"Tôi xin cảm ơn bạn Aneres hôm trước đã đô nết cho tôi, nhưng do tình hình kinh tế khó khăn nên tôi chưa đủ xèng để mua quyển ba, chỉ mói trans chương 1 qua bản đọc thử, quý vị nào có tâm xin cho ít xèng, xin chân thành cảm ơn!" - trích lời San-chan
Seika: Mí người donate thì ít thôi nhá, không ổng lại cho 1 ngày 3 chương thì mị hấp hối mất (っ °Д °;)っ
☆
Sau khi giải quyết xong vụ bắt cóc Toomi Kotone, tôi được đương chủ nhà Toomi chỉ định làm hôn phu của nhỏ. Vẫn chẳng có gì thay đổi cả, tôi vẫn đang sống tại căn biệt lập của nhà Toomi.
Chủ nhân của nó không phải chỉ là riêng tôi. Tôi đang chung sống dưới một mái nhà cùng với những mỹ thiếu nữ mà đã sống với tôi ở nhà trọ, đó là “Nữ Thần” Rei, cùng với bạn thuở nhỏ Kaho, và còn có cả chị họ Amane nữa. Đây chính là cái hoàn cảnh mà bọn con trai nào cũng ao ước… có lẽ là vậy nhỉ.
Cơ mà, Rei còn nói là thích tôi, rồi lại còn đưa cho tôi cả chiếc nhẫn cưới kỷ vật của bố mẹ. Mặt khác, nếu như không có cái vấn đề nghi hoặc về huyết thống thì đáng ra tôi và Kaho đã có tình cảm từ hai phía, hiện giờ thì điều đó đã sáng tỏ nên Kaho cũng tỏ ra cạnh tranh với Rei.
Thêm vào đó lại còn có Kotone, khá là chủ động với việc hôn ước, tình hình chỉ toàn hỗn loạn. Ngay cả buổi sáng hôm nay, tôi đã cùng ba người, Rei, Kaho, Kotone đi đến trường…
Dù vậy, việc học tập thì vẫn như thường lệ. Lúc tan học, tôi cùng với Rei chuẩn bị cùng nhau trở về dinh thự.
Kotone học cấp hai, cho nên đương nhiên là cô sẽ không về cùng tôi. Kaho thì lại về định về nhà để trình diện nên đã đi hướng khác. Vì có lẽ là cô Akiho đang lo lắng, cho nên nói đương nhiên thì là đương nhiên rồi.
Kaho nhắc nhở Rei mấy lần luôn, là “Nếu mà tí tởn với Haruto là không được đâu đấy!”.
Nhưng.
Mặc dù đã bảo là tôi và Rei cùng nhau về thì không tí tởn… Đương nhiên là tí tởn rồi còn gì.
“Cuối cùng cũng còn lại hai bọn mình nhỉ, Haruto-kun!”
Bên trong tàu điện, Rei nở nụ cười tươi rói. Tôi và Rei đều ở trên toa tàu JR cũ, ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài.
Ngoài ra hầu như không có khách nào trên tàu. Bên ngoài cửa sổ, phong cảnh điền viên mở rộng ra tầm mắt.
Vì chỉ có mình Rei và tôi thôi nên cô ấy cực kỳ là hưng phấn lên, đến mức mà cô còn cố huýt sáo. Thấy cổ vui như thế, làm tôi cũng vui lây.
Kể từ sau khi chuyển về dinh thự, cơ hội để tôi và Rei ở riêng lại càng ít đi.
Bởi vì Rei, Kaho và chị Amane đang giám sát lẫn nhau.
Kết quả đó là, Rei vẫn có cơ hội để lén lút gặp tôi giữa đêm, nhưng lâu lắm rồi hai người mới đường đường chính chính gặp mặt nhau. Tiện thể luôn, vì cô là người có liên quan đến nhà Toomi, mà nhà Toomi đang bị đẩy vào nguy hiểm, vì thế mà Rei chắc chắn cũng có bảo vệ theo sau.
Tuy nhiên, ít nhất là họ không ở vị trí có thể nhìn thấy được. Có lẽ họ đang canh chừng chúng tôi từ đằng xa. Nhờ đó mà chúng tôi thoải mái mà chẳng cần để ý làm gì.
“Bọn mình đang hẹn hò đồng phục đấy nhỉ?”
“Ờ, chắc là thế.”
Tôi thì cảm thấy nó chỉ đơn thuần là về nhà cùng nhau thôi. Trên thực tế thì Rei có vẻ bất mãn nếu tôi chỉ nói như vậy.
“Này. Tớ muốn ghé vào đâu đó trước khi về.”
Rei nũng nịu nài nỉ tôi. Tôi hơi lưỡng lự khi khoác lấy vai Rei.
Nhìn thế này thì chả khác gì cặp đôi đang hú hí với nhau cả – tôi nghĩ.
Dù vậy, nơi mà chúng tôi có thể ghé qua trước khi về không có nhiều ở cái thành phố chẳng phải đô hội này.
Ở nhà ga giữa tuyến, có đám học sinh nữ lên tàu. Mấy đứa đó mặc đồng phục thủy thủ, nhưng lại mang vẻ non nớt, trông như khoảng học sinh cấp hai năm nhất vậy.
Bọn chúng nhìn chúng tôi rồi đỏ mặt khúc khích cười. Tôi trở nên ngượng, nhưng Rei thì lại càng bấu chặt vào tôi.
