Vào giờ chủ nhiệm cuối cùng trong ngày, giáo viên của bọn tôi phát bài tập về nhà cho cả lớp.
“Được rồi, các em nhớ phải điền đầy đủ tờ phiếu này rồi nộp cho lớp trưởng vào thứ năm tuần sau nhé.”
Đó là những lời nói cuối cùng của sensei, và ngay khi sensei bước ra khỏi lớp rồi đóng cửa lại, căn phòng học ngay lập tức ngập tràn tiếng ồn. Mặc dù thường thì họ sẽ cầm lấy cặp rồi rời khỏi lớp ngay, nhưng toàn bộ bạn học của tôi vẫn còn ngồi lại.
“Này, cậu thì sao?”
“Cậu định viết gì đấy?”
Những câu nói như vậy tràn ngập cả căn phòng. Trong khi một số thì đang xin lời khuyên từ những người xung quanh, một số thì lại chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt mình. Mỗi người đều có thái độ khác nhau với tình huống này, vậy nhưng tất cả đều đang nghiêm túc. Dẫu sao thì, tờ giấy mà chúng tôi được phát cho là câu hỏi về dự định tương lai sau khi tốt nghiệp. Kỳ họp phụ huynh sẽ diễn ra vào cuối tháng này. Nói cách khác, bảng khảo sát về nguyện vọng khóa học trong tương lai cũng được coi là một phần của bài tập trên trường luôn, và giáo viên sẽ bàn bạc về nó với cả chúng tôi lẫn những phụ huynh có mặt.
“Chắc lại tới khoảng thời gian đó trong năm rồi ha…”
Tôi nghịch tờ giấy trong tay và nói với người ngồi phía trước mình, tình cờ thay đó lại chính là thằng bạn tốt Maru Tomokazu của tôi.
“Giờ cả lũ lên năm hai hết rồi. Tính nghiêm trọng của tình huống này cũng đã hoàn toàn khác với khi trước. Nhưng dựa vào lời mày mới nói, mày cũng chưa quyết định được hử?” Maru quay người lại trong khi cau mày.
“‘Cũng?’ Mày cũng thế luôn à, Maru?”
“Sao trông mày bất ngờ thế?”
“Thì đó, tao tưởng mày sẽ lựa chọn con đường chơi bóng chày chứ.”
Câu lạc bộ bóng chày của trường tôi cũng khá là mạnh. Và nó đã là catcher trong đội hình chính được hai năm rồi. Họ có lẽ sẽ giành được chiến thắng tại Koshien, và nó có thể sẽ trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Có lẽ chuyện sẽ không được như vậy, nhưng xét tới kỹ năng thể thao của nó, tôi có thể mường tượng ra nó lựa chọn một tương lai liên quan tới điều đó.
“Mày nói cũng đúng, ờ.”
“Hả? Thế cái mặt như vừa nuốt nguyên con bọ kia là sao hả?”
“Bọ hử? Chưa ăn bao giờ nên chịu, không nói cho mày biết được.”
“Tao không nghĩ có nhiều người đã từng ăn bọ đâu.”
Mà, vì nó là thành ngữ, nên hẳn cũng có nhiều người như vậy rồi, nhưng hơn thế…
“Này, Asamura, đến cả mày cũng phải hiểu được rằng là một phần của câu lạc bộ bóng chày cũng không có nghĩa công việc tương lai của tao sẽ ngay lập tức liên quan tới thể thao mà, đúng chứ? Đương nhiên là tao gặp rắc rối với chuyện đó rồi. Với cả lại, mày đang hiểu nhầm một điều rồi đấy.”
“Hả?”
“Tao không bận tâm về chuyện dự định tương lai hay gì cả. Tao đang lo về kỳ họp phụ huynh cuối tháng hơn đấy. Chưa kể là còn kéo dài tới tận hai tuần nữa chứ. Thế mày nghĩ kết quả của chuyện đó là gì hả?”
“Tao cũng không chắc nữa.”
Tôi đánh mắt xuống tờ giấy đang cầm trên tay. Có một số dòng thông tin ở cạnh dòng hỏi về dự định tương lai. Dựa theo đó, trong kỳ họp phụ huynh, các giờ học sẽ bị rút ngắn lại, và các giờ học buổi chiều đều sẽ được nghỉ.
“Có vẻ như các giờ học buổi chiều đã bị bỏ đi để thay vào đó là các buổi họp hử?”
