Sống Cùng Em Kế

chương 2: chủ nhật, ngày 23 tháng 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi tỉnh giấc bởi sự nóng bức và ngột ngạt. Quay người lại, tôi nhìn chiếc đồng hồ báo thức đã yên vị ngay cạnh gối. Giờ là 10 giờ sáng, và ba…. à không, vừa mới qua bốn phút rồi. Mặc dù là tháng tám này chỉ còn khoảng một tuần nữa mà thôi, vậy nhưng cơn nóng vẫn chẳng có vẻ gì là sẽ biến mất cả.

“Ngay cả trong phòng thì con vẫn sẽ có thể bị sốc nhiệt đấy,” Akiko-san đã từng nói vậy, nên tôi nhanh chóng bật chiếc điều hòa trong phòng lên. Bởi nãy giờ trong lúc ngủ tôi đã đổ khá là nhiều mồ hôi rồi, nên tôi liền thay sang một bộ đồ sạch. Khi mở cánh cửa dẫn vào phòng khách, một luồng khí nóng phả vào khiến tôi đã bị khó thở trong thoáng chốc.

Nhìn lên, tôi thấy được ông già tôi hiện đang đứng trên một cái thang, loay hoay với chiếc điều hòa, còn Akiko-san thì nhìn ông ấy với ánh mắt lo lắng. Mặc dù đây cũng vẫn chỉ là một ngày chủ nhật mà thôi, nhưng trông thấy hai người họ trong phòng khách thế này vẫn cứ là lạ sao ấy, nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng có lẽ đây chính là lý do.

“A, Yuuta. Chào buổi sáng.” Anh mắt tôi và ông già chạm nhau.

“Yuuta-kun, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng hai người ạ. Vậy, uhh, nó không chạy ạ?”

“Nãy giờ chẳng thấy có tí gió mát nào hết cả, Akiko-san đã gọi cha dậy và bảo rằng nó kêu lạch cạch nhiều lắm.”

“Có cần con giúp không ạ?”

“À, không, cha vẫn đang xem xem như nào. Cơ mà cha cũng chẳng biết cần phải sửa cái gì nữa cơ. Chưa kể là điều hòa ngày nay được tạo ra không còn để cho mấy tay gà mờ có thể sửa được nữa rồi.”

Cũng hợp lý, chắc vậy. Hình như ông ấy đang kiểm tra cái thông báo lỗi trong khi lật từng trang của cuốn sách hướng dẫn sử dụng, đôi khi thì lại bật tắt chiều điều hòa, thậm chí là còn chuyển qua chuyển lại giữa các chế độ nữa. Tuy nhiên, trông chẳng có vẻ gì là nó sẽ sớm thổi ra những làn gió mát cả.

“Kể ra thì chiếc điều hòa này cũng cũ ra phết rồi ấy chứ. Nếu nó mà chẳng chịu tốt bụng với anh thì, có lẽ chúng ta sẽ phải đi mua nguyên một bộ mới thôi nhỉ.”

“Mà chúng ta còn vừa mới mua một cái lắp trong phòng Saki nữa….em xin lỗi nhé.”

“Không, không. Đừng vậy mà. Phòng của Saki-chan vốn được dùng làm nhà kho suốt mà, nên từ đầu mới không lắp điều hòa ở đó. Con bé mà học trong một căn phòng không có điều hòa thì hẳn sẽ ngột ngạt lắm, phải không nào?”

“Cảm ơn anh, Taichi-san.”

Khi hai người họ nói về Ayase-san, tôi mới sực nhận ra rằng nhỏ không có ở trong phòng khách cùng cả nhà.

“Ayase-san vẫn còn trong phòng mình sao ạ?”

“Ừm, dì cũng vừa mới thấy con bé xong. Nhưng trời nóng như thế này nên… Con bé không giỏi chịu nóng cho lắm, con thấy đấy.”

“Vậy sao ạ?”

“Hồi còn bé, con bé cũng hay quấy dì lắm cơ. Mỗi khi tới mùa hè, là con bé sẽ lại liên tục vòi dì mua kem, đưa con bé tới hồ bơi, kiểu vậy. Và con bé kiên trì về nó lắm cơ.”

Khi dì ấy nhắc tới Ayase-san hồi còn bé, tôi lại nhớ tới tấm ảnh mà ông già đã đưa tôi xem trước khi hai người họ kết hôn. Nếu phải đoán thì, có lẽ khi ấy nhỏ đang học tiểu học ha, và trông nhỏ cũng khá là năng nổ đó chứ. So với giờ thì, nhỏ trầm tính và điềm đạm hơn nhiều. Thật chẳng thể nào nghĩ được rằng nhỏ lại là một đứa trẻ thường xuyên làm nũng mẹ mình như vậy luôn ấy.

“Năm tháng trôi đi, con bé bắt đầu ngày càng điềm đạm hơn, kể ra thì cũng có chút cô đơn theo một khía cạnh khác.”

“Chắc là đứa trẻ nào tới tuổi dậy thì cũng đều như vậy cả. Lúc nào cũng có bố mẹ ở bên sẽ khá là xấu hổ. Yuuta cũng như vậy ấy mà.”

Khi ông già tôi nói vậy, Akiko-san khẽ cúi đầu và thở dài một hơi.

“Với con bé thì, em không nghĩ vấn đề chỉ đơn giản là bởi con bé lớn lên đâu… Suốt từ hồi sơ trung, con bé đã như bây giờ rồi.” Akiko-san cẩn thận lựa lời, khiến tôi tò mò dì ấy đang muốn nói tới điều gì.

Gia đình nhỏ ấy đã không còn như trước nữa, cha nhỏ đã không còn quay trở về nhà, và Akiko-san thì thường xuyên phải đi làm. Có lẽ đó là khoảng thời gian mà nhỏ từng nói tới. Hẳn là Ayase-san đã nhận ra được cái tình trạng tồi tệ của gia đình mình và không còn lúc nào cũng mèo nheo đòi hỏi mọi thứ nữa.

“Vậy à, anh đã nói điều không nên mất rồi.”

“Ổn mà.” Akiko-san khẽ nở một nụ cười.

Theo tôi thấy thì Akiko-san không có thực sự để tâm lắm, cơ mà ông già nhà tôi thì trông hoảng sợ thấy rõ kìa. Nghe này, kể cả cha có cố thủ trên cái thang đó, thì cũng chẳng giúp ích gì được cho ai đâu nhé. Vậy là Ayase-san đã từng rất thích hồ bơi khi còn trẻ ha…? Thật sự thì, tôi chẳng thể nào mà mường tượng ra nổi cái cảnh Ayase-san trẻ tuổi và thơ ngây bơi lội như vậy cả. Vậy giờ nếu có ai đó nói với nhỏ rằng nhỏ có thể hành xử như khi trước mà không cần phải lo lắng gì hết cả, liệu nhỏ có làm vậy không?

Với một kẻ hướng nội và không thích vận động như tôi, chỉ nghe tới việc chạy nhảy xung quanh và tập thể dục thôi đã thấy kiệt sức rồi, chứ đừng nói là hòa mình vào đám đông, là tôi thì tôi sẽ không làm đâu.

