa. Vốn là bởi vì ly biệt có chút đau buồn nên ba Hạ lần đầu tiên đánh Hạ Đồng một cái.
Hạ Đồng sợ ngây người, từ nhỏ đến lớn mặc kệ cô có ầm ĩ thế nào ba cũng không có đánh cô. Nhưng hôm nay ba lại đánh cô, điều này làm cho Hạ Đồng rất là đau buồn, ôm bả vai bị ba đánh qua đứng ngốc ở nơi đó.
Ba Hạ cũng hoảng sợ, ông thật không nghĩ đến mình sẽ đánh con gái. Sau một hồi kéo Hạ Đồng không ngừng giãy giụa đi qua thì ba Hạ giải thích cho con gái biết: “Đồng Đồng, ba nói thật cho con biết, con đừng truyền ra khắp nơi đó.”
Hạ Đồng vẫn không muốn để ý tới ba, muốn tránh tay ông ra.
“Ba Tiểu Hoa bị bệnh rất nặng rất nặng, có thể đã không thể trị hết...” Lời nói của ba Hạ làm cho Hạ Đồng ngưng giãy giụa.
Cô quay đầu lại ngây ngốc nhìn ba mình.
Ba Hạ tiếp tục nói: “Thân thể của ba Tiểu Hoa hiện tại đã không tốt, nếu như mang Tiểu Hoa và tiểu Hổ đi thành phố như vậy quá mức mệt mỏi, rất vất vả, ông chịu không nổi.”
“Tiểu Hoa biết không?” Hạ Đồng hỏi lại ba Hạ.
Ba Hạ gật đầu một cái nói: “Tiểu Hoa vẫn đều biết, cho nên học châm cứu với ông Triệu, học món ăn bài thuốc với ông Lưu đều là vì muốn chăm sóc thật tốt cho ba bạn ấy, cũng là Tiểu Hoa thương lượng với ba Giang không đi lên thành phố mà cùng ba Giang và tiểu Hổ cuộc sống ở nơi này.”
Hạ Đồng đau buồn hỏi: “Tiểu Hoa không phải đã không có mẹ hay sao? Vì sao ba bạn ấy còn sinh bệnh nghiêm trọng như vậy?”
“Đồng Đồng ngốc, cuộc sống sẽ không bởi vì con đã chịu đau khổ mà cho con thuận buồm xuôi gió. Con xem! Mẹ Tiểu Hoa mất, ba Tiểu Hoa lại bị bệnh mà Tiểu Hoa còn kiên cường như vậy. Đồng Đồng, ba mẹ muốn dời đến thành phố, con không thể ở lại gia tăng thêm gánh nặng cho Tiểu Hoa có phải hay không? Tiểu Hoa muốn ở chung một chỗ với ba bạn ấy, ba mẹ cũng muốn ở chung một chỗ với Đồng Đồng không xa rời nhau, con biết không?” Ba Hạ khuyên bảo con gái.
Hạ Đồng khóc ngã vào trong lòng ba Hạ nói: “Ba, Đồng Đồng cũng muốn ở chung một chỗ với ba mẹ. Nhưng mà Tiểu Hoa bạn ấy còn đáng thương hơn!”
“Cho nên Đồng Đồng chúng ta về sau không có việc gì thì viết thư cho Tiểu Hoa an ủi bạn ấy, khích lệ bạn ấy có được hay không?” Ba Hạ nói.
Hạ Đồng gật đầu nói: “Dạ!”
Bạn học trong trường, thầy cô giáo, công nhân trong nhà xưởng cũng từ từ đều chuyển đi. Nhà họ Hạ và nhà họ Lý chống đỡ đến cuối cùng, lúc sắp bắt đầu học kỳ mới thì mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Hoa Hoa, cậu sẽ không quên tớ đúng hay không?” Hạ Đồng lôi kéo Tiểu Hoa khóc nói.
Tiểu Hoa gật đầu một cái ôm cô bạn nói: “Chúng ta không phải ước hẹn là muốn thi vào trường đại học tốt nhất hay sao? Đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ gặp lại không phải ư? Ước hẹn làm bạn tốt cả đời.”