“Asamura, vậy tức là buổi tập của câu lạc bộ tao sẽ dài hơn đấy.”
Khi nghe lời nhận xét từ Maru, tôi cuối cùng cũng hiểu được nó đang nói về điều gì. Cơ mà, vẫn bất ngờ thật đấy. Bất kể nguồn động lực của nó đối với thể thao, chắc là đến cả nó cũng không muốn phải tập luyện không hồi kết nhỉ.
“Tất nhiên là tao muốn điều đó rồi. Tao rất là chào đón mọi buổi tập thêm có thể luôn đấy.”
“Hmmmm???”
“Cơ mà, trong các buổi họp phụ huynh ấy, sẽ có một số thành viên phải vắng mặt, đúng chứ? Kết quả là sẽ có một số kiểu tập mà bọn tao không thể thực hiện được. Nói cách khác, các buổi tập sẽ đơn giản hơn trước nhiều, khiến tao cảm thấy nó kém hiệu quả và thỏa mãn hơn hẳn.” Maru nói. “Tao có thích việc tập luyện, nhưng tao muốn nó phải thật hiệu quả với thời gian bỏ ra cơ.”
Đó là một câu trả lời đậm chất Maru, một người thích dành thời gian chơi game. Điều đó khiến nó trông cứ như mấy tên cuồng tính hiệu quả hay đại loại vậy ấy.
“Asamura. Khi nhắc tới game thì tính hiệu quả chính là điểm thu hút duy nhất đấy nhé.”
“Lỗi tao vì đã lấy game ra làm ví dụ.” Tôi chắp hai tay lại, làm tư thế xin lỗi.
Một bậc thầy về thứ gì đó sẽ luôn rất kén chọn về thứ ấy, chắc thế. Cứ không cẩn thận động chạm vào đó sẽ chỉ khiến bản thân tôi bị bỏng mà thôi.
“Nhân tiện thì, cha mày lại đến buổi họp nữa hả? Hay năm nay sẽ là người mẹ mới của mày?”
“Hử?”
Phải tới tận lúc đấy tôi mới nhận ra rằng tôi không còn chỉ có mỗi ông già ở nhà nữa, mà cả Akiko-san cũng có thể tham gia vào buổi họp phụ huynh luôn. Nhưng kể cả vậy…
“Năm ngoái là ông già nhà tao đến, nên chắc năm nay vẫn vậy thôi.”
Nói đoạn, tâm trí tôi sực nghĩ tới Ayase-san. Không biết liệu Akiko-san có đến với nhỏ không nhỉ?
Bước sang tháng chín, sắc trời đã có thay đổi đôi chút. Mặt trời thì vẫn chói chang như vậy, nhưng nó đã không còn là một màu xanh trong vắt của mùa hè như trước nữa. Nó đã đục hơn và có màu hơi xam xám giống như đang nhìn qua một hay hai lớp kính vậy. Tôi ngẫm nghĩ những điều ấy trong khi đi lên tầng của căn hộ nhà mình. Thang máy dừng lại, nhưng phải mất một thoáng tôi mới chịu cất bước. Tất cả là bời tờ giấy tôi đang cất trong cặp mình đây. Thay vì những nỗi lo về dự định trong tương lai của bản thân, việc có một người mẹ mới đã hút lấy mọi sự chú ý của tôi. Ông già nhà tôi thì khá là thoáng khi nhắc tới tương lai tôi, nên ông ấy chẳng bao giờ thể hiện ra sự lo lắng nào hết cả.
Nhưng không biết liệu Akiko-san sẽ cảm thấy sao về nó nhỉ? Tôi mở cánh cửa trước ra, thông báo việc mình đã về tới, rồi đi vào gian phòng khách. Phỏng đoán của tôi khi nhìn vào những đôi giày ở lối vào đã đúng, bởi tôi thấy được cả Ayase-san lẫn Akiko-san đang ngồi quanh chiếc bàn. Akiko-san dường như đã sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào bởi dì ấy đã trang điểm xong cả rồi.
“Mừng anh về, Nii-san.” Ayase-san trông thấy tôi bước vào liên ngẩng đầu lên vào chào tôi.
“...Anh về rồi đây, Ayase-san.” Tôi đáp lời trong khi mong rằng nhỏ không nhận ra quãng dừng khó xử của mình.