“Hmmm, có vẻ như anh không sửa được rồi. Hẳn là việc gọi người tới sửa sẽ là lựa chọn tốt nhất rồi ha, cơ mà xét tới việc tầm này trong năm họ thường bận ra sao, anh thậm chí còn chẳng đoán được khi nào thì nó sẽ được sửa nữa cơ.”

“Vậy à. Rắc rối thật đó. A, leo xuống cẩn thận nha anh, Taichi-san.”

“Yuuta, ta nghĩ hôm nay tốt nhất là con nên ở trong phòng mình đó.”

“Con không phiền đâu ạ.”

Hôm nay tới tối tôi mới phải đi làm, nên như vậy cũng ổn thôi. Khi tôi hỏi hai người họ rằng họ sẽ làm gì, Akiko-san có nói rằng dì ấy muốn đi mua sắm, còn ông già thì sẽ đi cùng dì ấy để mang đồ nữa. Phải rồi, làm gì đó bên ngoài kể ra thì cũng là một sự lựa chọn ha...

“Để dì đi nói với Saki,” Akiko-san nói và hướng về phía gian bếp. Trong lúc đó, dì ấy gọi tôi, “Yuuta-kun, con có muốn ăn gì không? Dì cũng chưa kịp nấu gì cho bản thân nữa.”

“À vâng, nhờ dì ạ.”

Có vẻ như ông già nhà tôi và Ayase-san đã ăn sáng xong rồi, nên Akiko-san và tôi chỉ hâm nóng chỗ còn lại rồi ăn mà thôi. Ông già tôi đã mở cánh cửa dẫn vào phòng ngủ của hai người họ, giúp màn làn gió mát mẻ thổi qua gian phòng khách, nhưng mà cũng không lâu sau đó thì tôi đã đổ mồ hôi như đang ngồi trong phòng tắm xông hơi luôn rồi. Mấy lúc như này, giá mà có lấy một cái quạt ha.

Sau khi ăn sáng và lau dọn bàn ghế xong, tôi cũng học theo Ayase-san, cầm lấy chút đồ uống mát lạnh từ tủ lạnh và trốn vào phòng mình để tránh khỏi cái nóng oi bức. Giờ thì, hôm nay nên làm gì ta? Nhắc mới nhớ, tôi tự hỏi là Ayase-san hiện đang làm gì trong phòng nhỏ nhỉ? Suy nghĩ này chợt lướt qua tâm trí tôi trong khi đang lật từng trang sách của cuốn sách mà tôi đang đọc, nhưng một cuộc gọi bất ngờ từ Maru đã cắt ngang tôi.

Nó hỏi tôi về kế hoạch buổi chiều nay, và khi tôi nói rằng về cơ bản thì là mình rảnh, nó liền rủ tôi đi mua sắm cùng nhau. Ban đầu, tôi đã gần như là định từ chối rồi đấy, bởi tôi chẳng muốn ra ngoài trong cái nóng này đâu, nhưng tôi chợt nhớ ra rằng ở trong căn hộ của mình thì cũng có khác gì một nhà tù nóng nực đâu cơ chứ, nên tôi đã nhận lời.

Khu vực phía trước nhà ga Shibuya hôm nay còn nhộn nhịp và đầy ắp người hơn cả mấy ngày trong tuần nữa, mặc dù là mới chỉ ngay đầu giờ chiều thôi mà. Khi tôi nhìn vào đám đông này, cảm giác như mức nhiệt chỉ càng gia tăng thêm mà thôi.

Tôi để xe đạp ở bãi đỗ xe thân thuộc. Bởi hôm nay tôi sẽ làm ca tối, nên như vậy thì sau đó, lúc về nhà sẽ dễ hơn nhiều. Maru đã rủ tôi tới một cửa hiệu bán mấy món đồ liên quan tới anime. Bởi nó cũng có bán truyện tranh và LN nữa, nên cũng có thể coi đây là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với cửa hiệu mà tôi đang làm. Mà, lúc nào cũng lo lắng mấy cái chuyện đó thì tôi cũng chẳng thêm được lợi lộc gì, và hiệu sách mà tôi đang làm thêm cũng không bán đồ gì liên quan tới anime cả.

Sau khi đi từ phía trước nhà ga xuống phố bắc Jingu-dori, tôi đi rẽ sang phía tây sau khi gặp phố Inokashira-dori. Lối đi chỗ đó liền tách ra, và tôi hướng về phố Udagawa-dori. Đó có lẽ là một lời giải thích khá là dễ hiểu đó chứ. Với những ai không nắm được đường đi của khu Shibuya, thì đây có lẽ là một khoảng cách khá là dài, nhưng với một thành phố không hề ngơi nghỉ và lúc nào cũng rực sáng, thì đây giống với một cuộc đi dạo hơn là mấy cái việc vặt ấy.

Ở những khu vực rộng mở trên phố, có những hộp nước hoa quả loại mới đang được bày ra, và một vài cô gái trẻ tuổi đang chào hàng những sản phẩm nổi tiếng trước cửa các cửa hiệu. Nhìn quanh một chút là thấy đã có thể nhanh chóng tới được đích đến rồi ha. Tôi tới chỗ cửa hàng đó trước giờ hẹn gặp khoảng tầm năm phút.

“Yo, xin lỗi đã gọi mày ra tận đây nhá.” Tên bạn của tôi, Maru Tomokazu tiến lại gần, mặt nó trông đã có phần rám nắng hơn so với khi trước.

“Cũng một thời gian rồi ha. Vậy là hôm nay mày không có buổi tập nào hử?”

“Ừ, hôm nay bọn tao chỉ tập sáng thôi. Ngày nay thì, mấy cái kiểu luyện tập không ngừng nghỉ đã không còn nổi tiếng hay hợp thời nữa rồi. Nóng nực như thế này, thì chỉ có kiệt sức hoặc thậm chí là bị thương mà thôi, nên là thi thoảng cũng cần phải được nghỉ ngơi hẳn hoi nữa. Dù sao thì, đó là cách mà bọn tao đang làm.”

“Hiểu hiểu.”

Mà, nhìn chung thì tôi vẫn coi đó là rèn luyện cực khổ rồi, nhưng tôi dám chắc là họ cũng muốn tránh việc bị thương hay mấy vấn đề liên quan tới sức khỏe nữa.

“Dù sao thì, cũng là lỗi tao khi bắt mày phải đến đây vì mình mà.”

“Chà, về chuyện đó…”

Tôi kể việc chiếc điều hòa ở nhà bị hỏng cho Maru, và cũng kể luôn việc tôi quyết định rằng dù gì cũng phải chịu đựng cơn nóng thì ít nhất tôi cũng sẽ tự mình tận hưởng niềm vui theo cách nào đó. Không phải là tôi đặc biệt muốn kể cái tình hình sinh sống của mình cho nó hay gì, cơ mà tôi nghĩ là nếu kể sơ sơ cho nó biết thì nó cũng sẽ không thấy có lỗi nhiều như vậy nữa.