“Rei… tớ thấy hơi ngượng…”
“Tớ không có thấy ngượng gì đâu, tại vì tớ cực kỳ yêu Haruto-kun đó.”
Mặc dù Rei nói thế nhưng mặt cô đỏ chót rồi.
Bọn con gái thì nói mấy câu như là “Cặp đôi mỹ nam mỹ nữ kìa” “Ganh tỵ quá” “Tớ cũng muốn có bạn trai” “Bọn sống thật chết mẹ đi”.
Đoạn cuối hình như là tôi có nghe lẫn vào một câu nói bất ổn, nhưng có vẻ như chúng tôi vẫn nhìn giống như cặp đôi yêu nhau quấn quýt vậy.
Rei là mỹ nữ, nhưng tôi thì không nghĩ mình được gọi là “mỹ nam” đâu. Cảm nhận được ánh nhìn của mấy đứa con gái và cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Rei làm tôi ấy nhồn nhột.
Tầm nhìn của Rei thì lại đổ vào chiếc cặp của một đứa con gái. Trên chiếc cặp đó có đính một chiếc móc chìa khóa giống như một nhân vật mascot.
Nếu tôi không nhầm thì đó là con Yuru-chara có tên là “Gấu meo”, nó có vẻ ngoài của mèo với gấu cộng lại rồi chia đôi ra.
Đôi mắt buồn ngủ trông đáng yêu, gần đây nó rất là nổi.
“Rei? Có phải là cậu… thích gấu meo không?”
“Hoàn, hoàn toàn không phải là tớ muốn có đồ chơi gấu meo đâu.”
Rei xấu hổ chối bỏ đi.
Nhưng mà chắc là cô muốn đây – tôi nghĩ.
“A, đúng rồi. Trên đường về bọn mình vào trung tâm game đi? Tớ nhớ là có mấy con thú bông như là gấu meo trong quà tặng của máy gắp thú đấy.”
“Ê, thế à?”
Khuôn mặt Rei bừng sáng lên.
Tôi bật cười, và thế là Rei thành ra vẻ mặt “chết cha rồi”.
“Tớ không có nói là tớ muốn đâu đấy?”
“Thật sự là không muốn à?”
“Chắc là hơi muốn. Nhưng mà tớ thấy là đồ chơi nhân vật hoạt hình nó như trẻ con ấy. Nếu không làm phụ nữ trưởng thành thì không được Haruto-kun thích” – Rei nói mà đỏ hết cả má lên. Tôi cũng thấy ngượng.
Với lại, tại sao Rei lại nghĩ rằng cổ phải làm phụ nữ trưởng thành chứ.
“Tại vì Haruto-kun chết mê chết mệt với chị Amane còn gì.”
“Tớ, tớ có chết mê chết mệt đâu.”
“Nói dối.”
“Nhưng mà tớ lại thích cái điểm giống trẻ con của Rei lắm đó.”
“Tớ có giống trẻ con đâu mà! Nhưng mà tớ vui vì cậu nói là thích tớ.”
Rei thì thầm bên tai tôi bằng giọng nói nhỏ xíu. Và rồi Rei nũng nịu vuốt ve ngực tôi.
Cô tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Bọn con gái nhỏ thì cứ thì thào hiếu kỳ “Đúng là cặp đôi rồi….”.
Nhưng mà tôi chỉ chẳng có hơi sức đâu mà lo cho việc đó, tôi còn đang bị Rei làm cho hồi hộp đây này.
Giá như mình cũng có thể làm cho Rei vui vẻ.
Trong khi đang nghĩ vậy thì chúng tôi đã đến ga mà mình định xuống, và rồi chúng tôi quyết định đi đến trung tâm game.
Đây, chắc chắn là cuộc hẹn hò đồng phục rồi.
☆
Chuyện là thế đấy, tôi và Rei đã vào trong trung tâm game phía trước nhà ga.
Có vẻ nơi này khá là to so với cái quy mô của nhà ga. Nó nằm ở cơ sở kinh doanh của tầng hầm một, ở đó tập hợp số lượng khá lớn những game như là game đua xe, game đánh trống, v.v….
Mặc dù giờ là buổi chiều tà của một ngày thường, nhưng vì thế mà lại có bóng dáng của nhiều học sinh.
Đôi mắt xanh biếc của Rei lấp lánh sáng lên.
“Tuyệt quá đi…!”
Rei cứ như nhìn thấy được thứ gì tuyệt vời lắm ý mà cô ngắm nhìn từ đằng sau chiếc máy chơi game đua xe của trung tâm mà người khác đang chơi.
Tôi thấy hơi kỳ cục… nó là cái thứ tuyệt đến thế cơ á.
Có lẽ nhận thấy ánh nhìn của tôi nên Rei nở nụ cười như thẹn thùng.
“Tại vì ở nhà tớ nghiêm khắc, chẳng có cơ hội để đi đến mấy nơi như thế này…”
“À à, thế hả. Thế thì đúng rồi còn gì”.
Nghĩ lại thì tôi mới nhớ ra là Rei cũng là tiểu thư của nhà đại phú có tên là Toomi.
Giả sử, cô có đang ôm lấy sự tình phức tạp nào đó thì điều đó cũng không thay đổi. Có lẽ, cô chưa từng có cơ hội đi đến những nơi vui chơi của bọn người thấp bé (?) như là trung tâm game.
Khác hẳn với tôi, mặc dù nói là họ hàng xa, nhưng tôi vẫn là một tên dân đen chính hiệu.