Đã được khoảng một tháng kể từ khi nhỏ gọi tôi như vậy rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể gọi lại nhỏ bằng ‘Saki’ được.
“Hai người đang nói về chuyện gì thế—? A.”
“Anh cũng nhận được mà, đúng chứ? Bảng khảo sát nguyện vọng tương lai ấy.”
Trên mặt bàn, tôi trông thấy một bản sao khác của thứ tôi có trong cặp mình, tờ giấy có ghi rõ chi tiết của kỳ họp phụ huynh. Hẳn là họ đang quyết định xem ngày nào tham dự là ổn nhất đây mà.”
“Đúng lúc ghê.” Akiko-san nói, nhìn về hướng tôi.
“Dạ?”
“Dì có nói chuyện với Taichi-san về cách để giải quyết kỳ họp phụ huynh lần này của con rồi.”
“Của con ạ?”
“Ừm. Vấn đề là… Hiện giờ Taichi-san đang rất là bận bịu.”
Ông ấy nói với Akiko-san rằng mình đã được giao cho một dự án quan trọng tại chỗ làm, nên việc xin nghỉ nửa ngày đang khá là khó khăn. Tôi đã hoàn toàn không biết, thật sự luôn đấy. Ông già tôi rất hiếm khi nói về công việc khi ở nhà. Nói là vậy, dường như ông vẫn đang cố gắng để dành ra một ngày trống khác, nhưng khối lượng công việc là quá nhiều, nên dù chỉ là nghỉ nửa ngày thôi cũng là một đòi hỏi quá đáng. Tôi đã tự hỏi mãi vì sao mà dạo này ông ấy lại trông mệt mỏi tới vậy. Ra đó là lý do.
Kết quả là, Akiko-san đã đề nghị cũng sẽ đi cùng tôi tới buổi họp phụ huynh luôn. Chính xác như Maru đã dự đoán. Nó không phải nhà ngoại cảm hay gì đâu nhỉ? Mà, gạt chuyện đùa cợt sang một bên, thực ra có một vấn đề lớn về việc Akiko-san tới buổi họp phụ huynh cùng tôi cơ.
“Hai đứa chưa từng nói với ai ở trường rằng mình là anh em, đúng chứ? Taichi-san có từng nói anh ấy không muốn để hai đứa phải chịu gánh nặng về chuyện đó chút nào, và dì cũng đã đồng ý như vậy.”
Chúng tôi đang che giấu việc hai đứa là anh em để ngăn chặn việc phát sinh mấy lời đồn kỳ lạ lan truyền trong trường. Chúng tôi thậm chí còn quyết định giữ không đổi họ cho tới khi tốt nghiệp nữa. Tuy nhiên, nếu các học sinh khác biết được chuyện Ayase-san và tôi có cùng một người mẹ, họ chắc chắn sẽ rút ra được kết luận rằng hai đứa có liên quan tới nhau. Tất nhiên, hầu hết học sinh đều sẽ ra về trước khi buổi họp bắt đầu, nên đó cũng không phải là việc để mà quá cẩn thận làm gì—thường người ta sẽ nghĩ vậy, nhưng Akiko-san lại khá cẩn trọng về vấn đề ấy.”
“Vậy ra chuyện là như thế…”
“Vậy nên dì đang tính sẽ đi họp phụ huynh vào hai ngày khác nhau ấy.”
““Hử?!””
Cả tôi lẫn Ayase-san đều cùng lúc bộc lộ sự kinh ngạc của mình. Đi họp phụ huynh vào hai ngày khác nhau tức là…
“Có lẽ nào, dì định sẽ tới trường bọn con hai lần sao ạ?”
“Thì đó, ít nhất như vậy vẫn an toàn hơn là đi họp hai lần cùng một ngày, đúng chứ?” Dì ấy nói, hỏi ý kiến chúng tôi. “Hai đứa thấy sao?”
“Dì chắc chứ ạ?”
“Hử?”
“Thì… đâu phải chỉ mỗi ông già con mới bận đâu ạ, đúng chứ? Dì còn phải đi làm đêm muộn ở quán bar nữa, nên chẳng phải chỉ việc tới trường vào ban ngày đã là quá căng với dì rồi hay sao ạ?”
