Tướng quân phủ
Ánh mặt trời chiếu qua song cửa, nhẹ nhàng len lách vào phòng, mang theo cái ấm áp dịu nhẹ của buổi sớm mai. Chú chim sơn ca đậu bên bệ cửa sổ nhẹ nhàng cất lên những bản tình ca thánh thót, chiếc chuông gió treo trước cửa phát ra những tiếng leng keng rất vui tai. Từng cơn gió man mác nhẹ thổi đưa những cánh oải hương tím biếc len lỏi vào phòng, rủ xuống bên giường của cô gái đang ngủ.
" Ưm... Nha...Đùi gà... sườn xào chua ngọt...A...tiền, nhiều tiền quá.."
Âm thanh vô cùng bất lịch sự vang lên khiến cho cái cảnh mà tác giả mất công vẽ lên vỡ tan tành. ( o )
Thất Nguyệt Hồng lăn đi lăn lại trên giường, lười biếng nằm ì ra ngủ. Miệng còn lẩm bẩm cái gì sườn xào chua ngọt, cái gì đùi gà, cái gì tiền nữa!
Thất Nguyệt Hồng tiếp tục ngủ cho đến khi mặt trời lên đến cây sào,.... vẫn tiếp tục ngủ. Thanh Trúc nhẹ nhàng bước vào, nàng nhẹ lay Thất Nguyệt Hồng:
" Tiểu thư, người mau dậy đi thôi, đã trễ lắm rồi."
Mỗ nữ nào đó mặc kệ Thanh Trúc lay lay, trở mình tiếp tục ngủ. bất đắc dĩ, Thanh Trúc đành phải gọi:
" Tiểu thư, đã giờ Ngọ rồi, người mau dậy dùng Ngọ thiện(ăn trưa) đi thôi. Lão gia biết hôm nay tiểu thư tỉnh nên đã sai nhà bếp làm rất nhiều món a. Có canh hầm cách thủy, trứng gà lá trà mà tiểu thư rất thích nha. Còn có...bla...bla..."
Nghe nói đi ăn trưa, mỗ nữ đang ngủ lười biếng nào đó bật dậy như lò xo, trên mặt chẳng có nét buồn ngủ. Thấy vậy,sau gáy mỗ thị nữ nào đó chảy dài đầy vạch đen. Bất đắc dĩ mở miệng:
" Tiểu thư, để em trang điểm cho người."
Nhắc đến mới nhớ, hình như Thất Nguyệt Hồng chưa xem khuôn mặt kiếp này của mình.
" Thanh Trúc, đưa cho ta mượn chiếc gương"
" Vâng, tiểu thư"
Thất nguyệt Hồng nhận lấy chiếc gương đồng. Mẹ ơi! Sao mà nặng thế. Hít sâu hơi, Thất Nguyệt Hồng từ từ ló mặt vào chiếc gương. Vừa nhìn vào, nàng bất giác ngây ngẩn cả người, trời ơi, đẹp quá.
Chỉ thấy nữ tử trong gương thân áo ngủ màu hồng tạo nên vẻ đẹp lười biếng. Mái tóc dài màu vàng tự nhiên xõa tung trên vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú như ẩn như hiện. Đôi lông mày không dày không mỏng, chiếc mũi nhỏ xinh tinh xảo. Đôi gò má cao cao xuất hiện hai vệt hồng hồng càng nổi bật trên làn da trắng tựa mỡ đông. Đôi môi hơi chút đẫy đà hồng hồng chúm chím. Nhưng làm cho người ta chú ý nhất chính là đôi mắt đan phượng hắc bạch phân minh ( đen trắng rõ ràng) u tĩnh như đóa U Lan trong rừng sâu. Trời, đẹp quá! Quả là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
" oa! Ta là mỹ nhân à nha." Thất Nguyệt Hồng hưng phấn reo lên.
Thanh Trúc khẽ thở dài, mỉm cười nói:
" Tiểu thư, trước hết người nên trang điểm lại cái đã."
" Ừm"
--- ---
Khi Thất Nguyệt Hồng đến nơi ăn trưa thì mọi người đã ngồi đông đủ, bên cạnh đại ca còn có nam tử áo xanh đang trò chuyện cùng phụ thân
" Phụ thân, đại ca, nhị ca con đến rồi đây." Thất Nguyệt Hồng cười hì hì bước đến.
" A, Nguyệt nhi, muội đến rồi. Lại đây ngồi với đại ca"
Thất Nguyệt Hồng đi đến ngồi bên cạnh Thất Phong Vân. Hôm qua nàng đã nghe Thanh Trúc nói: Nơi nàng đang sống là Long Diệu hoàng triều, do Diệu hoàng đã tại vị năm trị vì, đưa Long Diệu hoàng triều đứng thứ của Thất quốc. Cha nàng là Nhất phẩm Đại tướng quân Thất An Kỳ, Đại ca Thất Phong Vân, Nhị ca Thất Liễu Hàn, còn nàng là Thất Nguyệt Hồng. Mẹ nàng khi sinh nàng đã khó sinh mà chết, từ nhỏ đã mất mẹ nên lão cha rất yêu thương nàng, ông cũng không lấy thêm bất cứ vị thê thiếp nào, quả là người chung tình.