Tôi và Rei ngồi vào ghế máy chơi game đua xe cạnh nhau. Nó là trò chơi mô phỏng ghế lái xe có cả vô lăng.
Tôi khá là nghiện nó hồi còn học cấp hai (vì thế mà thành tích học tập kém), tôi còn khá là giỏi nữa cơ.
Ngược lại, Rei thì có vẻ hầu như chưa từng chơi game nên tôi đã hướng dẫn cô tỉ mỉ cách điều khiển. Dù vậy, Rei vẫn trông không thành thạo, trong lúc chơi cô cứ đột kích con xe vào tường…
Ngay cả siêu nhân hoàn hảo như Rei cũng có cái kém cỏi à – tôi nghĩ.
Nhưng Rei đã khá là vui vẻ. Lần đầu làm cái việc mà mình chưa từng làm thì chắc hẳn vui rồi.
“Thật tuyệt vì người đầu tiên là Haruto-kun.”
Rei nói vậy. Có lẽ nó có nghĩa là, tôi là người đầu tiên cùng cô chơi game ở trung tâm game, nhưng mà câu nói đó có hại cho tim quá.
Dù vậy, nếu cô cảm thấy vui khi ở bên tôi thì đó cũng là điều đáng vinh dự.
Trông thấy Rei chạm vào chiếc vô lăng mà mình không quen tay nên tôi mới chạm vào chiếc vô lăng ở chỗ ghế mà Rei đang ngồi.
Gần như cùng lúc đó, Rei cử động tay, tôi và Rei chồng tay lên nhau.
“A…”
Rei đỏ mặt lên rồi chằm chằm nhìn tôi. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Cảm giác mềm mại và mát lạnh từ bàn tay đó làm cho tôi giật mình.
Trong khi đó, chiếc xe của Rei đột kích vào tường làm cho game over mất…..
Rei tỏ vẻ hốt hoảng nói “Tớ, tớ xin lỗi”.
“Không cần phải xin lỗi đâu. Cậu sắp bỏ tay tớ ra chưa?”
“Cái đó thì không được.”
Rei nhìn tôi cười hì hì. Rei chạm vào tay tôi như vuốt ve, làm cho tôi cảm thật nhồn nhột.
“Haruto-kun….. trung tâm game vui nhỉ!”
“Khô, không hiểu sao khác với cái kiểu vui vốn có của nó.”
“Thế á? Nhưng mà mục đích của tớ thì lại là hẹn hò với Haruto-kun cơ.”
“Câ, cậu mà vui thì tớ cũng vui lắm. Không hiểu sao tôi thấy như mình đang làm cho nữ thần nghiêm túc tha hóa, ngại quá đi mất thôi.”
Tôi nói câu đó để giấu ngượng đi. Cơ mà làm sao có chuyện cô ấy suy thoái chỉ vì cái trung tâm game được chứ, Rei là học sinh ưu tú, siêu nhân hoàn hảo, có một điều chắc chắn là từ trước đến giờ cô đã rất là nghiêm túc.
“Nếu có thể đến gần Haruto-kun thì tớ có sa đọa đến mức nào cũng được đấy?”
Nghe Rei thì thầm làm tôi bất ngờ.
Nói mới nhớ ra là trước đây cô ghét cái cách gọi là “Nữ Thần”, nhưng bây giờ Rei lại trông khá thích thú.
“Tớ cho phép Haruto-kun gọi tớ là <>. Đó là đặc biệt đấy?”
Rei nhắm một mắt như đùa nghịch.
Biểu cảm đó của cô cực kỳ là đáng yêu… Đúng là, Nữ Thần còn gì – Tôi nghĩ.
Tuy vậy, cô đã từng là nữ thần lạnh lùng, bây giờ là nữ thần đáng yêu dịu dàng.
“Nhưng mà này, thần thánh không phải là tớ đâu, mà có lẽ, là Haruto-kun đấy”
“Hể?”
“Tại vì là, vì có Haruto-kun nên tớ mới được hạnh phúc mà.”
Rei nói vậy rồi hơi đỏ mặt lên.
“Ồ, tớ chẳng phải là thần thánh gì đâu.”
“Haruto-kun là thần thánh của tớ. Là thần, là Phật, là đức thánh Haruto! Đấy?”
Rei nói như chọc ghẹo tôi trong khi gò má của cô ửng đỏ.
“Đư, đừng có ghẹo tớ mà…”
“Tớ có nói đó là đùa đâu? Haruto-kun là vị thần của tớ. Là người quan trọng, đã cho tớ nơi mình thuộc về. Bởi vì Haruto-kun đã làm cho tớ hạnh phúc, đã bảo vệ tớ mà.”
“Nhưng mà này, tớ…”
Rei thích tôi. Tin tưởng tôi. Nhưng tôi vẫn chưa quyết định là có hẹn hò với Rei hay không.
Tôi không có tư cách để Rei gọi tôi là vị thần. Nếu như tôi chọn Kaho chứ không phải Rei thì— —.
Rei vẫn đang nắm tay tôi, nhẹ nhàng cười.
“Không sao đâu. Vì tớ đã tự tiện thích Haruto-kun mà. Dù vậy, Haruto-kun vẫn là vị thần của tớ.”
“Tớ, biết đâu sẽ làm Rei thất vọng. Biết đâu sẽ làm cậu buồn. Dù vậy tớ vẫn là vị thần ư?”