Ca làm của Akiko-san thường là từ tối cho tới tận đêm muộn, và vì dì ấy còn phải dọn dẹp cũng như chuẩn bị đồ ăn cho ngày hôm sau, dì vẫn hay về nhà sớm và buổi sáng và ngủ cho tới tận chiều luôn. Mặc dù dì vẫn luôn cố gắng dậy trùng giờ với bọn tôi vào cuối tuần hay những ngày nghỉ làm, nhưng nhìn chung thì dì ấy vẫn là một người sống về đêm. Tôi nghĩ chỉ việc tới trường vào buổi chiều đã khá là khó khăn cho dì ấy rồi, chứ đừng có nói là những hai lần: Một là cho buổi họp của tôi, và một lần nữa là của Ayase-san. Chưa kể là dì ấy sẽ còn phải xin nghỉ thêm nữa. Tuy nhiên, Akiko-san lại ngó lơ nỗi sợ của tôi và nói bằng một giọng dịu dàng.
“Không sao đâu~”
“Không, nhưng—“
“A… Xin lỗi con nhé, Yuuta-kun, dì phải đi luôn đây.”
Dì ấy liếc nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường và nhanh chóng cầm cái túi đeo vai để trên mặt bàn, nhanh chân đi về phía cửa trước. Sau khi xỏ gần hết chân vào đôi giày cao gót của mình, dì liền gõ lần lượt mỗi bên xuống sàn một lần để chúng vào đúng vị trí. Sau đó, dì xoay tay nắm cửa và liếc qua vai nhìn về tôi.
“Nói chuyện tiếp sau nhé. Từ giờ tới lúc đó con cứ nghĩ đi, được chứ?”
“À, vâng ạ.”
“Chào hai đứa!” Dì ấy nói lời chào tạm biệt bằng một giọng tràn đầy năng lượng rồi vừa chạy ra khỏi cửa vừa nói “Cứ thế này thì muộn mất!”
“Dì ấy có nên chạy như vậy không trời?”
“Đừng hỏi em chứ. Em chỉ mong là bà ấy không bị trượt chân thôi.”
“Ồ? Em cũng đi luôn ư, Ayase-san?”
Khi tôi quay trở lại thì trông thấy Ayase-san cũng đã đứng dậy. Đeo trên vai nhỏ là một chiếc túi thể thao.
“Tới giờ làm của em rồi mà.”
“Phải rồi. Cẩn thận nhé.”
“Vâng. Chào nhé, Nii-san.”
Ayase-san đi ngang qua ngay trước mũi tôi. Với mỗi bước chân, mái tóc của nhỏ lại khẽ đung đưa. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa trước được đóng lại. Hôm nay tôi không có ca làm nào cả. Những ngày trước, khi mà tôi có ca làm cùng với Ayase-san mỗi ngày, giờ cảm thấy như một khoảng thời gian đã xa rồi vậy.
Sau khi bỏ cặp vào trong phòng, tôi ngồi tại phòng khách. Tôi đã bị bất ngờ khi vô thức thở dài ra một hơi. Không biết vấn đề là gì nữa. Tôi thất vọng tới vậy vì điều gì cơ chứ? Ấy vậy mà vì vài lý do, tôi lại cảm thấy nhẹ lòng khi mà giờ đây đã được ở một mình.
—Nii-san. Mỗi lần Ayase-san gọi tôi như vậy, tôi lại cảm thấy thật khó thở khi có nhỏ ở quanh. Những cảm xúc này của mình, tôi phải gọi chúng là gì đây chứ? Đó là một câu hỏi tu từ thôi. Tôi vốn đã biết chúng là gì rồi.
“Giờ thì. Còn gì để ăn không ta…”
Màn đêm đã buông xuống. Cảm giác như tôi đã mọc rễ ở cái ghế dài vậy, nhưng tôi đứng dậy và mở tủ lạnh ra. Tôi tìm thấy chút rau củ, nhưng chẳng thấy thịt cá gì cả. Bỏ bu, đáng lẽ nên đi mua sắm trước mới đúng. Kể từ đầu tháng chín, và số ca làm trùng của tôi với Ayase-san giảm đi, việc bếp núc cũng như sử dụng nguyên liệu đã thay đổi khá đáng kể. Đáng buồn thay, tôi không phải cái loại chỉ ru rú một chỗ rồi đòi Ayase-san phải nấu ăn cho mình sau khi nhỏ đi làm về muộn đâu nhé. Vậy nên, hai đứa đã thống nhất là tôi sẽ làm bữa tối nếu Ayase-san đi làm và ngược lại.