“Nghe mệt đấy. Vậy thì tao muốn giải quyết xong chuyện chính trước cái đã. Họ mà bán hết trước khi tao kịp mua thì buồn lắm.”

“Hẳn rồi.”

Thường thì, Maru không phải kiểu người mà sẽ ép buộc mấy cái sở thích của mình lên người khác, nhưng khi nó mà đã thực sự nhờ giúp đỡ, thì vẫn luôn có lý do chính đáng cả. Kiểu như khi mà một món hàng bị giới hạn số lượng mỗi người chỉ được mua một sản phẩm mà thôi. Trừ khi ngó qua nhiều cửa hàng, còn không thì thường là bạn sẽ chẳng thể nào kiếm được thứ mình muốn cả. Vào những lúc như vậy, Maru có thể trở nên khá là nhẫn tâm đấy. Cơ mà, vì nó được mở bán vào thứ sáu, nên hẳn là nó đã lo lắng việc hàng bị bán hết đây mà.

Giờ khi tôi đã hứa sẽ giúp rồi, nên tôi cũng đã chuẩn bị để giúp nó tới cùng…. À phải rồi, tôi vẫn chưa có hỏi nó hai đứa cần mua món hàng gì.

“Sau khi xong việc thì cùng kiếm thứ gì đó bỏ bụng nhé.”

“Được thôi.”

Mặc dù là trước kia tôi có từng tới mấy góc bày bán truyện tranh và LN rồi, nhưng bởi không quá hứng thú với mấy món đồ đó, nên tôi đã nhờ Maru chỉ đường.

“Thế, giờ tao với mày cần mua gì đấy?”

Maru trả lời trong lúc bước đi. Có vẻ như là hai đứa sẽ tìm mua một món đồ của một bộ anime mùa xuân này. Mùa anime đó đã kết thúc từ vài tháng trước rồi, nhưng tùy vào doanh số bán hàng, họ vẫn bắt đầu mở bán đồ ngay cả sau đó nữa cơ. Tôi nhớ được tên bộ anime đó khi Maru nhắc tới. Nó là một bộ phim với năm cô gái. Đó là cái series theo kiểu đời sống thường nhật ấy.

“Và cái robot nữa.”

“Cái gì cơ?”

Trong thoáng chốc, tôi đã không thể hiểu nổi nó vừa nói cái gì. Nếu tôi nhớ đúng, thì bối cảnh là ở một thị trấn vùng nông thôn, và nó cũng giống như bất kỳ câu chuyện dành cho lứa tuổi vị thành niên nào chứ….phải không?

“Cái cuốn LN mà nhân vật chính đọc ở tập 5 là thể loại khoa học viễn tưởng, đúng chưa?”

“Ờ…”

Giờ thì nhớ rồi. Gần đây, sự tồn tại của otaku cũng như những sở thích của họ đã gần như được phổ biến rộng rãi rồi, tới cả mấy nhân vật chính normie và các nhân vật phụ cũng tỏ rõ sự thích thú với thế giới otaku nữa, nhưng mà… À phải, tôi nghĩ đúng là cậu ta có thích mấy cái thứ khoa học viễn tưởng, nhưng nó chưa bao giờ thực sự được đưa vào series chính thức cả.

“Chờ đã, vậy là mày…?”

“Ờ, tao muốn mua cái con robot mà nhân vật chính thích ấy mà.”

“Cái đó thì liên quan gì tới bộ anime hả!?”

“Biết sao được. Chỉ là con robot ấy tuyệt vãi ra.” Maru nói. Nó nói tên của họa sĩ minh họa thiết kế ra con robot đó, nhưng mà xin lỗi nhá, tao có nhận ra được méo đâu.

Khi nói với nó như vậy, Maru liền nhìn tôi với vẻ ngỡ ngàng và chán ghét rồi bắt đầu kể cho tôi nghe về sự nổi tiếng của họa sĩ minh họa đó.

“Vậy cơ bản là mày muốn mua phiên bản đồ chơi của con robot đấy chứ gì?”

“Nhìn chung thì là vậy.”

Khi hai đứa tới được nơi bán hàng, may thay là họ vẫn còn sót lại một vài con robot đồ chơi kể trên. Họ vẫn còn đủ cho cả Maru và tôi cùng mua, nhưng tôi nghĩ có lẽ chúng là mấy con cuối cùng rồi, nên kể ra thì cũng khá là sát nút. Cả hai đứa tôi mỗi người cầm lấy một con và tiến ra quầy thu ngân. Mặc dù là chủ nhật nhưng vẫn có rất là nhiều khách hàng, vậy nên xếp hàng cũng khá là lâu. Hai đứa tôi vừa chậm rãi xếp hàng vừa bàn tán với nhau.

“Hiểu rồi. Con robot này cũng khá là tuyệt đấy chứ.”

“Phải chứ?”

Tôi thực sự không thân thuộc lắm với mấy thứ như này, nhưng vẻ ngoài của nó cũng khá là ngầu đó chứ. Con robot được đựng bên trong một chiếc hộp cao khoảng 50cm. Trông có vẻ như nó là một loại robot chiến đấu đối không mà sẽ chẳng bao giờ tồn tại ngoài thực tại ấy. Logo của bộ anime được vẽ bằng phông nho nhỏ ở dưới góc của chiếc hộp, điều này khiến cho việc đoán xem thể loại của series đó là gì khá là khó khăn. Nó thực sự cứ như là được làm dựa vào một bộ anime mecha ấy.

“Nó cũng có khá là nhiêu bộ phận có thể di chuyển được đó. Như này mày có thể chơi với nó được luôn.”

“Chơi với nó á…?”

“Ô? Đừng có bảo là, mày chưa từng chơi đồ chơi robot hay quái vật gì đó khi còn bé à, Asamura?”

“Có lẽ là có, nhưng chắc chắn là không nhiều.”

Việc sưu tập chúng như một sở thích thì tôi hiểu, cơ mà cái tôi không hiểu là việc chơi với chúng ấy. Dẫu sao thì, trước giờ tôi vẫn luôn tập trung vào truyện tranh và tiểu thuyết hơn là anime mà. Khi còn bé, ông già nhà tôi đã từng có sở thích mua những chiếc mô hình tàu chiến làm bằng nhựa, nhưng mẹ ruột của tôi thì lại nổi giận bởi chúng quá vướng víu, bởi vậy nên ông ấy đã quyết định không bao giờ mua chúng nữa. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là một sở thích khá là thú vị đó chứ, nếu gia đình cũng như lối sống cho phép điều đó.

Với truyện tranh và tiểu thuyết, tôi có thể để chúng đầy phòng mà không lo vướng víu nếu chỉ đơn giản là để chúng lên trên kệ sách.

“À phải rồi, Asamura, Narasaka và Ayase có rủ mày tới hồ bơi với họ, đúng chứ?” Maru đột ngột đổi chủ đề.

Nghe thấy điều này, não tôi như ngừng hoạt động trong thoáng chốc. Ai sẽ tới hồ bơi với ai cơ? Còn về phần Maru, nó thậm chí còn chả nhận thấy sự bối rối của tôi cơ.

