" Chủ tử, nô tài vô dụng, không tìm được phu nhân. Xin chủ tử trách phạt."
Một hắc y nhân quỳ dưới đất, cung kính nhận lỗi trước một bạch y nam tử.
Lăng Dương Vũ yên lặng nhìn người đang quỳ trên đất, không nói một câu. Đến khi hắc y nhân tưởng chừng như chủ tử của mình đã ngủ thì Lăng Dương Vũ mới cất giọng:
" Si, nên nhớ, bên cạnh bổn vương không bao giờ chứa chấp những kẻ vô dụng.Đi ra ngoài, tiếp tục tìm kiếm."
" Tạ chủ tử không trách phạt."
Hắc y nhân cúi đầu đi ra ngoài, từ bao giờ năng lực của hắn lại kém cỏi đến vậy? Đến cả một nữ nhân cũng không tìm ra, hắn không thể để mất niềm tin của chủ tử dành cho mình. Bằng mọi giá phải tìm được nữ nhân kia...
--- -----
" Tiếu Hiên Khinh, huynh nói chúng ta có nên trốn ở nơi khác không? Nơi này quá lộ liễu, chỉ sợ chúng ta sẽ bị phát hiện."
Thất Nguyệt Hồng lạnh nhạt nhìn ra màn mưa, trong con ngươi u tĩnh không một gợn sóng.
Tiếu Hiên Khuynh dịu dàng nhìn người con gái trong phòng, do quá mệt mỏi mà nàng đã ngủ thiếp đi trên bàn. Hắn khẽ thở dài:
" Có lẽ vậy, ta không muốn Liên nhi phải cưới người mà nàng không muốn."
Trong mắt Thất Nguyệt Hồng hiện lên chút khinh bỉ, không biết là nàng đang khinh thường Tiếu Hiên Khinh hay là khinh thường chính mình. Nàng cúi đầu, giọng điệu lanh lảnh cất lên:
" Huynh không cần lừa mình dối người. Chẳng lẽ ta lại ngu ngốc đến nỗi không nhận ra huynh có ý với Tiểu Tuyết sao?"
Tiếu Hiên Khinh giật mình:
" Sao muội biết?"
" Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng tỏ. Khi huynh nhìn tiểu Tuyết, trong mắt tràn đầy tình ý."
Chưa để Tiếu Hiên Khinh kịp tiêu hóa câu nói của mình, Thất Nguyệt Hồng tiếp tục cất giọng lanh lảnh:
" Tiểu Tuyết rất mềm yếu, trong lòng tỷ ấy có vết thương mà không ai có thể bù đắp lại. Nếu huynh thật sự yêu tỷ ấy, ta hi vọng tình yêu đó không phải vì vụ lợi. Tỷ ấy không như những người con gái khác, không bao giờ chịu chung chồng với nữ nhân khác. Ta mong huynh không như những nam tử kia, vì sắc đẹp của mà cho là tỷ ấy chính là công cụ làm ấm giường, còn mình suốt ngày chìm đắm trong trụy lạc. Còn tiểu Tuyết có yêu huynh không, điều đó chỉ có tỷ ấy mới biết."
Tiếu Hiên Khinh không nói, một lúc sau, hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kiên định:
" Cả cuộc đời này ta chỉ có mình Liên nhi là thê tử. Ta có thể không có quyền hạn như Đông Sở hoàng nhưng chí ít, ta yêu nàng ấy thật lòng. Chúng ta có thể ẩn cư, vô lo vô ưu mà sinh sống với nhau đến suốt cuộc đời. Đời này kiếp này, ta quyết không phụ nàng."
Thất Nguyệt Hồng như đã biết trước kết quả này, nàng không nói gì, quay đầu nhìn Dạ Tuyết Liên đang gục trên bàn. 'Tiểu Tuyết, giờ hạnh phúc của mình chị hãy tự làm chủ đi."
Dạ Tuyết Liên đang ngủ thiếp đi khẽ mở mắt, trong con ngươi màu tím tràn đầy phức tạp. Đúng vậy, nàng đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa Thất Nguyệt Hồng và Tiếu Hiên Khinh. Từ lúc Thất Nguyệt Hồng nói Tiếu Hiên Khinh có ý với nàng thì nàng đã nói lanh lảnh của Thất Nguyệt Hồng đánh thức.
Hiên ca ca có ý với nàng sao? Nàng phải làm gì bây giờ? Bất giác nhớ lại cuộc đối thoại với Sở Hán Phong ở cánh đồng oải hương hôm ấy. Nàng đã hứa với hắn, mãi mãi sẽ ở bên hắn.