Nói là thế chứ, mấy thứ tôi làm ra chỉ vừa mới suýt soát chạm được tới ngưỡng của “đồ ăn hẳn hoi” thôi à. Ding! Chiếc điện thoại trên bàn phát ra thông báo tôi vừa nhận được một tin nhắn trên LINE. Phần đầu của tin nhắn thoáng hiện lên trên màn hình khóa một chốc, và tôi đã kịp đọc nó trước khi màn hình lại tối đen như mực. Nó là từ ông già nhà tôi, nói rằng ông ấy sẽ ăn ở ngoài do về muộn. Ông ấy có vẻ bận bịu thật ha.
Mà, vậy tức là tối nay mình chỉ cần làm ít đồ ăn đi thôi. Vẫn còn lại chút cơm trong nồi cơm điện từ lúc Akiko-san sử dụng, nên tôi chỉ phải làm thêm thức ăn nữa thôi.
“Chắc là làm súp miso nhỉ.”
Nấu ra một bữa ăn tuyệt vời nhất có thể từ lượng nguyên liệu ít ỏi nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất chính là điều hiệu quả nhất. Ayase-san vẫn thường dùng nước hầm súp để làm món súp miso, vậy nên tôi sẽ bắt chước nhỏ luôn. Tôi đổ nước đầy nồi, đặt những lát tảo bẹ to cỡ lòng bàn tay vào trong và để đó tầm ba mươi phút. Trong khi ấy, tôi sẽ quyết định xem sẽ làm thêm món gì. Tôi lại nhìn vào trong tủ lạnh…
“Trứng… Chỉ có vậy thôi hử?”
Một vài công thức món ăn dựa theo trứng nảy ra trong tâm trí tôi. Nói là thế, chứ chỉ vậy thì vẫn chưa thể giúp tôi làm chúng được đâu, tất nhiên là thế rồi. Kỹ năng của tôi chẳng thể nào bắt kịp được mấy công thức mà mình muốn làm. Món trứng duy nhất mà tôi có thể làm là—
“Trứng ốp la nhỉ?”
Có lẽ là cả trứng luộc nữa. Ừm, cứ làm trứng ốp la đi vậy. Tôi lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả trứng rồi đặt chúng lên một cái đĩa. Hồi trước, có một ngày tôi đặt trứng thẳng lên mặt bàn mà không lót gì, thế là chúng lăn xuống rơi vỡ luôn. Kể từ đó, tôi đã luôn đảm bảo không lặp lại một sai lầm hai lần. Tôi cũng lấy ra chút rau, thái chúng thành từng lát lớn, để vào hộp giữ nhiệt, thêm nước, và bọc chúng lại. Tôi bỏ chúng vào lò vi sóng rồi đợi chừng ba phút. Nếu vậy vẫn chưa đủ, thì tôi vẫn luôn có thể nấu chúng lâu hơn chút nữa. Bởi nếu cứng quá thì khi ăn sẽ khó chịu lắm, nên tôi sẽ dùng đũa chọc vào để kiểm tra. Nếu có độ đàn hồi, tức là chúng đã được nấu hoàn hảo rồi.
Tôi lấy chúng ra khỏi lò vi sóng và bày lên một cái đĩa lớn. Để lúc nào ăn thì chia ra và thêm gia vị sau cũng được. Quan trọng hơn là, tôi nên quay trở lại với món súp miso thôi. Tôi bật bếp từ lên. Từ một chiếc túi có thể bỏ vừa nguyên cái đầu mình, tôi lấy ra một chút katsuobushi[note41064] mà mình tìm thấy, cho thêm vào cùng chỗ tảo bẹ đang được đun sôi trong nồi. Như này là đủ cho nước dùng rồi ha. Trong khi nó đang được nấu, tôi nên…
“A, mình còn chưa chuẩn bị rau xanh trang trí nữa.”
Đây rõ ràng là lỗi của tôi trong việc sắp xếp thứ tự nấu nướng mà. Tuy nhiên, tôi cũng đã nhớ luôn cả cách chữa cháy cho sai lầm này rồi. Cứu tinh của tôi chính là một thứ mà tôi lấy ra từ ngăn đá—đúng vậy, hành thái nhỏ đông lạnh! Giọng của một con robot màu xanh nào đó trong anime vang lên. Có lẽ ở nhà một mình như thế này quá lâu đang khiến tôi phát điên và nảy ra mấy cái lời độc thoại như này đây mà. Hmm, miễn là chỉ trong đầu tôi thì cũng ổn cả thôi. Ayase-san có từng nói nhỏ muốn sống tự lập sau khi tốt nghiệp cao trung. Không biết là liệu tới lúc đó thì nhỏ có độc thoại như này luôn không ta?