“Thật là, mới không nhìn tí thôi mày đã thành một thằng dân chơi bá cháy luôn rồi.”

“Mày nói cái gì đấy?”

“Mày nói gì….? Tao đang nói chuyện mày và Ayase tới hồ bơi cùng với Narasaka ấy.”

“Lần đầu nghe luôn đấy.”

Nó đang nói cái quần què gì vậy trời? Bởi tôi trông chẳng có vẻ gì là hiểu được điều Maru đang nói, nó nói với tôi rằng nó nghe được từ mấy tên trong clb bóng chày. Theo mấy lời đồn đó, thì Narasaka đang tập trung một nhóm cả trai lẫn gái và hẹn nhau tại hồ bơi, và có vẻ như là trong số đó có bao gồm cả Ayase Saki và Asamura Yuuta nữa.

“Mày không được mời à?”

“Không. Éo gì, từ lúc nghỉ hè tới giờ tao còn chưa nói chuyện với Narasaka-san cơ mà.”

“Hmm, thế có khi mày sẽ được mời sớm thôi.”

“Tháng tám sắp hết rồi đấy, nhớ không?”

“Vẫn nóng như thường có thay đổi gì đâu, nên chả có vấn dề gì hết.”

“Chà….chắc thế.”

Vậy là một kế hoạch như vậy đang được chuẩn bị mà tôi còn chẳng biết tới nữa hử? Với lại, liệu tôi có đủ thân thiết với Narasaka-san để nhỏ mời tôi như vậy không chứ? Số lần hai đứa tôi nói chuyện với nhau vẫn còn đếm được bằng hai bàn tay ấy chứ. Tôi cũng biết là Narasaka Maaya rất mạnh mẽ trong vấn đề các mối quan hệ và cả cách mà nhỏ đối xử với mọi người nữa, nhưng như này thì là nằm ngoài dự tính luôn rồi. Mà, đoán là như vậy vẫn không có nghĩa là đã có điều gì được quyết định cả. Dẫu sao thì, nguồn tin vẫn là mấy lời đồn truyền tai thôi mà.

Trong khi nói chuyện như vậy, hai đứa tôi lên tới hàng đầu. Cả hai thằng thanh toán, và rồi quay trở về trạm tàu bằng đúng con đường tôi đã đi, và tạt vào một quán cà phê gần với hiệu sách mà tôi đang làm thêm.

Cả tôi và Maru đều dùng cà phê đá, phần của nó thì có thêm một cái club sandwich nữa. Quả là thành viên clb thể thao mà. Nó ăn nhiều thật đấy. So với cà phê từ một nhà hàng gia đình, thì chỗ này giá thành phải đắt tới gấp đôi, nhưng ít nhất thì ghế ngồi khá là thoải mái và cũng không phải vội vàng. Gọi là quán cà phê, chứ chính ra thì nó cũng chỉ sành điệu hơn nhà hàng gia đình bình thường một chút thôi. [note35005]

Mặc dù đây là nơi mà mấy vị khách quen đang gọi món một cách phức tạp cứ như thể niệm chú phép , nhưng ít nhất thì chúng tôi đã có thể gọi được món bình thường. Mà, so với mấy cửa quán cà phê cao cấp, thì nơi đây phù hợp với học sinh cao trung bọn tôi hơn nhiều. Đã từng có một lần tôi vào một quán ở gần nhà ga Shibuya mà không chịu nhìn qua thực đơn trước, để rồi ngay lập tức rời đi sau khi thấy mọi thứ tại đó đắt đỏ ra sao. Một cốc cà phê mà giá thành lên tới tận bốn chữ số thì chắc chắn là quá đắt cho một học sinh cao trung rồi.

Maru và tôi đặt khay xuống bàn và thở dài thườn thượt.

“Thế giờ khai ra đê. Sao mày lại cần tới hai cái để làm giề?” Tôi hỏi, liếc nhìn sang mấy cái túi nhựa.

“Một là để dùng cho cá nhân, tất nhiên rồi, còn một là để bảo quản sẵn thôi.”

“Hiểu rồi. Vậy là không phải để đi tuyên truyền ha.”

“......Từ đầu đã biết rồi mà vẫn còn hỏi tao, đúng không? Khẩu vị tệ thật đấy, bạn tôi à.”

“Thực sự là tao có biết đâu, chỉ là muốn hỏi thôi. Trước đây mày có từng nhắc tới việc muốn tặng quà cho ai đó, nên tao đoán mò thôi mà.”

Tôi biết có những người có thói quen mua số lượng nhiều những thứ mà họ thích. Tuy nhiên, khi nghĩ tới việc có lẽ nào Maru muốn mua để tặng cho người khác, và cần sự giúp đỡ của tôi để có được nó, thì nghe cũng có thể lắm chứ bộ.

“Thực ra là tao được nhờ ấy mà.”

“Có người nhờ mày á?”

“Ờ, một người bạn trên mạng ấy mà. Họ thực sự muốn nó lắm, nhưng hiện giờ thì lại không thể đi mua được, mày biết đấy. Nên tao đi mua hộ luôn. Tao sẽ gửi cho họ sau.”

“Hử.”

Không biết là Maru lại có một người bạn như vậy luôn đó. Khi hỏi thêm về chi tiết, thì có vẻ như hai người quen nhau từ một diễn đàn trên mạng nơi mà mọi người thường bàn bạc về bộ anime mà họ yêu thích. Gu của họ khá là giống nhau, và cũng đủ thân thiết để mà gửi mấy món đồ như này. Nếu là vậy, hẳn là cả hai cũng biết địa chỉ của nhau. Ngay cả vậy, dù chỉ là quen nhau qua những cái tên trên mạng thôi, nhưng có vẻ cả hai đều là bạn tốt của nhau. Maru biết được là cả hai sống trong cùng một thành phố, nhưng lại chưa từng gặp nhau bao giờ.

“Nhưng nếu hai đứa mày đã là bạn tốt như vậy rồi, thì có lẽ cũng nên gặp nhau ngoài đời đi chứ, đúng không? Với cả, tao cứ nghĩ mày là kiểu người mà sẽ tự mình sắp xếp việc đó luôn chứ.”

Mặc dù đúng là họ có thể gặp nhau trên mạng bất cứ lúc nào, nhưng loài người thì lại thật sự thích gặp nhau trực tiếp, mặt đối mặt cơ. Bởi Maru rất biết cách sắp xếp mọi việc cũng như có khả năng lên kế hoạch, tôi có chút bối rối không biết tại sao nó vẫn chưa chịu làm vậy. Cơ mà, vốn nó đã suốt ngày bận bịu với clb rồi, ngay cả vào thứ bảy cũng vậy, nên có lẽ cơ hội cũng không có nhiều cho lắm.

“Không được đâu.”

“Sao không?”

“Thường thì, không phải ai cũng vậy, nhưng vẫn có một nhóm mấy tên con trai thường lợi dụng điều này để tán tỉnh con gái, mày hiểu chứ? Nếu không thực sự tin tưởng lẫn nhau, thì kết quả sẽ toang toác ngay. Ít nhất thì, đấy là những gì tao nghĩ.”

