VOTE trước đi nè hen:
__________________
Tần Trăn vẫn luôn cầm ly trên tay, nếu là người khác đã sớm tươi cười đón rượu anh ta nhưng Kiều Bạch, người này vẫn làm như không hiểu. Nhiều người đã bắt đầu chú ý đến bàn này.
“Ly này anh mời em.” Tần Trăn vẫn như cũ, khéo léo tươi cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào bàn chính của Tô Noãn, nhìn Kiều Bạch nói:”Cám ơn đã chiếu cố Tô Noãn”
Kiều Bạch đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tần Trăn, ánh mắt sâu thẳm đen hun hút không thấy đáy nói:” Về pháp luật, Tô Noãn là vợ của tôi, về tình cảm cô ấy là người tôi yêu. Anh rể, anh … cần chú ý lời nói hơn.”
Sau đó, Kiều Bạc duỗi tay ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa giữ lấy chân ly, các ngón tay khác để trên đế ly, xoay tròn nhẹ đế ly.
Ngón tay Kiều Bạch dài thon rất đẹp, làn da trắng như bạch ngọc, đong đưa theo ly rượu vang đỏ, khóe miệng cười như không cười làm hấp dẫn lực chú ý của người xung quanh.
Kiều Bạch trầm ổn, tự tin, lực tay vừa phải, động tác cầm ly thực đẹp, tác phong giống như người quý tộc thưởng thức rượu vang, rượu vang đong đưa nhẹ nhàng, xoay đều trong ly rượu, tiếp theo Kiều Bạch cầm ly rượu lên, đều tiên ngửi một chút, tiếp theo đưa ly rượu lên hướng Tần Trăn nhấp trước một ngụm.
Động tác nước chảy mây trôi, ưu nhã cao quý, hắn uống xong một hồi lâu người bên cạnh vẫn còn đắm chìn trong ý cảnh này, chính Tần Trăn càng quên mất ly rượu trong tay mình.
“Bách thúy!” Kiều Bạch nhìn rượu vang đỏ, ngữ điệu nhẹ nhàng đánh giá: “Đáng tiếc, không phải , hương vị chưa đủ độ thuần tịnh!”
Âm thanh nam nhân trầm tháp, giống như vị men của rượu vang đỏ, thuần hậu làm người mê muội.
Bản Quyền Edit thuộc về tác giả Trương Y Y. Đăng tải //. KHÔNG REUP KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP
Lúc này, Tần Trăn mới phản ứng lại, nghĩ đến mình mới ngẩn người thấy có chút khó chịu, lại nghe Kiều Bạch đánh giá, trong lòng cười lạnh, một người có thân phận thấp kém lại cư nhiên ở nơi này bình phẩm rượu
Tần Trăn ngồi xuống, thuận theo lời Kiều Bạch, liền hỏi:” Em rể cũng thích rượu?”
Kiều Bạch nhướng mày: “Không thích! Chỉ là công việc tiếp xúc nhiều nên cũng biết một chút, loại rượu Bách Thúy này vừa lúc là có một vị khách yêu thích nên cũng biết được thêm vài điều.”
Đâu chỉ biết một chút? Vừa mới nghe Kiều Bạch bình phẩm rượu, lại thấy động tác nho nhã tiêu chuẩn của hắn, không giống như hắn nói vì có khách hàng thích rượu này mới tìm hiểu. Chính là toát ra từ trong thân phong thái tự nhiên cùng tự tin cao quý đó không phải học là có được.
Tần Trăn cũng biết điều này, trong lòng tức giận:” Không biết Kiều tiên sinh làm nghề gì?”
Kiều Bạch chưa kịp trả lời, liền truyền đến tiếng nói sang sảng:” Cậu là Kiều Bạch à?” Người đến là Lục Hiểu Sinh, giờ phút này Lục công tử đã cởi bỏ áo khoác trắng, chỉ mặc chiếc áo sơ mu mày xanh lam, thân hình thật đẹp, chân dài, eo thon, trên mặt luôn tiêu tiếu ý cười, mỗi động tác của hắn đều làm điên đảo các thiếu nữ.