Nhắc tới Ayase-san, tôi lấy từ trong túi nhựa ra chỗ hành đã được Ayase-san thái sẵn. Khỏi cần natto hay đồ chiên gì cả, hôm nay ăn đơn giản thôi ha.
“Cũng gần tới giờ rồi.”
Tôi vớt một vài thứ ở trong nồi ra. Như này là phần nước dùng đã xong rồi. Sau khi bỏ hành vào, tôi để nó sôi lên. Bật nhiệt xuống mức thấp, tôi cho thêm miso vào. Giờ thì phải cẩn thận không được để nó bị cháy. Tôi tắt bếp đi, và giờ thì súp miso cũng đã hoàn thành rồi. Chỉ còn lại trứng ốp la nữa thôi. Trong khi làm chúng, tôi sực nhận ra trên mặt mình đang có một chút mồ hôi rồi.
Cũng chẳng tránh được, đầu tháng chín rồi mà. Bên ngoài thì cả độ ẩm lẫn nhiệt độ đều cao, và tôi thì đang ở đây, nấu ăn bên bếp. Tôi bật điều hòa lên. Vậy là trứng ốp la đủ phần cho hai người cũng đã hoàn tất rồi. Hôm nay khá là mượt mà đó chứ. Tôi thậm chí còn không làm vỡ phần lòng đỏ cơ. Sau đó, tôi bày phần trứng ốp la của Ayase-san ra, với phần salad rau luộc cũng vậy…
Vì nhỏ sẽ sớm về tới nhà, nên tôi chỉ việc đợi nhỏ cũng được, nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như không muốn chạm mặt với nhỏ. Hiện giờ, giữ chút khoảng cách giữa hai đứa sẽ là tốt nhất. Như vậy thì, những cảm xúc trong lòng tôi sẽ có thể dịu đi ít nhiều. Còn về tờ giấy nhớ tôi định sẽ để lại cùng chỗ thức ăn… Với cây bút trong tay, tôi băn khoăn không biết nên viết gì, để rồi tâm trí lại nghĩ sang thứ khác. Thực ra thì, ngay cả khi đang nấu nướng, tôi đã luôn ngẫm nghĩ—về buổi họp phụ huynh.
Thậm chí còn không nhận ra ông già mình đang bận bịu với công việc khiến tôi cảm thấy có lỗi và thật thảm hại, nhưng liệu có thể đặt một gánh nặng như vậy lên đôi vai Akiko-san chỉ để Ayase-san và tôi có thể trải qua những tháng ngày yên bình ở trường không cơ chứ? Tất nhiên, đây không phải điều mà tôi nên quyết định một mình được. Tôi sẽ cần phải trao đổi với Ayase-san nữa. Nên tôi không ngồi trong phòng mình như thường ngày nữa mà đợi nhỏ về tới nhà.
Thật lòng mà nói, việc lãng phí hàng giờ đồng hồ chỉ dán mắt vào điện thoại là tốt hay xấu sẽ đáng để tranh cãi lắm đây. Tôi đang đọc những cuốn sách điện tử mà mình chưa kịp đọc, và ngay khi vừa xong quyển thứ hai, âm thanh của cánh cửa trước được mở ra truyền tới tai tôi, nối tiếp đó là một tiếng ‘Em về rồi’ nhẹ nhàng. Hẳn là Ayase-san đây mà. Chắc là nhỏ đã tính tới khả năng tôi và ông già đang ngủ rồi, nên nhỏ mới bé giọng như vậy. Mà, ông già nhà tôi phải làm thêm chút đỉnh, nên giờ vẫn chưa có về tới nhà. Khi Ayase-san vào tới phòng khách, trông như nhỏ có chút bất ngờ vậy.
“Anh vẫn chưa ăn ư?”
“Ừm, anh chưa. Giờ em sẽ ăn luôn, đúng chứ? Sao không ăn cùng nhau luôn nhỉ? Cũng một thời gian rồi mà.”
