Về cơ bản thì đây cũng không phải là được xuất bản kèm với Tập 3, cơ mà sắp xếp như này cho tiện vì nó được viết trước khi ra Tập 4 ấy mà. (Trans eng note vậy)-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đó là một thời điểm khá bất ổn, khi mùa mưa có thể sẽ sớm kết thúc, mà cũng lại có thể là không. Kể từ khi Ayase-san và Akiko-san chuyển tới sống chung cùng tôi và ông già nhà tôi tại căn hộ nơi mà hai cha con đã sống cùng nhau một mình tới nay đã được khoảng một tháng rồi. Sau khi đi làm thêm về, tôi thưởng thức bữa tối mà Ayase-san đã nấu và để phần cho mình. Tối đó, Ayase-san đã làm món cá sốt ngọt cay (chắc là cá bơn) cùng rau chân vịt ăn kèm nước tương, và một bát natto nhỏ. Đương nhiên là không thể nào bỏ qua món súp miso thương hiệu của Ayase-san được rồi.
“Ừm, ngon thật đấy…”
Nó trôi sâu vào trong cơ thể tôi. Nghĩ mới thấy có khi tôi chưa từng có một lần nào được tận hưởng hương vị thực sự của súp miso cả. Tôi vừa ăn vừa nghĩ vậy. Cánh cửa phòng khách chợt mở ra, và Ayase-san bước vào, khoác trên mình bộ đồ thường ngày vẫn mặc ở nhà.
“Mừng anh về.”
“Ư-ừm, anh về rồi đây.”
Chúng tôi khẽ giọng, tránh không làm ông già nhà tôi tỉnh giấc. Là một nhân viên văn phòng bình thường, nên ông ấy vẫn thường đi ngủ vào khoảng tầm 11 giờ tối. Ayase-san bật ấm điện đun nước lên, rồi lấy từ ngăn tủ ra một chiếc cốc và cà phê pha liền.
“Em đang học à?”
“Thì cũng sắp kiểm tra cuối kỳ tới nơi rồi mà.”
“Vẫn còn một tuần đó chứ.”
“Còn có một tuần thôi đó ạ.”
Hai đứa chạm mắt nhau, và khẽ bật cười.
“Mà, những phần đã học của kì một cũng không nhiều tới vậy, nên ổn thôi ấy mà.”
“Em… có một môn không được tốt cho lắm, nên phải vậy thôi à.”
Chiếc ấm điện đun nước báo hiệu nước đã đun sôi, và cô liền nhanh chóng tắt nó đi. Ánh mắt cô đánh về phía căn phòng ngủ nơi ông già nhà tôi đang say giấc, hẳn là đang lo đã khiến ông ấy tỉnh giấc đây mà.
“Đừng lo, tiếng nhỏ vậy không làm ổng dậy được đâu.”
“Vậy ạ.”
Ngay khi tôi tưởng là cô ấy sẽ quay trở về phòng mình, thì đột nhiên cô lại ngồi xuống bàn, đối diện với tôi.
“Hm?”
“Um… Cũng không hẳn là em có chuyện gì để nói tới, nhưng… công việc của anh vẫn ổn chứ?”
“Anh không có ca làm nào vào tuần trước kì kiểm tra hết á.”
“Vậy ạ.”
“Cảm ơn vì đã nghĩ cho anh nhé.”
“Ưm… Không phải là em tưởng anh quên đâu đó, chỉ là em… tò mò thôi.” Nói đoạn, cô liền đứng dậy, điệu bộ như thể chuẩn bị lấy cái cốc và quay trở về phòng mình.
Trên mặt cô lộ ra biểu cảm có phần khó xử. Cô ấy thực sự không cần phải chu đáo tới mực này đâu mà. Cô ấy không nên phải lo lắng cho tôi như vậy.
“A… Ayase-san, đầu kì học mới ấy, chắc là em sẽ ngồi ở hàng đầu, đúng không?”
“Vâng, đúng rồi.” Ayase-san trả lời, trông có vẻ bối rối không biết vì sao mà tự nhiên tôi lại hỏi vậy.
“Anh cũng vậy đó.”
“A, cái đó… vậy à.”
Tất nhiên là cũng còn tùy vùng và trường nữa, nhưng nhìn chung khi đổi chỗ ngồi sau khi chuyển lớp, thì vẫn thường là sắp xếp theo tên. Vì cả Ayase-san lẫn tôi đều có tên bắt đầu bằng ‘A’, nên việc hai đứa ngồi hàng đầu, dãy sát với hành lang cũng là điều dễ hiểu.
“Suốt từ hồi tiểu học đã vậy rồi. Lúc nào anh cũng phải ngồi hàng đầu hết.” Tôi nói.
“Em không thích việc ngồi trước giáo viên chút nào cả. Mấy cái môn mà em không quá quan tâm tới ấy, thì thà là em để thời gian đó làm việc khác còn hơn à.”
“Thực ra thì anh không hẳn là ghét vậy đâu.”
Hẳn là câu trả lời của tôi khiến cô bất ngờ lắm. Cô chợt khựng lại với cốc cà phê trên tay, hai mắt thì mở to.
“Sao lại không ạ?”
“Nó là chỗ ngồi gần nhất với cửa ra hành lang mà. Khi tan lớp thì chỉ việc tàu lượn ngay thôi, đúng chứ?”
Tôi giải thích như thể đó là điều hiển nhiên vậy, nhưng Ayase-san lại chớp mắt vài lần, rồi thở dài thườn thượt.
“Vì vậy ấy hả?”
“Không ngờ sao? Hai đứa mình cũng không phải là anh em như bình thường, nên những điều biết về nhau chẳng nhiều lắm nhỉ. Gần đây, anh bắt đầu nghĩ rằng anh chị em kế thì thường là vừa gần gũi, nhưng lại vừa xa cách ấy. Vậy nên khi được em nhắc nhở về lịch làm của mình, anh thấy vui lắm đó.”
“Vậy ạ… Vâng, em hiểu rồi. Thế thì em vẫn sẽ như vậy tiếp nha.”
“Hãy cứ nói điều mình muốn với nhau mà không phải ngần ngại gì nhé.”
Ayase-san khẽ đáp lại ‘Cảm ơn anh’, cầm lấy cái cốc ấm ấy như thể nó là một thứ đáng trân trọng đối với cô rồi quay trở về phòng mình.