“Ờ, cẩn thận như này mới giống mày chứ… Hm? Tán tỉnh con gái? Người kia là con gái à?”

“Theo như chị ấy nói, thì ờ. Lại còn là sinh viên đại học nữa cơ.”

“Sinh viên đại học…. vậy là chị ấy lớn tuổi hơn mày hử?”

Trong thoáng chốc, tôi chợt nghĩ tới Yomiuri-senpai. Trong số những người tôi biết mà nhắc tới nữ sinh viên đại học thì chỉ có chị ấy mà thôi. Thường thì, để học sinh cao trung như bọn tôi bắt gặp sinh viên đại học khá là hiếm thấy, nên cả tôi lẫn Maru đều có trải nghiệm này thì lại càng hiếm hơn. Mà, chắc là tình bạn online thì gặp người cùng tuổi khéo còn hiếm hơn nữa ấy chứ.

“Dựa vào mấy tin nhắn chị ấy gửi, thì chị ấy khá là thông minh đấy. Chị ấy vừa tốt bụng lại vừa hiểu biết, và cũng chẳng có định kiến gì với tao cả. Mấy cuộc trò chuyện kể ra lại có ý nghĩa ra phết ấy chứ. Cơ mà, việc chị ấy tích cực như vậy cũng đã giúp khá nhiều, chắc vậy.”

“Hử, ừ, nghe có vẻ chị ấy khá là dễ để mày làm thân đó chứ. Tao cá là nhiều người cũng cảm thấy giống mày lắm đây…. Ahhh, là vì vậy sao.”

“Ờ, chị ấy khá là nổi tiếng trong mục chat.”

Hiểu rồi. Vậy là tập trung gặp nhau sẽ dẫn tới cả mấy tên muốn tán tỉnh chị ấy nữa.

“Điều tao bất ngờ là hai đứa mày đủ thân thiết để mà gửi đồ cho nhau như này đấy.”

“Ờ, nó trùng hợp tới phát điên luôn ấy. Nếu có cơ hội thì tao sẽ kể đầu đuôi cho mày sau.”

“Tao muốn nghe lắm đấy nhá. Thế, mày rơi vào lưới tình với chị ấy rồi à?”

Có vẻ như Maru không ngờ là tôi lại nói điều này, và nó trông phát hoảng trong thoáng chốc.

“Không, tao không hẳn….hay gì cả.”

Ô, phản ứng hiếm thấy phết nhờ. Mà, bình thường lúc nào nó cũng quyết đoán cả, nên lâu lâu tôi cũng phải trả đũa nó chứ nhỉ.

“Thật đấy à”

Khi tôi quyết không bỏ ngỏ câu hỏi của mình, Maru có vẻ như thực sự đỏ hết cả mặt lên rồi, và dần trở nên yên lặng. Cuối cùng, nó nói “Tao vào nhà vệ sinh một lúc đã” và đứng lên khỏi chỗ.Không phải ai khác, mà chính Maru, lại phản ứng như này, bất ngờ thật đấy… Ồ phải rồi, cái người nhận được quà từ Maru, và cả người sẽ nhận món đồ này từ nó nữa… Có lẽ nào lại là một không ta? Đó là một mặt khác mà tôi vẫn chưa từng thấy của Maru, và tôi chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa biết hết về nó nữa, tất nhiên là hoàn toàn hợp lý rồi. Mặc dù là tôi phải thừa nhận rằng chưa từng ngờ được nó lại có trải nghiệm về cảm xúc lãng mạn như này đâu. Chắc là cuối cùng thì hai đứa vẫn khá là khác nhau ha.

Về phần mấy cái chuyện tình cảm lãng mạn này, thì tôi cũng khá là thích mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn, nhưng lại chẳng thể hình dung ra được chính bản thân mình gặp mấy cái tình huống kiểu đó. Tôi thà đứng nhìn mấy chuyện như này xảy đến với người khác cơ. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ mong chờ việc được trải nghiệm mấy cái sự kiện kiểu rom-com luôn. Dẫu sao thì, đây là đời thật mà. Mấy việc thuận tiện như kiểu quen biết một cô gái đáng yêu và rồi cuối cùng hẹn hò với cô ấy thì...

Mà, đúng là tôi hiện đang sống chung với một cô gái chập tuổi mình bởi ông già nhà tôi tái hôn, nhưng không phải là nhỏ—Thực ra, nhỏ đúng là đáng yêu thật. Nói một cách khách quan thì là vô cùng đáng yêu ấy chứ. Với lại, tại sao khi nghĩ mấy thứ này mà tôi lại hình dung tới nhỏ cơ chứ? Đúng là Ayase-san đáng yêu thật, nhưng nhỏ là em gái của tôi mà.

“Asamura-kun?”

Đúng vậy, tới cả giọng của nhỏ cũng đáng yêu nữa chứ, nhưng một cô em gái thì vẫn chỉ là em…. Từ, cái gì cơ? Khi quay người lại, tôi được chào đón với một cô gái với mái tóc vàng óng đang nhìn thẳng vào mặt mình từ phía đối diện chỗ bọn tôi ngồi. Tất nhiên, không phải ảo giác hay gì cả. Mà là Ayase-san hàng thật giá thật luôn ấy.

“Em làm gì ở đây vậy?”

“Đây là quán cà phê gần với chỗ làm thêm của bọn mình nhất mà anh.”

“A….Cũng đúng.”

Cũng chẳng có gì là lạ cả. Bởi cả chỗ làm thêm cho tới ca làm của hai đứa đều trùng nhau, nên cũng chẳng có gì lạ nếu nhỏ cũng giết thời gian bằng cách này, nhất là khi tình hình ở nhà đang như vậy. Lý do mà tôi đề nghị quán cà phê này cho Maru cũng là bởi toàn bộ việc đó. Còn hơn cả tình cờ, mà nó là rõ ràng tới mức có thể lường trước được ấy chứ. Tuy nhiên, vậy không có nghĩa là tôi không bất ngờ khi gặp nhỏ tại đây, bởi vậy nên tôi còn chả biết tiếp nối cuộc trò chuyện như nào nữa.

“Dù sao thì, em đi đây.”

“Ể?”

Tôi chợt định thần lại. Trước khi nhận ra thì, tôi đã nhìn vào tấm lưng của Ayase-san trong khi nhỏ rời đi rồi. Nhỏ đang khoác lên mình một chiếc áo trễ vai phù hợp với cái nóng này, và một chiếc quần ngắn màu xanh. Hông nhỏ cao thật đó, gần như là một người mẫu luôn rồi ấy chứ. A, hôm nay nhỏ thậm chí còn đi sneaker nữa, có lẽ là để kết hợp với bộ đồ nhỏ đang mặc. Theo từng bước đi nhẹ nhàng của nhỏ, cánh cửa của cửa tiệm mở ra rồi lại đóng lại.“Xin lỗi, để mày phải chờ rồi.”

“Ể? Ồ, Maru.”