Ayase-san gật đầu.
“Cũng vừa hay. Thực ra em đang có chuyện muốn bàn với anh nữa…”
Cả Ayase-san và tôi trở nên yên lặng trong một lúc, chỉ để cả hai lại cùng đồng thanh lên tiếng.
““Về buổi họp phụ huynh…””
Cùng bất ngờ bởi câu nói của đối phương, ánh mắt hai đứa hướng về nhau. Với thời điểm kỳ lạ như vậy, cả hai đều không thể kìm nén mà khẽ nở một nụ cười. Hiểu rồi, vậy là nhỏ cũng đang bận tâm về chuyện đó nữa.“Vừa ăn vừa nói nhé, được chứ?”
“Vâng. Để em cất đồ vào phòng đã.”
Trong lúc Ayase-san thay đồ, tôi làm nóng lại súp miso cùng trứng ốp la và bày biện bàn ăn. Sau khi cả hai cùng ngồi xuống, chúng tôi cầm lấy đũa và bắt đầu ăn. Thực lòng thì, kể từ khi tôi tự mình nấu nướng, đây là điều khiến tôi cảm thấy bồn chồn nhất. Tôi không khỏi nhìn theo người kia ăn miếng đầu tiên trước khi mình có thể động đũa.
“Mm. Ngon ghê.” Ayase-san nói trong khi cắn lấy một miếng trứng ốp la.
“Vậy là mừng rồi.”
“Trông cũng ngon miệng nữa ấy. Anh cải thiện nhiều ghê ha. Anh cố tình để quả của em lòng đào ư?”
“Anh nghĩ như vậy sẽ dễ ăn hơn ấy mà.”
Cả Ayase-san và Akiko-san đều thích ăn trứng ốp la cùng muối và tiêu, nhưng ông già tôi và tôi thì lại thuộc bên ăn kèm nước tương cơ. Sau khi nhận ra sự khác biệt về khẩu vị, cả nhà đã quyết định mạnh ai người ấy tự thêm gia vị, nên phần giữa bàn đã trở thành bàn tiệc của nhiều loại gia vị khác nhau. Nghĩ vậy, tôi đã quyết định không cho thêm gia vị kể từ lúc nấu rồi.
Vậy là vấn đề nêm nếm gia vị đã được giải quyết, nhưng khi nhắc đến bữa ăn thực sự thì khẩu vị lại phức tạp hơn nhiều. Sau khi dõi theo Ayase-san và thói quen ăn uống của nhỏ một thời gian, tôi nhận ra nhỏ rõ ràng thích phần lòng đỏ trứng được làm kiểu lòng đào hơn. Khi nấu chín hẳn, nhỏ sẽ ăn kèm với miso hoặc các loại súp khác cùng lúc. Đó là khi tôi nhận ra điều ấy. Bởi tôi và ông già đều ăn trứng ốp la với nước tương nên có chín hẳn cũng không sao cả, nhưng khi chỉ ăn với muối và tiêu, nó sẽ khiến miệng cảm thấy khô hơn.
“Anh đúng là quan sát kỹ mấy chuyện này thật đó.”
“Ấy vậy mà anh vẫn chưa để ý được tới thứ chúng ta còn lại trong tủ lạnh nữa, nên hơn tất thảy, anh cảm thấy tệ cơ. Nếu anh nhận ra nó về cơ bản là đã trống không, thì anh đã tạt đi mua đồ trên đường về nhà rồi. Nên anh đành phải dùng chút hành lá đó.”
“A, em vẫn chưa nói với anh.”
“Không, là lỗi anh đã không kiểm tra mà. Dù đã biết là hôm nay em phải đi làm rồi.”
“Nhưng em nên—”
“Không, anh đã—”
Hai đứa nhìn vào nhau, nở một nụ cười gượng gạo.
“Thế, về buổi họp phụ huynh,” tôi nhắc tới thứ cần bàn lúc này. “Nếu người khác phát hiện ra chúng ta là anh em thì sẽ có khá là nhiều rắc rối—nhưng đó chỉ là để thuận tiện cho hai đứa mình thôi, không hơn.”
Ayase-san gật đầu. Tôi nói tiếp.
“Vậy nên anh không nghĩ để Akiko-san phải chịu thêm gánh nặng là đúng đắn. Khiến dì ấy phải tốn thêm thời gian cho những hai ngày khác nhau làm anh cảm thấy có lỗi lắm.”