Hạ Đồng dùng sức gật đầu một cái nói: “Tớ sẽ học tập thật tốt, tớ sẽ thi đậu vào trường đại học tốt nhất, chúng ta sẽ làm bạn tốt nhất, cả đời ở chung một chỗ, chúng ta ước hẹn.”
Lý Hạo Nam cũng ôm lấy hai người nói: “Còn có tớ, chúng ta phải làm bạn cả đời!”
Mấy người lớn nhìn thấy đứa nhỏ như vậy cũng có chút thương cảm, đặc biệt bà mẹ, năm nay ở chung bà mẹ đều rất thích Tiểu Hoa có hiểu biết và tiểu Hổ ngốc nghếch. Bây giờ đã biết rõ đứa nhỏ này về sau... me Hạ đã không nhịn được rơi nước mắt.
“Cậu Giang này, tôi nói... nếu cậu cảm thấy... không khỏe lắm thì gửi điện tín cho chúng tôi... Về sau chúng tôi giúp cậu chăm sóc Tiểu Hoa và tiểu Hổ.” Ba Hạ nói với ba Giang, ba Lý cũng ở một bên gật đầu.
Ba Giang nói: “Không có vấn đề gì, về sau... khi có thể... tôi sẽ nói cho mọi người biết.”
Trong lúc mọi người lưu luyến không rời thì người nhà Hạ - Lý cuối cũng vẫn phải đi rồi...
Tiểu Hoa nhìn trên bầu trời mây trắng trôi nổi, ánh mắt có chút ướt át, thầm nghĩ: ‘Quả nhiên ly biệt là cái gì đó ghét nhất.’
Trong đại viện một quân khu ở Bắc Kinh, một ông lão tóc có chút hoa râm nói với con trai: “Chỗ nhà xưởng Giang Đại Sơn ở đã đồng ý dời đi theo lời kêu gọi của nhà nước, tình huống thân thể của Giang Đại Sơn cũng không được tốt lắm, con xem xem có thể nghĩ ra biện pháp mang cháu gái của ba nhận trở về hay không.”
Lý Hướng Dương cười khổ nói: “Người ta căn bản cũng không nhận con, mấy năm nay con viết thư cũng nhận, đưa gì đó cũng nhận nhưng mà... chính là không nghĩ muốn nhận con.”
“Nói nhảm! Trước đó con không làm chuyện gì hả? Con bé là con gái ruột của con, con ngớ ngẩn làm theo tiểu Nhã muốn mang con bé về nuôi thành con gái nuôi, người ta có thể đồng ý mới là quỷ!” Ông lão có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Lý Hướng Dương bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ và tiểu Nhã sẽ đối xử với Tiểu Hoa giống như với Minh Ngọc sao? Năm đó mẹ đã không thích Phương Phương, bây giờ sao có thể đối xử tốt với Tiểu Hoa được chứ? Tiểu Hoa là cháu gái, nhưng Minh Ngọc cũng là cháu trai! Không thể tự mình chăm sóc con gái mình, con không sốt ruột sao? Nhưng mà con phải suy nghĩ vì cái nhà này, không phải sao?”
Ông Lý xì một tiếng khinh miệt nói: “Dù sao ba cảm thấy làm người không làm trái với lương tâm của mình là được. Con năm đó chính là làm không đúng, cho dù sau khi con và tiểu Nhã đã ly hôn mới chính thức ở chung một chỗ. Nhưng là tình hình ngay lúc đó dựa theo bây giờ mà nói con chính là có tình nhân bên ngoài, con chính là Trần Thế Mỹ! Ta Lý Đại Lộ cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho con về chuyện này, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Con nói mẹ con không thích Phương Phương, chính con cũng ở bên ngoài làm bậy, mẹ con có thể thích nó hả?”
“Ba, con không nói chuyện này nữa là được chứ?” Lý Hướng Dương phiền chán nói.
Lý Đại Lộ thở dài một hơi vào phòng, năm đó bao che cho vợ và con trai của mình đối xử với con dâu như vậy, là chuyện sai lầm duy nhất cả đời này của ông, cũng xứng đáng cháu gái không muốn nhận mình.