“Tao sực nhớ tới thời gian, nên lại phi vội về, nhưng mà… Asamura, mày vừa mới nói chuyện với Ayase đấy à?”

Thời gian? Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ được treo trong quán, và nhận ra cũng sắp tới giờ phải về chỗ làm rồi. Chắc vì vậy nên Ayase-san mới nhanh chóng rời đi như thế.

“Giữa mày với Ayase có gì đấy phải không?”

“Không, không phải…”

Vậy—Là điều mà tôi muốn nói, nhưng như vậy thì là nói dối mất rồi. Tôi cảm thấy nếu như cứ nói thẳng mọi chuyện cho Maru thì sẽ đỡ hơn nhiều. Và làm rõ lại là bất kể nó nghĩ gì trong đầu cũng không phải sự thật, bởi hai đứa tôi là anh em kế do cha mẹ hai bên tái hôn với nhau…. Nhưng mà nó đang nghĩ cái gì mới được chứ?

Tuy nhiên, vì đã sắp tời giờ làm rồi, nên tôi chẳng thể nói rõ với nó được, và tôi tách khỏi Maru cứ như thể đang chạy trốn ấy. Giờ thì tôi chẳng có quyền gì để mà lên án những người lớn đang sống theo chủ trương ‘Chuyện đã qua thì cứ để nó qua’ nữa rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể tới được chỗ làm vừa kịp lúc. Tôi thay sang bộ đồng phục, đeo lên chiếc tạp dề cùng bảng tên, và rời khỏi phòng thay đồ. Ngay khi đó, Ayase-san và Yomiuri-senpai cùng bước ra từ phòng thay đồ nữ.

“Yo, Kouhai-kun! Hôm nay lại nhờ em chăm sóc chị nhé!”

“Em cũng vậy, Yomiuri-senpai.”

“Hôm nay cũng mong anh chăm sóc em nữa, Asamura-san.”

“Ư-Ừm, em cũng vậy, Ayase-san.” Tôi vô tình nói lắp.

Có vẻ như tôi vẫn còn quay cuồng bởi ảnh hưởng từ cuộc gặp mặt bất ngờ tại quán cà phê kia.

“Có vẻ như ca tối nay chỉ có bọn mình thôi ha.” Yomiuri-senpai nói.

Vậy là cơ bản thì, chỉ có ba người bọn tôi thôi hử?

“Như này sợ là không đủ người mất.”

“Đúng thật, mà, rồi sẽ ổn thôi. Mình Saki-chan đã bằng hai người rồi mà.”

“Xin đừng kỳ vọng về em nhiều quá.” Ayase-san vẫn khiêm tốn, nhưng một khi giờ làm bắt đầu, những hành động vô cùng hiệu quả và tinh thần làm việc của nhỏ thực sự khiến nó trông như đang có nhiều người làm cùng một lúc vậy.

Nhỏ quả đúng là mẫn cán thật đấy, và nhanh chân nhanh tay nữa. Bởi chỉ cần dạy một lần thôi là nhỏ đã nhớ được hết rồi, nên nhỏ gần như đã có thể làm việc độc lập mà không cần tôi phải giúp đỡ nữa. Chưa kể là nhỏ còn rất tỉ mẩn nữa. Nhỏ vẫn có cái nét đặc trưng là mái tóc vàng óng và sành điệu của mình, nhưng khi làm việc thì nhỏ đã tháo bỏ khuyên tai ra rồi.

Cũng không phải là người ta sẽ đánh giá nhỏ chỉ qua vẻ bề ngoài, nhưng khi làm việc tại một nơi mà khách hàng bao trùm đủ mọi lứa tuổi, sẽ chẳng thể nào biết trước được khi có ai đó có thể phàn nàn với quản lý. Tôi cá là người khác có nghĩ về nhỏ ra sao thì nhỏ cũng chả để tâm đâu, nhưng đây là Ayase-san mà, gây rắc rối cho cửa hàng là điều mà nhỏ sẽ muốn tránh khỏi.

Nhỏ thậm chí còn giữ móng tay như thường, không có trang trí gì cả. Dù sao thì, khi bọc sách lúc ở quầy thu ngân, chúng cũng khá dễ để bị trông thấy. Khi mà nhỏ có thể làm mọi thứ hoàn hảo tới vậy, tôi không nghĩ là sẽ có ai đó lại đi phàn nàn đâu, nhưng khi lần đầu đi làm tại đây, Ayase-san đã gặp rắc rối khi muốn gỡ bỏ tấm bọc nilon. Nếu bạn là nhân viên mới mà lại thích ăn mặc lòe loẹt trong khi chưa hề thạo việc thì sẽ dễ bị phàn nàn hơn nhiều.

Khả năng suy xét thật cẩn thận của Ayase-san cũng như việc tránh khỏi bất cứ rủi ro nào vượt xa những gì mà tôi có thể mượn tượng ra. Và nhỏ còn siêng năng tới mức mà nhỏ đã bắt đầu đổ chút mồ hôi từ việc làm việc chăm chỉ, mặc dù là điều hòa trong cửa hiệu hiện vẫn đang mở. Khi đi làm thêm, nhìn chung thì ca nghỉ của bạn sẽ ít hơn so với ác nhân viên khác. Và lại càng đúng vậy khi chỉ có ba người bọn tôi, bởi nếu cả ba cùng nghỉ một lúc, sẽ chẳng có ai để hỗ trợ khách hàng cả.

Sau khoảng hai tiếng, Ayase-san nghỉ ngơi một lát. Tất nhiên, không phải là nghỉ dài gì cho lắm, mà chỉ được khoảng có 10 phút mà thôi. Nhưng nếu mà là nhân viên toàn thời gian, thì sẽ được nghỉ tận một tiếng cơ. Tuy nhiên, ca nghỉ ngắn như vậy cũng là bởi chúng tôi làm việc trong khoảng từ 6h chiều tới 10h tối mà thôi.

“Vậy em sẽ quay lại ngay thôi.”

“Yep yep. Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, Saki-chan.”

“Mười phút nữa em sẽ quay lại ạ.” Sau khi đáp lại Yomiuri-senpai một cách ngắn gọn, Ayase-san hướng về phía khu vực dành cho nhân viên.

“Hmmm…”

“Sao vậy ạ?”

Trong khi nhìn Ayase-san rời đi, có vẻ như Yomiuri-senpai đang suy ngẫm gì đó. Hiện giờ quầy thu ngân đang được giao cho một nhân viên toàn thời gian, và lượng khách hàng cũng đã giảm đi nhiều rồi. Hẳn là hiện giờ mọi người đều đang ăn tối hết cả. Nên Yomiuri-senpai ra hiệu cho tôi theo chị ấy.

“Vâng?” Hai người chúng tôi di chuyển ra phía sau quầy thu ngân và thì thầm với nhau.

“Là về Sakicchi ấy mà.”

“Cái biệt danh kiểu gì vậy ạ?”

“Ồ, lời phàn nàn từ một người anh trai ư?”

“Nơi công cộng thì Saki-chan, Ayase-san, còn giờ thì lại đây nữa. Chị lộn xộn thật đấy.”