“Đương nhiên rồi. Tại vì bây giờ tớ đang hạnh phúc mà. So với chuyện tương lai thì khoảnh khắc này còn quan quý giá hơn nhiều.”
Này – Rei đáng yêu nhìn tôi và mỉm cười.
Tôi cũng cảm thấy má mình nóng lên.
Một cô gái nói là cô ấy thích mình… đúng là hạnh phúc – tôi nghĩ.
“Tớ cũng rất vui khi ở bên Rei.”
Tôi nói như thế xong, Rei bừng sáng cả lên.
“Cảm ơn cậu. Haruto-kun nói thế thì tớ vui lắm!”
“Ờm… thú bông gấu meo, nhất định tớ sẽ lấy cho cậu.”
“Hứa đấy nhé?”
Tôi và Rei đứng dậy khỏi chiếc máy chơi game đua xe rồi cùng nhau bước đến phía trước máy gắp thú bông.
Chiếc hộp có đựng thú bông gấu meo… trấn tọa ngay chính giữa.
“Thế này là khó à?”
“Cũng không phải… nhưng mà Rei thử chơi không?”
Rei gật đầu. Tôi đút một đồng xu vào.
“Vị trí của cần gắp thì có các nút điều chỉnh trước sau trái phái…”
Vì đây là lần đầu cô khiêu chiến với máy gắp thú nên tôi giải thích đơn giản.
Rei thì lắng nghe một cách thích thú.
Thế rồi cô điều khiển cần gắp thật luôn. Rei chưa quen theo tác, cô bấm nút.
Cơ mà, nếu lần này mà Rei thành công thì tôi chẳng còn thế đứng nữa, vì tôi đã nói là “tớ sẽ gắp được thú” – tôi nghĩ.
Tuy nhiên, may mắn thay là (?) Rei đã thất bại. Cô buồn rầu chăm chăm nhìn chiếc máy gắp.
“Cái này… khó ghê”
“Chỉ cần quen tay là được thôi.”
“Haruto-kun giỏi cái này nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
Hiếm khi tôi nở nụ cười tự mãn. Cái trò vô bổ như này thì lại là sở trường của tôi mà.
Trên thực tế, cái máy gắp thú này không có phần chống trượt ở trên móng gắp.
Nó là loại máy dễ gắp, dễ lấy được phần thưởng.
Tôi nhét một đồng xu vào. Thế rồi tôi lạch cạch bấm nút hai lần và chọn vị trí cần gắp hạ xuống.
Tôi đã chạm chuẩn vào hộp thú bông và hạ nó xuống thành công.
Rei sững sờ người.
“Haruto-kun, siêu quá đi…”
“Có gì to tát đâu.”
“Trông khó thế cơ mà!”
Rei lấp lánh sáng mắt. Cô nhìn tôi một cách kính trọng.
Tôi thì chẳng làm điều gì kinh khủng lắm đâu nên thấy hơi ngượng.
Thế nhưng tôi lại được Rei ngưỡng mộ, ờ thì, như thế cũng không tệ.
Với lại.
“Này, đây, tặng Rei đấy.”
Tôi ôm chiếc hộp thú bông to đặc biệt rồi nói với Rei.
Vẻ mặt của Rei trông rất vui sướng.
“Được á!?”
“Vốn là mình đến đây vì cái này còn gì.”
“Thích quá đi mất!”
Rei phấn khích vui mừng như trẻ con. Tôi mười sáu tuổi, Rei cũng mới chỉ mười sáu tuổi thôi, nói là trẻ con thì đúng là trẻ con mà.
Trước đây cô chỉ thể hiện vẻ lạnh lùng, vậy mà bây giờ trước mặt tôi, cô lại thẳng thắn biểu hiện ra sự vui vẻ. Điều đó cũng làm tôi vui sướng.Tôi mới nhớ ra, tháng một đầu năm là có ngày sinh nhật của Rei.
Tôi chăm chú nhìn Rei, thế là cô nghiêng đầu vẻ kỳ lạ.
“Sao thế?”
“À không, ngày 11 tháng 1 là sinh nhật Rei nhỉ?”
“Cậu nhớ à. Cảm ơn nhé! Đây là quà sinh nhật hả?”
“Không, không phải thế. Vào ngày sinh nhật tớ muốn tặng món quà gì đó chuẩn chỉnh hơn cơ.”
“Thế, thế thì… làm tội Haruto-kun quá.”
“Chỉ là tớ muốn thế thôi. Thay thế cho lời cảm ơn từ trước đến giờ.”
“Tớ mới là người muốn cảm ơn đấy… nhưng mà Haruto-kun mà tặng quà cho tớ thì tớ thích lắm. Vui quá.”
Rei hạnh phúc mỉm cười.
Tương lai, không rõ là chúng tôi có thể ở bên nhau hay không, nhưng mà tôi chắc chắn là có thể ở bên nhau cho đến tận ngày sinh nhật của Rei.
Với lại…
“Đến trước ngày sinh nhật thì còn có tết với cả là giáng sinh nhỉ. Tớ muốn dành thời gian với Haruto-kun lắm.”
“Rei mà muốn thì đương nhiên là tớ sẽ dành thời gian cùng cậu.”
“Cảm ơn nhé. Nếu được thì tớ muốn chỉ có hai đứa mình. Giống như trước đây, hai đứa cùng sống trong căn nhà trọ, chúc mừng giáng sinh”
Để cho tôi và Rei cùng nhau sống như trước đây thì còn có cả núi vấn đề.