“Em cũng đang nghĩ việc đó thật ích kỷ mà.”
“Cá nhân anh thì không ngại việc người khác biết hai đứa là anh em. Nhưng đây không phải là vấn để của một mình anh.”
Ayase-san lại gật đầu.
“Vậy nên anh muốn bàn chuyện này với em.”
“Em cũng thế. Đó không phải chuyện em có thể tự mình quyết được. Nhưng em cũng đã từng trông thấy mẹ phải làm việc mệt mỏi tới mức gần như ngã quỵ rồi.”
Vậy đó…
“Thế thì càng không thể làm vậy được rồi. Anh không muốn ông già anh hay Akiko-san phải gượng sức làm gì đó vì hai đứa mình.”
“Vâng. Quyết định vậy ha,” Ayase-san nói, và tôi gật đồng đồng ý.
Một lần nữa, tôi lại nhận ra cách nghĩ của hai đứa thật tương đồng tới lạ kỳ, đặc biệt là vào những lúc như thế này.
“Nếu ông già nhà anh mà bận tới vậy, thì cùng đi họp phụ huynh một ngày thôi. Như thế thì Akiko-san cũng đỡ được một lần phải tới trường luôn.”
“Nhất chí. Chưa kể là—” Ayase-san lẩm bẩm. “Không phải là do bà ấy bận bịu hay gì. Em muốn hai đứa có buổi họp phụ huynh cùng lúc, như vậy mẹ sẽ chỉ cần tới một lần thôi.”
Giọng nhỏ thật bé, khiến tôi tự hỏi liệu nhỏ có thực sự muốn tôi nghe thấy không, hay đó chỉ là buột miệng mà thôi.
“Được rồi, vậy để em nói với mẹ.”
“Bảo dì ấy là anh cũng đồng suy nghĩ với em về chuyện này nhé.”
“Vâng.”
Tới lúc nói chuyện xong xuôi thì hai đứa cũng đã ăn xong rồi. Ayase-san cầm bát đũa của mình và đang định đứng lên thì bị tôi cản lại.
“Đi làm về chắc em mệt rồi, cứ để đó anh làm cho.”
“Vậy thì làm cùng nhau đi.” Ayase-san cười và nói.
Đã bao lâu rồi hai đứa mới lại đứng rửa bát đũa cạnh nhau như thế này? Vừa tán gẫu đủ thứ chuyện linh tinh, hai đứa vừa rửa dọn bát đĩa. Vì chúng tôi không dùng nhiều bát đĩa tới vậy, nên có lẽ cũng chẳng việc gì phải làm như thế, nhưng chỉ là tôi cảm thấy thích như vậy mà thôi. Hay là có lẽ nào, Ayase-san cũng cảm thấy thế?
Cả hai cùng nói về chuyện trên trường, những cuốn sách đã đọc gần đây, và những video hài hước tìm thấy trên mạng. Việc rửa bát đĩa của hai đứa rất nhanh đã xong xuôi. Sau khi Ayase-san cẩn thận rửa chiếc đĩa cuối cùng, nhỏ ngay lập tức quay trở về phòng mình. Khoảng thời gian hạnh phúc này chỉ kéo dài được đúng một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
“Nhưng thế này cũng ổn.”
Trong thế giới này, luôn có những cặp anh chị em xa cách lẫn nhau chỉ bởi một thứ châm ngòi nhỏ nhặt nhất. Tính ra thì tôi cũng thật may mắn khi có thể cùng nhau làm việc nhà như thế này. Tôi nên cảm thấy thỏa mãn với điều này—hoặc đó là những gì tôi vẫn tự nhủ với chính mình.
Khi cha mẹ hai đứa quyết định tái hôn, dám chắc là họ đã phải nghĩ tới cảm xúc của chúng tôi rồi, lo lắng rằng liệu hai học sinh cao trung khác giới có thể sống chung với nhau một cách ổn thỏa hay không. Dám cá là ông già tôi và Akiko-san đều muốn hai đứa thân thiết với nhau. Tôi không thể nào mà phụ lại những hy vọng và mong ước của họ được. Bởi vậy nên, tôi phải kìm nén những cảm xúc này của bản thân, đậy một cái nắp lên chúng, và khóa chặt những ham muốn của chính mình. Cho tới cùng thì, Ayase-san là em gái kế của tôi mà.