“Chị nghĩ ra nhiều lắm đó nhé. Saki-chan, Sakisuke, Sacchan…..em thích cái nào?”

“Đừng có hỏi em. Ayase-san là được rồi mà.”

“Vậy thì chốt Saki-chan ha.”

Cuối cùng thì, chị ấy đi đúng một vòng tròn và quay lại điểm bắt đầu luôn. Mà, cũng không phải là tôi quan tâm cách chị ấy gọi Ayase-san hay gì cả. Tôi đâu có quyền để mà đánh giá hay phàn nàn gì đâu.

“Vậy, Ayase-san làm sao ạ?”

“Chậc.”

“Sao chị lại tặc lưỡi vậy hả?”

“Kệ đi, nghiêm túc hơn chút nè.”

“Vậy ra khi trước chị không có nghiêm túc.”

“Em gái em. Em thấy đấy, con bé có chút hơi bị siêng năng quá rồi.”

“Hử?”

Tại sao đấy lại là vấn đề cơ chứ?

“A, đừng có hiểu nhầm chị nhé, Chị đang nói về tinh thần làm việc của em ấy cơ. Con bé nhanh chóng nhớ được mọi thứ, và làm việc cũng hoàn hảo nữa. Với tư cách là một nhân viên xuất sắc, chị có thể thấy được con bé đang làm việc rất tốt.”

“Nhân viên làm thêm.”

“Đừng có để ý tiểu tiết làm gì! Dù sao thì, chị thấy như con bé đang tự trách bản thân quá nhiều vì những việc mình không làm được ấy.”

Tôi vẫn còn đang cảm thấy bối rối. Tuy nhiên, Yomiuri-senpai tiếp tục giải thích những gì chị ấy cảm thấy sau khi quan sát nhỏ. Ví dụ như, cái thái độ khiêm tốn quá mức mà nhỏ vẫn luôn trưng ra chẳng hạn. Mặc dù đó là một đức tính đáng khen ngợi mà rất nhiều người tài giỏi và tuyệt vời sở hữu, nhưng Ayase-san lại là người mà chẳng bao giờ chịu tự giác ngơi nghỉ cả, nên nếu như có lúc nào đấy mà nhỏ buộc phải dừng chân, lại trái tim nhỏ sẽ vụn vỡ mất—hay gì đó như vậy. Yomiuri-senpai nhắc tới một người bạn của chị ấy cũng đã từng làm việc tới mức ngã bệnh bởi như vậy, và có vẻ như Ayase-san khá giống với người đó.

“Cô gái ấy quả thật là quá xuất sắc. Lúc nào cô ấy cũng đều giành được vị trí đứng đầu ở mọi thứ khi còn học tiểu học. Tất nhiên, không phải là cô ấy chỉ dựa vào tài năng không đâu. Để đạt được chúng cô ấy cũng đã rất là vất vả. Và rồi khi lên tới đại học, lần đầu tiên trong đời, cô ấy đã phải hứng lấy sự thất bại.”

Chuyện đó có lẽ cũng xảy ra rất nhiều rồi. Đó là hẳn là suy nghĩ của mọi người xung quanh cô ấy.

“Bất cứ

con người nào cũng có một hai thứ không thể làm được. Dẫu sao thì đó mới là con người mà. Tuy nhiên, cô ấy lại chẳng thể chấp nhận cái quan điểm đó. Cô ấy đã không thể tha thứ cho bản thân mình vì không làm được tất cả mọi việc. Cô ấy không chịu tin rằng có những thứ mà dù có cố tới đâu đi nữa, cô cũng không thể chạm tới được. Và rồi cô tự đổ lỗi cho bản thân vì điều đó, cho rằng đó là bởi chính cô đã lười nhác.”

“Vậy rồi…..chuyện gì đã xảy ra ạ….?”

“Cô ấy đã quay về quê nhà của mình rồi. Hình như là ở Shikkoku thì phải. Cũng chẳng biết là giờ cổ đang làm gì nữa. Chị chỉ mong là cổ được hạnh phúc thôi.”

Lo lắng tới mức này với một người mới chỉ là bạn học mà thôi, Yomiuri-senpai quả là chu đáo thật đó. Nhưng vì sao đó mà tôi lại chẳng thể nói thẳng với chị ấy điều này. Và theo những gì chị ấy kể, những người có xu hướng khiêm tốn thái quá như Ayase-san thì luôn liên tục tích lũy stress trong khi cố gắng để cải thiện bản thân, và chẳng hề nghỉ ngơi lấy một chút nào.

Về cơ bản thì, đó là cái lối nghĩ ‘Tự mình không thể dừng được’ mà thôi. Cuối cùng thì, bạn lại kiệt sức, còn con tim thì héo mòn. Khi ai đó có lối nghĩ ‘Nếu mình không dừng chân lại, mình sẽ chết’, để có thể thực sự cản họ lại, có những lúc mà bạn buộc phải phá ngang hoặc cản trở bất cứ điều gì mà họ đang cố gắng để làm. Có những lúc mà dù bạn có muốn tôn trọng người kia đi chăng nữa, nhưng lại chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngó lơ sự tự do cũng như ý kiến của họ.

Sau khi nghe hết những điều này từ Yomiuri-senpai, tôi chợt nhớ ra gì đó. Đã từng có lúc khi mà cái cách nghĩ của Ayase-san đã vượt qua cả ngưỡng an toàn rồi, và nhỏ chẳng chịu nghe tôi nói gì cả. Khi đó, tôi đã buộc phải cản nhỏ lại để nhỏ có thể nghe những gì tôi cần nói. Mặc dù là đến tôi cũng không thực sự ý thức được mình đã làm gì bởi lúc đó là đúng kiểu ứng biến theo tâm trạng. ‘Hết mình ở mọi lúc có thể’ có lẽ là cách tốt nhất để miêu tả cái hành động này.

“Nói rằng tất cả mọi thứ đều quan trọng, về cơ bản tức là chẳng thật sự trân trọng điều gì cả, biết không hả.”

“Nó cũng đâu hẳn là như nhau đâu, Yomiuri-senpai.”

“Có những người thực sự trân trọng tất cả mọi thứ, và đã thành công. Nhưng em biết đấy, họ có tài năng mà. Còn với phần lớn mọi người, với những người bình thường, cái đó không áp dụng được đâu. Có rất nhiều thứ mà chúng ta còn chẳng thể hy vọng để đạt được. Đó là niềm tin của chị. Cho rằng mình không phải là người tinh thông mọi thứ cũng ổn mà.”

“Em hiểu rồi. Đó là cách nghĩ khá thú vị đó chứ.”

“Bởi vậy nên em mới nên để dành cái ý chí đó cho những thứ thực sự quan trọng đối với mình ấy. Kiềm chế cũng quan trọng mà, hiểu chứ.”

“Vâng. Cơ bản thì, nếu người ta không thể tự điều chỉnh nhịp độ bản thân, thì ta phải nói với họ, đúng chứ?”

“Đúng vậy! Quả là Kouhai-kun mà! Nói thì là vậy, em sẽ nhường chị giờ nghỉ của em chứ, phải không?” Senpai chắp hai tay lại như đang cầu xin tôi vậy.