Phải làm gì bây giờ?
--- ----
Hoàng cung.
" Diệu hoàng, vị hôn thê của chúng ta mất tích, đây là có ý gì?"
Đôi huyết mâu tà mị của Lăng Dương Vũ xẹt qua tia chế giễu. Hai con cờ của lão mất tích mà lão vẫn ngồi yên được. Có vẻ lão không lo lắng lắm, vậy để hắn tăng thêm chút kích thích chứ?
Sở Hán Phong cất giọng lạnh lùng:
" Đây là Diệu hoàng đang khinh thường chúng ta sao? Ngài cũng biết ta và vị Nhiếp Chính Vương đây chưa từng động tới nữ nhân. Thế mà nay vị hôn thê của chúng ta còn chưa rõ tung tích. Diệu hoàng định giải thích thế nào đây?"
Ngụ ý trong lời nói của Sở hán Phong sao Hoàng Phủ Lâm không hiểu chứ? Lão toát cả mồ hôi, lão rất vất vả mới có thể tìm được hai nữ nhân mà Sở Hán Phong và Lăng Dương Vũ có chút hứng thú. Kẻ nào dám coi rẻ hoàng gia mà bắt hai nàng đi chứ?
" Đông Sở hoàng, Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương, hai nghĩa nữ của Trẫm mất tích Trẫm là người lo lắng hơn ai hết. Chắc là có kẻ ghen tỵ với hai nàng nên bắt cóc các nàng mà thôi. Hai vị cứ yên tâm, Trẫm nhất định sẽ tìm được Tuyết Lan và Nguyệt Liên. Kẻ dám bắt cóc hai nghĩa nữ của Trẫm chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Nghe lão nói, trong mắt Sở Hán Phong và Lăng Dương Vũ tràn đầy khinh thường không thèm che giấu.
Lão già ngu ngốc, không biết sao một người như lão lại có thể tại vị hơn năm? Phải cho lão tận hưởng niềm đau khổ trước khi chết mới được.
... .....
Chờ khi trong đại điện chỉ còn một mình Hoàng Phủ Lâm lão mới mệt mỏi dựa vào ngai vàng.
" Người đâu?"
Lão vừa dứt lời, một hắc y nhân không biết từ đâu quỳ xuống giữa đại điện:
" Chủ tử."
Hoàng Phủ Lâm mở mắt, trong mắt tràn đầy tính kế:
" Triệu tập tất cả người của Ma Giáo, bằng mọi cách phải tìm được hai nữ nhân kia về đây cho ta."
Trong mắt hắc y nhân kia hiện lên tia kinh ngạc, hắn ngẩng đầu:
" Chủ tử, có cần vì hai nữ nhân mà triệu tập tất cả mọi người không? Nô tài tự cảm thấy không đáng. Nữ nhân trên đời này thiếu gì? Tìm đại vài người có dung nhan xinh đẹp không được sao?"
Hoàng Phủ Lâm thở dài, lão phất tay với hắc y nhân:
" Nếu thế thì ta có cần phải triệu tập mọi người đi tìm không? Hai tên kia trước nay không động chạm đến một nữ nhân, vất vả lắm chúng mới để ý hai nữ tử Quốc ta. Chúng ta phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội. Với lại, ngươi không thấy hai nữ nhân kia rất đặc biệt sao? Một người phát minh ra bao nhiêu thứ mới lạ, một người có thể làm Thánh thảo nở rộ, lại có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Hai người đó có thể giúp ích rất nhiều cho chúng ta."
Nói rồi lão lấy từ trong tay áo chiếc kính lão của Dạ Tuyết Liên dâng lên hôm trước, phất tay với hắc y nhân:
" Cứ theo lệnh của ta mà làm."
" Vâng."
Hoàng Phủ Lâm ngắm nghía chiếc kính lão, trong mắt tràn đầy tham lam. Lão muốn đâu chỉ đơn giản là giữ vững ngôi vị Diệu hoàng? Điều lão mong ước chính là thống nhất đại lục, đến lúc đó lão sẽ cho những kẻ đã từngkhinh bỉ mình phải quỳ rạp xuống dưới chân lão mà van xin.
" Hahahaha......"
Hoàng Phủ Lâm ngửa đầu điên cuồng cười, chiếc kính trong tay bị lão nắm đến nát vụn. Trong mắt lão tràn đầy tàn nhẫn.
Các ngươi chịu chết đi.....