Trước tiên là có lẽ Kaho sẽ không chấp nhận, chị Amane thì đang còn trong thời gian về nước.
Điều quan trọng hơn là, vì thành tích kinh doanh suy yếu và giao dịch cửa sau, nên kết quả là Rei và Kotone đang bị bọn người nguy hiểm nhắm vào.
Vì thế mà đành phải tiếp tục sống tại dinh thự nhà Toomi, cảnh vệ toàn diện. Hơn nữa, tôi còn là hôn phu của Kotone, cho nên tôi phải xóa bỏ cái mối quan hệ đó đi.
Tôi nghĩ Rei cũng hiểu điều này.
Rei ôm chặt lấy con thú bông mà tôi tặng.
Và rồi, cô nhìn tôi với vẻ đáng yêu.
“Ngay cả bây giờ, tớ cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Vì có Haruto-kun bên cạnh, vì cậu ở cùng tớ trong căn dinh thự. Nhưng mà, tớ thấy, nếu như Haruto-kun chọn tớ, có thể trở về căn nhà mà chỉ có hai chúng mình, thế thì cực kỳ là tuyệt vời đó”
Rei ngượng ngùng cười “hì hì~”.
Điều đó có nghĩa là, tôi phải chuẩn chỉnh mối quan hệ với Kaho và Kotone để hò hẹn với Rei.
Tôi vẫn chưa chuẩn bị được tinh thần. Đặc biệt là, tôi đã mãi yêu người bạn thuở nhỏ Kaho, và giờ tôi vẫn chưa chỉnh lý được tâm tư của mình.
“Ờm… Rei này…”
“À… Không phải là tớ muốn Haruto-kun đưa ra kết luận ngay bây giờ đâu. Tớ đâu có ý làm cậu sốt ruột”
Rei hốt hoảng phẩy tay.
Tôi nhẹ nhàng đi, tiếp đó tôi thấy tội Rei quá.
Mình muốn làm gì đây nhỉ. Điều đó tôi vẫn chưa thể nhìn thấy được.
Vốn dĩ, trong lớp học, tôi là một sự tồn tại vô sắc vô hình. Ngay cả bây giờ tôi thấy mình vẫn không xứng với Rei, Kaho, hay là Kotone.
Tôi là kẻ như vậy, thế mà Rei vẫn nói là thích tôi.
Tuy nhiên…
Chúng tôi ra khỏi trung tâm game. Bắt đầu bước đi trên con đường về nhà. Tại vì ghé qua trung tâm game nên chúng tôi mới đi qua chỗ khác mọi khi.
Chiếc túi đựng con thú cũng to như thú bông vậy.
Tôi thấy ngại khi để cho Rei cầm cái đó. Tôi hỏi “Để tớ cầm cho?”, thế là Rei mỉm cười lắc đầu.
“Không, tớ ổn mà. Bởi vì đây là món quà mà tớ nhận được.”
“Thế à.”
“Tớ sẽ trân trọng nó.”
Rei rất là phấn chấn. Tôi đi ở rìa gần đường xe chạy, Rei đi sát ngay bên cạnh tôi.
Rei đột nhiên bừng sáng khuôn mặt lên, cô chỉ ngón tay vào một tòa nhà mà chúng tôi đi qua.
“Tòa nhà đó trông như lâu đài nhỉ! Nó là tòa nhà gì nhỉ? Có vào được không nhỉ?”
Ở phía trước ngón tay Rei là sừng sững một tòa nhà cực kỳ hoành tráng, trông giống như, nếu tôi không nhầm thì là lâu đài phong cách tây Âu. Nó có cái thứ giống như là chóp nhọn có gắn chong chóng gió, có mái nhà màu hồng hơi bị sờn.
Rei tí tởn lên một cách ngây thơ, nhưng mà, cái đó là…
“Re, Rei này. Cái đó, tớ nghĩ nó là khách sạn tình yêu…”
“Ểh?”
Rei giật mình, cô chốc chốc đỏ mặt.
Quả đúng Rei là một cô tiểu thư, có còn nhiều còn nhiều chuyện chưa trải đời hơn tôi nghĩ.
“Cậu vào thử không?”
Tôi nhanh nhảu một câu mà chẳng rõ vì sao mình lại nói câu đó.
Có lẽ là vì tôi thấy muốn chọc ghẹo Rei vì đã nói câu “Có vào được không nhỉ?”.
Ngay lập tức tôi bừng tỉnh lại, hoảng hốt định rút lại lời nói.
Tuy nhiên— —.
“Ưm, ừ.”
Rei đỏ chót đến tận mang tai, xấu hổ gật đầu.
Phản ứng của Rei làm cho tôi hốt lên.
Tại vì tôi đâu có nghĩ là cô sẽ gật đầu.
Rei bấu chặt lấy ống tay áo của tôi.
“Haruto-kun thì, tớ sẽ chấp nhận mà.”
“Nhưng, nhưng mà Rei này, ờm… cậu biết khách sạn tình yêu là nơi thế nào chứ?”
Tôi bất chợt đưa ra câu hỏi. Bởi vì nhìn cái kiến trúc, Rei không nhận ra đó là khách sạn tình yêu.
Cô ấy có không biết cũng không có gì lạ….. – tôi nghĩ, nhưng Rei lại mừ mừ phồng má lên lườm tôi.
