Kiệu hoa đến trước cửa Vương phủ, Hiên Viên Vân Cuồng đã sớm đứng ở cửa, bà mối ở bên cạnh hô to:
"Tân lang đá cửa kiệu."
Hiên Viên Vân Cuồng hừ lạnh một tiếng, vén rèm kiệu.
"Tân lang dìu tân nương xuống kiệu"
Hiên Viên Vân Cuồng đưa một tay vào trong kiệu. Và......
"Tân lang dìu tân nương xuống kiệu." Giọng bà mối lại một lần nữa vang lên.
"... ...... ....."
Tân lang dìu tân nương xuống kiệu." Nhíu mày
"... ...... ....."
"Tân lang dìu tân nương xuống kiệu." Đã có vẻ mất kiên nhẫn.
"... ...... ......"
Hiên Viên Vân Cuồng không chịu nổi nữa, hắn xốc rèm lên, và.... ...
"Thất Nguyệt Hồng, ngươi dậy ngay cho bổn vương."
Hiên Viên Vân Cuồng chui hẳn vào bên trong, đờ người nhìn kẻ đang nằm bên trong.
Thất Nguyệt Hồng nằm lăn bên trong chiếc kiệu rộng rãi, ôm lô lò sưởi vào trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất bởi chiếc khăn voan, nàng nằm lăn ra chẳng có hình tượng, ngang nhiên ngủ như nơi không người.
"Khò.....khò......khò......"
Dàn nhạc ầm ĩ đã dừng lại, mọi người khôi phục sự yên tĩnh, từ đâu vang lên tiếng gáy rất nhịp điệu phá tan không gian tĩnh lặng.
'Quác.....quác......quác.....'
Mọi người tưởng chừng như có một đàn quạ đang bay qua đầu mình, trong lòng lại điên cuồng gào thét: Đây có phải cái hôn lễ không vậy?
Hiên Viên Vân Cuồng đen mặt, hắn cúi xuống bên tai Thất Nguyệt Hồng, nhẹ giọng:
"Có đùi gà rán miễn phí kìa!"
"Đâu đâu? Đùi gà miễn phí đâu?"
Thất Nguyệt Hồng căn bản còn đang ngủ, nghe thấy nói đến thịt gà, cả người bật dậy như lò xo, ngó nghiêng khắp nơi suýt nữa thì rơi cả khăn che mặt.
Hiên Viên Vân Cuồng hừ lạnh tiếng, túm cổ áo lôi nàng dậy:
"Đi ra đây với bổn vương, nếu không ta hưu ngươi."
Nghe giọng nói đáng chết của người nào đó, Thất Nguyệt Hồng bĩu môi, mà hưu cái gì? Hưu là cái gì nhỉ?" ( =.= Nỗi niềm của đứa con lai dòng máu Việt - Trung )
"Nè, hưu là cái gì vậy?" Thất Nguyệt Hồng kéo tay Hiên Viên Vân Cuồng.
Hắn tưởng nàng có tình chọc tức hắn nên không trả lời, lôi Thất Nguyệt Hồng ra khỏi kiệu, nắm tay nàng kéo vào đại đường.
... ......
Trên Đại Đường.
" Nhất Bái Thiên Địa." Người chủ trì hô to. [Thiên Địa: Trời đất]
Bà mối bên cạnh đang định đỡ Thất Nguyệt Hồng, thì nàng đã quay ngoắt đầu, bái Hoàng Thượng và Thái Hậu ở trên....
.....Im phăng phắc....
"Thái hậu, có lẽ tân nương coi người như trời đất, tôn quý vô cùng nên mới bái ngài đó." Một khách nhân cười gượng đứng lên hóa giải không khí...Những người khác cũng đua nhau phụ họa.
Lăng Dương Vũ và Sở Hán Phong ngồi trên ghế, hứng thú nhìn cặp tân lang tân nương trên đại đường.
Thái Hậu nhìn quanh, cười cười không nói.
"Nhị Bái cao đường." Người chủ trì tiếp tục hô. [Cao đường: Cha mẹ - trưởng bối, người lớn tuổi trong nhà ý]
Lần này Thất Nguyệt Hồng chẳng nói chẳng rằng, quay ra quỳ xuống lạy Hiên Viên Vân Cuồng như lạy người chết, làm hắn đang xoay người liền đơ lại, cứng ngắc nhìn nàng....Thất Nguyệt Hồng quỳ xuống, úp hai tay lên phản, lại ngửa lên, đúng kiểu người Việt Nam thường lễ bái để xin lộc ở các ngôi chùa tự.
... ........Im lặng.... .........
Một sự im lặng đến đáng sợ.
"Chắc tân nương yêu quý tân lang, tôn trọng ngài ấy như cha mẹ mình đây mà." Một người cười khà khà nói với người bên cạnh, người bên cạnh cũng đua nhau phụ họa.
Mọi người nói có vẻ Thất Nguyệt Hồng rất ngoan và hiểu biết, điều này làm trong lòng Thái hậu đối với người con dâu này có chút tò mò. Trên thực tế, Thất Nguyệt Hồng chẳng hiểu mấy ông già này nói cái gì, thấy người ta hô bái thì bái bừa đi cho xong......
"Phu thê giáo bái." [Vợ chồng bái nhau]
Lần này, chưa kịp để người chủ trì hô xong, thất Nguyệt Hồng đã quay ngoắt đầu, bái với người sau lưng mình.
Không một tiếng động.
Im lặng
cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Dương Lăng Vũ cứng người, nhìn tân nương hướng mình mà bái, hắn thề, lúc đó trong lòng hắn đã có suy nghĩ : Có nên bái lại không nhỉ?
... ...... ......
"Động phòng luôn đi."
Hiên Viên Vân Cuồng im lặng từ đầu đến cuối cuối cùng cũng cất lời vàng ngọc, khuôn mặt của hắn có thể hình dung với từ.....đít nồi...
Vừa dứt lời, không để cho mọi người kịp phản ứng, hắn đã khom người ôm lấy Thất Nguyệt Hồng, bế nàng về phía hậu viện.
... ....