Thật không thể tin được là trong nháy mắt chị ấy đã chuyển từ một chủ đề nghiêm túc như vậy sang đùa cợt được rồi.

“Sao chị lại muốn em làm vậy hử? Chị có việc gì cần làm ư?”

“Nếu đợi tới tan ca thì cửa hàng sẽ đóng cửa mất thôi. Đi đi về về chỉ mất có 15 phút thôi mà!”

Tôi thở dài ngao ngán. Cái con người này thật là...

“Em hiểu rồi. Em sẽ nhường chị giờ nghỉ của em, nên là chị cứ đi mua đồ mà mình cần đi.”

“Yay, Kouhai-kun!”

“Chị không được đập tay đâu.”

“Phản ứng chán thế nhờ.”

“Chỉ là em không theo nổi chị thôi, được chứ?”

Thực ra tôi cũng có ngưỡng mộ Yomiuri-senpai một chút bởi đã cấy cái lối suy nghĩ này vào tâm trí tôi, nhưng ngay sau đó chị ấy lại cứ phải nói như vậy mới được cơ, làm tôi bỏ lỡ mất cơ hội.

“Mà, nếu em trân trọng cô em gái của mình, vậy thì tốt hơn là nên can thiệp vào con bé nhiều hơn đi nhé.” Yomiuri-senpai nói và hướng ra phía quầy thu ngân.

“Nếu trân trọng nhỏ, thì nên can thiệp vào nhỏ nhiều hơn hử?”

Vậy là chị ấy cũng không có đùa cợt nhiều tới vậy. Senpai quả thật là một người mà tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi.

Ngay cả sau khi tan làm, cái nóng vẫn chẳng dịu đi chút nào cả. Trên đường về, tôi vẫn đang dắt chiếc xe đạp của mình như mọi khi, cùng với Ayase-san đang rảo bước kề bên. Tôi nhớ lại những gì Yomiuri-senpai đã nói với mình. Trông một tháng qua, Ayase-san đã luôn hết mình vào công việc. Nếu phải đoán, thì hẳn đây là để trong tương lai gần nhỏ có thể tự lập. Một trong những lý do hẳn là bởi tôi đã không thể tìm được một công việc hấp dẫn mà lại tốn ít thời gian cho nhỏ đây mà. Lý do còn lại có lẽ là vì kiến thức của tôi về cách thức vận hành của một hiệu sách mà nhỏ có thể áp dụng cho bản thân. Suy luận đó khá là hợp lý.

Tuy nhiên, cũng như ông già nhà tôi đã nói, trong suốt một tháng nghỉ hè này, tôi chưa từng thấy Ayase-san nghỉ ngơi hay hành xử như một học sinh cao trung lần nào cả. Có một điều mà Maru từng nói cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi...

—Nếu ai đó không chịu nghỉ ngơi hẳn hoi, thì bạn buộc phải bảo họ làm vậy.

Có lẽ tôi nên hỏi vào lúc này...

“Ayase-san, Narasaka-san có mời em tới hồ bơi không? …Lời mời có bao gồm cả anh nữa nhỉ?”

“…Maaya đã liên lạc với anh ư?” Ayase-san nhíu mày hỏi lại.

Có vẻ như nhỏ thật sự đã được mời rồi.

“Không. Mà vốn dĩ nhỏ cũng đâu có cách nào để liên lạc anh đâu.”

“Vậy thì sao anh lại biết được?”

Ôi trời, giờ thì nhỏ thực sự nghi ngờ rồi.

“Chỉ là nghe đồn vậy thôi. Anh cũng đâu có biết gì đâu.”

Tôi giải thích cho nhỏ biết về lời đồn về việc Narasaka-san đang định mời bạn bè nhỏ tới hồ bơi.

“Anh có muốn đi không, Asamura-kun?”

Trông phút chốc, nó nghe gần như thể nhỏ đang hỏi tôi có muốn đi cùng nhỏ hay không. Nhưng đó là chuyện không thể rồi. Nhỏ chỉ đang hỏi chung chung rằng tôi có hứng thú với việc tới hồ bơi hay không mà thôi. Đó là cách nghĩ duy nhất khi mà Ayase-san đưa ra câu hỏi như này. Dù sao thì nhỏ cũng ghét bị hiểu nhầm mà. Nhỏ vẫn thẳng thừng như mọi khi, chỉ đơn giản là hỏi tôi có muốn đi hay không mà thôi, bởi vậy nên tôi quyết định trả lời bằng những từ đầu tiên tôi nghĩ tới khi câu hỏi này được đưa ra trong cái ngữ cảnh đó. [note35006]

“Thật lòng thì, tới hồ bơi với mấy người hướng ngoại như vậy nghe đã thấy mệt rồi.” Tôi đáp lại trong khi nở một nụ cười gượng gạo. [note35006]

Trong thoáng chốc, dường như tôi đã trông thấy được một biểu cảm buồn bã lộ ra trên mặt Ayase-san dưới những ánh đèn, nhưng cái vẻ mặt như mọi khi liền ngay lập tức quay trở lại nhanh như lúc nó chợt biến mất vậy.

“Vậy ư. Vậy thì anh không cần phải gượng ép mà đi đâu, phải chứ?”

Cái cách nhỏ nói điều đó có gì đó hơi sai sai, gần như thể câu trả lời của tôi đã khiến nhỏ phiền lòng vậy. Tôi chẳng thể đoán được nhỏ thực sự cảm thấy ra làm sao nữa. Tôi cảm nhận được một chút sự giận dữ, cùng một chút buồn rầu, và cả một chút nhẹ lòng nữa.

“Em không định tới hồ bơi ư?” Tôi hỏi.

“Em không đi đâu.” Ayase-san đáp lại.

“Sao lại không?” [note35006]

“………”

Tôi bước thêm một bước và can thiệp sâu hơn vào chuyện của nhỏ, nhưng Ayase-san lại giữ im lặng mà chẳng đáp lại lời tôi. Ngay khi đó, một chiếc ô tô vọt qua hai đứa. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ nhỏ không nghe được, nhưng nếu là như vậy, tôi cũng không muốn làm phiền nhỏ hơn nữa bằng cách đặt thêm câu hỏi. Tuy nhiên, đúng là có gì đó cảm thấy sai sai.

—Em không đi đâu.

Tôi băn khoăn không biết Ayase-san đã nói điều đó với cảm xúc ra làm sao? Khi về tới nhà, tôi có thể thấy được ánh đèn vẫn đang sáng lên từ căn hộ. Tôi để Ayase-san lên nhà trước trong khi cất xe đạp vào bãi đỗ xe. Nhưng cho tới tận khi mở cánh cửa vào căn hộ, tôi đã luôn chỉ nghĩ tới Ayase-san mà thôi.

-----------------------------------------------------------------------------

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vậy là xong chap 2....cơ mà thú thực tôi làm xong đọc lại cứ thấy lấn cấn đâu ấy...anh em đọc có gì góp ý với tôi để sửa nhé :((

Truyện Chữ Hay