" Nguyệt nhi, đây là thần y Cốc Thiên Ngạo. Cha đã đi thỉnh hắn đến để khám bệnh cho con."
" Xin chào" Thất Nguyệt Hồng mỉm cười đưa tay ra với Cốc Thiên Ngạo. Y hơi sững người, rồi cũng mỉm cười bắt tay với nàng.
" Được rồi, Nguyệt nhi chắc con đói lắm. Mọi người mau mau dùng bữa đi thôi."
Trên bàn ăn, Thất Nguyệt Hồng ăn như hổ đói Biểu tượng cảm xúc smile.Biểu tượng cảm xúc smile chả chút để ý hình tượng. Ăn xong, nàng thỏa mãn nằm ườn ra ghế. Lúc này, Cốc Thiên Ngạo mới mở lời:
" Thất tiểu thư, mạn phép cho bản y bắt mạch nàng."
Thất Nguyệt Hồng ' À' tiếng, vươn tay cho Y bắt mạch. Cốc Thiên Ngạo nhẹ nhàng để tay lên cổ tay Thất Nguyệt Hồng, cảm xúc mềm mại truyền qua các ngón tay khiến tim y lỡ mất nhịp. Y chuyên chú bắt mạch cho nàng, hàng mi càng ngày càng nhíu chặt. Thấy vậy, Thất Liễu Phong lo lắng hỏi:
" Thần y, muội muội của ta không sao chứ?"
Cốc Thiên Ngạo chậm rãi rút tay về, nhíu mày nói:
" Thứ lỗi cho bản y không chẩn đoán được bệnh, người của Thất tiểu thư rất khỏe, nhưng không hiểu sao lại mất trí nhớ. Điều này rất lạ, bản y xin phép cáo lui trước, ta sẽ về nghiên cứu căn bệnh của tiểu thư."
" Được. Phong nhi con hãy đi tiễn Thần y đi."
" Dạ, Phụ thân."
----
Trên đường đi về phòng, Thất Nguyệt Hồng trầm tư mãi. Bỗng, nàng quay sang hỏi Thanh Trúc:
" Thanh Trúc, trước đây ta bị làm sao mà mất trí nhớ vậy?"
" Tiểu thư, chuyện này..."
Thấy Thanh Trúc có ý trốn tránh, Thất Nguyệt Hồng cắt đứt lời nói của nàng:
" Tốt nhất là hãy nói hết mọi chuyện cho ta. Bên cạnh ta không cần những người vô dụng."
" Dạ, tiểu thư....."
----
Thất Nguyệt Hồng ngồi trầm tư trong phòng. Nàng nhớ lại những lời Thanh Trúc vừa nói, hóa ra thân thể này không phải bị bệnh mà chết.
Chuyện là thế này,Thất Nguyệt Hồng trước đây rất ái mộ Tam Hoàng tử Hoàng Phủ Vũ. Nhưng nàng luôn đeo khăn che mặt, mọi người tưởng rằng dung nhan của nàng rất xấu. Mặt khác, Thất Nguyệt Hồng trước đây bị mọi người cho là phế vật vì chẳng biết bất kỳ thứ gì. Vì thế, Tam hoàng tử cũng rất chán ghét nàng.
Hôm ấy Tam hoàng tử cùng biểu muội lên chùa cầu phúc, Thất Nguyệt Hồng biết tin bèn cùng nha hoàn đi theo. Lên đến gần đỉnh núi, nàng gặp Dạ tiểu thư phủ Thừa tướng cũng là người rất ái mộ Tam hoàng tử. Vì là tình địch bất ngờ chạm mặt nên người nảy sinh mâu thuẫn, chả biết đánh nhau kiểu gì mà cả ngã lăn xuống núi. Núi đó không cao, nhưng không chết thì cũng lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Thế nhưng người lại đồng thời hôn mê hơn tháng liền, nghe nói vị Dạ tiểu thư kia hôm qua cũng đã tỉnh lại. Không biết nàng kia thế nào chứ còn Thất Nguyệt Hồng trước kia đã chết, giờ ngự trị trong thân xác này là nàng - cô gái đến từ thế kỉ .
Nàng cũng rất muốn gặp trên Tam hoàng tử kia xem hắn như thế nào mà khiến cho mấy người con gái cùng ái mộ. Hừ, ta sẽ xử lý ngươi Hoàng Phủ Vũ, ngươi dám chán ghét thân thể này sao? Tốt, rất tốt.Cứ ngồi đấy mà đợi lão nương đến xử lý đi. Thất Nguyệt Hồng không biết suy nghĩ cái gì, xoa xoa cằm cười nham hiểm.
" A ha ha ha ...."
Tiếng cười khủng bố vọng từ trong phòng ra khiến cho Thanh Trúc đang đứng bên ngoài ôm tay run cầm cập....
HẾT