“Cái đó thôi thì tớ cũng biết. Khách sạn tình yêu là chỗ mà nam và nữ seg… ờm, ờ, làm chuyện dâm dục có đúng không?”
“Ờ, ừ… đúng như thế.”
“Đừng có bắt tớ nói cái thứ xấu hổ chứ.”
Rei đảo mắt đi. Tôi cũng trở nên ngượng ngùng.
“Xin lỗi. Tớ chỉ hỏi cậu để đùa thôi. Đừng có nghiêm túc quá.”
“Haruto-kun đùa bằng cách rủ tớ vào khách sạn tình yêu à?”
“Cái, cái đó…”
“...Sasaki nói rồi còn gì. <>”
Đúng là Kaho đã nói câu đó. Hình như đó là một câu cách ngôn mang ý nghĩa là, nếu như mà segg rồi thì không còn tương lai cho tình yêu nữa.
Lúc đó tôi không biết lý do mà Kaho chối bỏ tôi, còn Rei thì vẫn đang còn chưa cởi mở với tôi. Mới có một tuần thôi mà cứ như ngày xửa ngày xưa.
Rei nhìn tôi với đôi mắt xanh biếc như xuyên thấu, thẳng tắp chằm chằm nhìn tôi.
“Tớ ấy, tớ nghĩ là không phải.”
“Không phải là, ý cậu là cái câu Kaho nói á?”
“Đúng. Tớ không coi làm chuyện dâm dục là tất cả. Nhất định là có thứ còn quan trọng hơn”
“Thứ quan trọng hơn là?”
“Haruto-kun nghĩ nó là gì?”
Bị hỏi ngược lại, tôi suy nghĩ. Để làm sâu sắc thêm cho mối quan hệ thì quả thật làm việc đó là một cách hiệu quả.
Dù là hôn nhau hay là segg thì cũng đều là minh chứng chắc chắn thể hiện mối quan hệ yêu đương.
Tuy nhiên đó không phải là bản chất – có lẽ đó là điều mà Rei muốn nói.
Thế rồi, tôi cảm thấy mình hiểu được điều mà Rei muốn nói.
“Có lẽ, đó là việc được lựa chọn.”
Rei nhấp nháy mắt, và rồi cô nở nụ cười rạng rỡ.
“Đúng thế. Tớ cũng nghĩ thế đấy. Làm việc dâm dục không phải là mục đích tối thượng. Không phải ai khác, mà chính là bản thân mình được lựa chọn, là điều hạnh phúc nhất, không phải thế hay sao”
“Ừ đúng”
Trước khi tôi tỏ tình, không phải là tôi đã không tưởng tượng ra khung cảnh cùng với Kaho làm điều đó.
Nhưng đó không phải mục đích tối thượng. Vì rằng, tôi đã hy vọng Kaho nói là cô ấy thích tôi, hy vọng rằng cô ấy chọn tôi với tư cách là một sự tồn tại quan trọng nhất.
Cứ như là nhìn xuyên thấu nội tâm đó của tôi, Rei nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tớ cũng giống thế. Tớ cũng muốn Haruto-kun chọn mình. Haruto-kun mà chọn tớ, thì tớ sẽ cùng cậu vào khách sạn tình yêu luôn đấy?”
Tôi lúng túng chẳng biết trả lời như thế nào. Tôi bây giờ không thể lựa chọn. Nếu như tôi chọn Rei thì tôi phải rõ ràng với Kaho và Kotone.
Đúng lúc tôi định mở miệng ra, “A— —!” – một giọng nói vút lên vang vọng.
Tôi quay lại thì thấy ở đó có một nữ sinh mặc đồng phục thủy thủ, dáng người nhỏ nhắn.
Đó là Yuko…! Yuki đẩy chiếc gọng kính màu đỏ lên lườm tôi.
Thế rồi cô lại gần.
“Tại sao Aki-kun và Mikoto lại ở nơi như thế này?”
“Trên đường về nhà mà.”
“Bình thường cậu có đi qua đây đâu. Không lẽ là… cậu đã bỏ rơi Kaho…”
Yuki đỏ mặt lên, nhìn chúng tôi rồi nhìn khách sạn tình yêu.
Tôi vùn vụt lắc đầu. Tôi vẫn chưa nói với Rei, nhưng mà chúng tôi không được vào khách sạn tình yêu.
“Chỉ là tự nhiên ghé qua trên đường về nhà từ trung tâm game thôi mà. Vẫn còn mặc đồng phục thế này thì làm sao mà vào được chứ.”
“A…”
Rei và Yuki nhìn mặt nhau, sau đó họ quay sang nhìn mặt tôi, vẻ biểu cảm của họ là “Thế thì đúng rồi còn gì”.
Trẻ vị thành niên không được phép sử dụng, đang mặc đồng phục thì đương nhiên là bị cấm vào rồi.
“Chính vì thế mà tớ mới bảo là nói đùa mà.”
“À à, thế à”
Rei tỏ ra vẻ mặt phức tạp, vừa nhẹ nhõm, lại vừa thất vọng.
“Cơ mà, tại sao Yuki lại ở đây…?”
“Tớ, tớ cũng ghé qua trung tâm game mà.”
“À thế à.”
Yuki khá là thích chơi game. Đặc biệt là mấy game đối kháng, cô khá là giỏi.
Yuki mỉm cười với vẻ cô đơn.
“Tớ lại muốn chơi game ở nhà Aki-kun, muốn ghé qua trung tâm game quá. Cùng với Kaho nữa.”