Kiều Bạch cười nhạt một phen,cầm ly rượu: “Lục tiên sinh!” Nói xong nâng chén kính rượu. Thái độ này so với Tần Trăn hoàn toàn tương phản đối lập, làm cho Tần Trăn ngậm ngùi, chưa kể đến khi Lục Hải Sinh đứng cùng Kiều Bạch, khí thế cùng gương mặt hai ngươi đoạt hết nổi bật, hoàn toàn nghiền nát hắn.
Lục Hải Sinh tươi cười ôn hòa nhìn người kế bên Kiều Bạch nheo mắt một cái, người đó liền đứng dậy nhường chỗ ngồi, Lục Hải Sinh thoải mái ngồi bên cạnh Kiều Bạch, người phục vụ thấy thế liền nhanh chóng đổi một bộ chén đũa mới.
Lục Hải Sinh ngồi yên vị rồi mới nhướng mày nhìn qua Tần Trăn nói:” Tần thiếu chắc không ngại việc tôi đổi qua đây ngồi chứ!” Là câu nói không phải câu hỏi
Tần Trăn vừa mới có chút thất thố, giờ phút này lại vui vẻ đứng dậy rót ly rượu vang đỏ thượng hải cho Lục Hải Sinh rồi nói:”Lục thiếu có thể đến bàn này là vinh hạnh của Tần Trăn.”
Lục Hải Sinh cầm ly rượu lên ngửi một chút rồi nói:” Đúng là Bách Thúy lại không phải thật đáng tiếc!. Cứ tưởng bàn của Tần thiếu sẽ có rượu thượng hạng hơn ai ngờ cũng như thế!”
Lời này Lục thiếu vừa nói ra làm cho không khí có phần xấu hổ, Kiều Bạch khẽ cười nói:” Lục Thiếu đến là uống rượu hay là phá không khí. Nếu uống rượu thì hoan nghênh còn phá không khí thì mời quay về bàn.”
Kiều Bạch nói lời này làm cho người cùng bàn đều hít một hơi không thông, toàn bộ Yến Kinh người có tư cách nói chuyện như thế với Lục thiếu không có đến mấy người, Kiều Bạch này từ nơi nào đến mà không biết sợ.
Tần Trăn cười lạnh trong lòng, đúng là người quê mùa, không hiểu biết nên mới không biết trời cao đất dày, Tần Trăn cũng nên vì hắn mà cầu phúc.
Rõ ràng Lục thiếu không vui, nụ cười trên mặt cũng không còn, hắn nhìn Kiều Bạch trách:” Như thế nào rượu này tôi không thể nói không thích được à?. Lại nói, tôi vừa mới giúp Tô Noãn, cậu sao còn chưa cảm tạ tôi một tiếng?”
Kiều Bạch liếc mắt nhìn Lục Hải Sinh, đưa chiếc ly trong tay mình ra phía sau gọi người phục vụ đến rót non nửa ly:” Nói thế còn được, nếu Lục tiên sinh đã muốn uống rượu, Kiều Bạch tôi cũng không thể không cho ngài mặt mũi này.”
Nói xong liển ngửa đầu uống hết nửa ly rượu vang đỏ kia, khí phách hào sảng làm cho Lục Hải Sinh cười tươi nhìn Kiều Bạch, vừa lòng gật đầu.
Tần Trăn thấy Kiều Bạch uống xong, Lục Hải Sinh cũng không tức giận liền nghĩ mình cần đổ thêm tý lửa vào nhưng hắn không đứng lên mà chỉ nhìn.
Vốn dĩ biểu tình Kiều Bạch chỉ nhàn nhạt, đột nhiên ánh mắt sáng lên vài phần, trên mặt lại có vài phần ý cười so với biểu hiện cao lãnh, ít nói trước đây, so sánh hai biểu hiện này thật làm cho người khác thật khó tưởng tượng cùng một người, thật khác thường.
Sau đó một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến:” A Bạch đến đây kính rượu gia gia đi.”
Gương mặt Tô Noãn ửng đỏ lên, có lẽ đã say men rượu, hướng cánh tay Kiều Bạch kéo đến bàn chính
_____________
CẦU VOTE