Trước khi tôi trả lời được thì Rei xen miệng vào.
“Thực sự là cậu muốn chỉ mình với Haruto-kun đúng không?”
“Không có chuyện đó đâu. Quan trọng là phải có cả Kaho… Tớ, vẫn còn chưa chấp nhận Mikoto đâu đấy?”
“Không sao. Kể cả Sakurai có không chấp nhận thì tớ cũng thuộc về Haruto-kun rồi mà.”
Rei và Yuki nhìn nhau tách tách tóe pháo hoa.
Tôi hốt hoảng lên. Cứ thế này mà cả ba người cùng về nhà thì khó nói quá.
Tuy nhiên, Yuki nhìn lên đồng hồ đeo tay rồi thở dài.
“Mẹ tớ đi xe đến tận nhà ga đón tớ.”
“Thế à.”
“Nhưng mà, đừng có tưởng là chỉ có mình hai người nên là âu yếm với nhau là không được đâu đấy…”
Yuki “Gừ– – ” uy hiếp lườm Rei. Nhưng mà phong thái của cô thì trông giống như một con vật bé nhỏ, làm nó như một cử chỉ đáng yêu mà thôi.
Việc đó thì Rei cũng tương tự, cô gượng cười “à ha ha”.
Thế rồi Yuki rời đi trong vẻ lưu luyến.
Chúng tôi đứng ngang nhau rồi bắt đầu rảo bước trên con đường về nhà.
Rei khịch cười rồi hơi nghiêng đầu.
“Sakurai, vừa nãy ganh tỵ với bọn mình nhỉ”
“Thế… chắc thế”
Yuki là người bạn đáng trân trọng của tôi từ hồi xưa.
Yuki cố gắng gán tôi với Kaho, nhưng có vẻ như cô cũng thích tôi.
Người bạn Yuki đó có lẽ sẽ không thể tha thứ cho Rei ở bên cạnh tôi.
Biểu cảm của Rei mềm mại hẳn.
“Tớ thì, thấy là, bị đánh ghen cũng không phải tệ lắm.”
“Ể?”
“Tại vì là, bị người ta ganh tỵ, tức là tớ được Haruto-kun trân trọng còn gì. Tớ sẽ để cho Haruo-kun thích mình, cho đến độ mà cả Sasaki, cả Sakurai, cả Kotone, cả Amane, cực kỳ là ghen ghét luôn.”
Rei cười hì hì. Nụ cười đó cũng tỏ ra nét quyến rũ. Tôi bị sức mạnh tinh thần của Rei lấn át, làm cho tôi lúng túng.
“Chí ít thì chị Amane cũng chẳng liên quan đâu nhỉ…”
“Tại sao?”
“Tại vì là, chị Amane là chị họ của tớ, là gia đình mà. Có phải là chị ấy mang hứng thú với tớ như một người khác giới đâu…”
Rei khựng dừng chân lại. Thế rồi cô chăm chú nhìn tôi.
“Cậu thực sự nghĩ thế à?”
“Ể?”
“Tớ cảm thấy… Amane thích Haruto-kun đấy.”
“Ờ thì, cái đó tớ nghĩ là thích theo kiểu gia đình.”
“Không phải thế, tớ thấy là chị ấy ý thức cậu như là một đứa con trai ấy.”
“Không lẽ nào lại thế. Chị Amane toàn trêu tớ, làm gì có chuyện chị ấy coi tớ như một thằng đàn ông đâu.”
“Thế á. Dù là gia đình thì cũng có chuyện thích nhau chứ? Chị em họ còn kết hôn được mà.”
“Chị Amane kết hôn với tớ à…”
Tôi còn chưa từng nghĩ đến. Nếu như chuyện thành ra như thế thì không biết bố sẽ nhìn mình bằng vẻ mặt nào đây?
Chị Amane lúc lên mười lăm tuổi đã mất bố mẹ vì hỏa hoạn. Mẹ tôi cũng mất đi hồi đó.
Kể từ đó tôi và bố, cùng với chị Amane chung sống trong nhà như một gia đình.
Chị Amane hồi đầu còn ngại với tôi và bố tôi, nhưng dần dần, chị thành ra âu yếm tôi như một đứa em trai thật sự của mình.
Có lẽ là chị Amane cần tôi để lấp đi vết thương vì mất gia đình của mình.
Cùng nhau đi câu cá, cùng nhau đi karaoke, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi thư viện.
Tôi có thói quen đọc tiểu thuyết trinh thám cũng là do ảnh hưởng của chị Amane.
Đối với tôi, khoảng thời gian cùng với chị Amane là không có gì có thể thay thế được cả.
Tuy nhiên, dù nói vậy thôi, nhưng với việc kết hôn với chị Amane thì tôi còn chẳng từng nghĩ đến.
Tôi thử tưởng tượng dáng hình chị Amane trong bộ váy cưới. Chị Amane diện một bộ váy trắng toát, cực kỳ là xinh đẹp. Bình thường chị có tính cách thô thiển cho nên là khác biệt thấy rõ.
Cô chị Amane ấy tỏ vẻ người lớn, mỉm cười bên cạnh tôi…
Tôi trở nên xấu hổ, cảm thấy má mình nóng lên.
Rei thì mừ mừ phồng má lên.
“Cậu vừa mới tưởng tượng về kết hôn với Amane đúng không?”
“Cái, cái đó… ờm, tớ vừa tưởng tượng….”
“Biết ngay. Với cả là, cái lúc Haruto-kun được Amane ôm lấy, cậu rã rời ra còn gì?”
“Tớ có rã rời đâu.”
“Nói dối. Cậu so sánh độ to của ngực Amane với tớ, của Amane to hơn của tớ đúng không?”
“Không, làm gì có chuyện đó đâu.”
“Thật à?”
Tôi giật mình. Trên thực tế, lúc tôi bị chị Amane ép ngực vào thì tôi đã nghĩ rằng, ngực của chị to hơn của Rei nhiều.
Mình phải biện hộ cái gì đó thôi… Tôi đễnh người ra, chẳng suy nghĩ gì thấu đáo mà mở miệng luôn.
“Với, với lại là, của Rei cũng khá là to còn gì…”
“Hê!?”
Tôi nhận ra là mình lỡ lời. Mặc dù đó là chủ đề mà Rei đưa ra, nhưng mà tôi có bảo là ngực cô ấy to thì cũng chẳng đáp lại được điều gì.
Có lẽ tôi đã làm cho Rei thấy khó chịu… – tôi nghĩ và nhìn phản ứng của Rei thì thấy cô đỏ chín mặt.
“Xin lỗi. Cậu khó chịu à?”
“Không. Tớ vui vì cảm thấy mình được Haruto-kun nhìn mình như là một đứa con gái. Nhưng mà đúng thật là cậu thích con gái có ngực to nhỉ…”
“Cái, cái đó thì… ờm, cũng không hẳn…”
“Tớ ganh tị với Amane quá. Chị ấy người lớn hơn hẳn tớ, đẹp hơn hẳn tớ, ngực cũng to hơn hẳn của tớ… Với lại, chị ấy còn ở bên Haruto-kun từ xưa tới giờ cho nên được kết nối bằng mối liên kết sâu nặng. Chắc chắn là so với tớ thì Amane quan trọng hơn đối với Haruto-kun nhỉ.”
Chị Amane và tôi đã biết nhau là chị em họ từ hồi nhỏ, chúng tôi là gia đình cùng sống với nhau từ năm năm trước.
Mặt khác, Rei bắt đầu sống với tôi còn chưa quá hai tuần.
Nhưng mà dù nói là vậy, không phải là Rei không quan trọng.
Rei mang lòng mến mộ thẳng thắn đối với tôi, cô còn trao cho tôi nhẫn cưới.
Bản thân chị Amane cũng từng nói với tôi là “Em quý Mikoto hơn cả chị à”.
Giữa hai người, tôi chẳng thể nói ai quan trọng hơn cả… nhưng chí ít là, tôi có một điều có thể nói với Rei.
“Đối với tớ, Rei là một sự tồn tại mà tớ quý trọng.”
“Nói dối.”
Rei trông có vẻ bất an, nhưng biểu cảm của cô lại nói lên là cô đang kỳ vọng. Tôi mỉm cười.
“Chị Amane ấy, tớ quý trọng chị ấy như một gia đình… Nhưng mà sẽ không thành người yêu đâu”
Tôi chỉ coi chị Amane như chị gái mà thôi. À không, đương nhiên là, bị chị ấy ôm rồi bị chị ấy động chạm cơ thể thì đương nhiên là tôi bị ý thức mất rồi, nhưng mà đó là vấn đề về sinh lý. Tôi còn chẳng tưởng tượng ra việc tôi và chị Amane trở thành bạn trai bạn gái nữa cơ.
Rei thì bảo rằng, chị Amane thích tôi như là một thằng con trai, nhưng mà tôi không tin được. Chắc chắn là chị ấy chỉ coi tôi như là một đứa em trai đáng yêu mà thôi.
Ngược lại, Rei thì lại khác. Rei bảo là cô ấy thích tôi, Tạm thời là chúng tôi đang giả vờ làm người yêu.
Cả cái thời điểm chúng tôi cùng chung sống trong nhà trọ, chúng tôi đều ý thức một cách mạnh mẽ về sự khác giới.
Với cái cách hiểu đó thì đối với tôi, hai người mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Rei như đang ngâm cứu lời nói của tôi một lúc, thế rồi cô gật đầu như đã hiểu ra.
“Thế à. Tớ có thể trở thành người yêu của Haruto-kun… có khả năng được đúng không nào. Haruto-kun không nhìn chị Amane như là một người nữ giới à.”
“Không đâu.”
“Thế thì may rồi. Cả Sakurai và tớ cũng như nhau.”
Ý là sao đây. Rei và Yuki như nhau?
Vì tôi tỏ ra vẻ mặt ngờ vực nên Rei bật cười.
“Tức là giống như là Sakurai nổi máu ghen với tớ ấy, lần này là tớ nổi máu ghen với Amane.”
“À à, ra là thế…”
“À đúng rồi, Haruto-kun. Có một điều tớ quên mất…”
Rei đột nhiên lại gần tôi, bắt lấy cánh tay tôi rồi nhẹ nhàng kéo đi.
Thế rồi cố ghé bờ môi lại gần tai tôi.
Hơi thở của Rei làm tôi nhồn nhột, tôi cảm thấy thân nhiệt của mình tăng lên.
“Không chỉ chị em họ đâu, mà cả họ hàng xa cũng cưới được đấy. Đúng không?”
Nói xong, cô gái họ hàng xa của tôi nở nụ cười tinh nghịch.