Trans: Higanbana Sanjyo
Edit: Scorpius
_________________________________
Tối hôm đó, nhà tôi lại nảy sinh ra một vấn đề, là về chỗ ngủ.
Hồi chỉ có tôi và Rei thì mỗi người ngủ một phòng là được, kể cả có thêm Kaho vào thì để cho hai đứa con gái ngủ cùng phòng là xong.
Tuy nhiên, thêm cả chị Amane vào ở thành ba người thì câu chuyện lại khác. Phòng thì chỉ có hai căn, mỗi phòng chỉ trải được tối đa hai futon.
Một ai đó sẽ phải trải futon ngủ trong cùng căn phòng với tôi.
Thế là Rei và Kaho bắt đầu khẩu chiến.
Chủ đề thảo luận là ai sẽ ngủ trong futon cùng phòng với tôi.
Rei thì khăng khăng rằng bản thân mình là phù hợp vì lý do “Tư thế ngủ của tớ không xấu”.
Hai người gần như sắp đấu khẩu đến sáng, nhưng nhờ giọng nói quyền lực của chị Amane mà cuộc chiến đã được phân định.
Người ngủ cùng phòng với tôi là chị Amane.
Thôi thì, tôi nghĩ đó là kết luận thỏa đáng thôi.
Dù sao thì chị ấy cũng là chị họ, đã sống tại căn nhà này từ trước đây rồi.
“Tại vị chị là chị gái của Haruto-kun, là gia đình của em ấy mà.”
Chị Amane cười đầy tự tin.
Rei cuống cuồng cố gắng để viện cớ, cô đặt tay lên trán.
Thế rồi, gương mặt cô bừng sáng như vừa nghĩ ra ý tưởng hay.
“Em cũng là em gái của Haruto-kun mà!”
“Hả?”
“Vì Amane là chị họ nên là “chị gái” của Haruto-kun. Tớ là EM TRONG HỌ HÀNG nên có thể gọi là em gái, đúng không nào?”
Rei vừa tủm tỉm cười vừa nói.
Quả thật là vậy.
Chuyện rằng, Rei là em trong họ hàng nên cô ấy là một phần mười sáu em gái của tôi.
Dù rằng lúc đó, cô ấy đã bất mãn không thuyết phục, chỉ vì mình sinh sau một chút thôi mà đã thành em gái rồi.
Nghe tôi nói vậy,
Rei ngơ ngác “Là sao?”.
“Câu chuyện xưa như trái đất thế tớ quên rồi mà.”
“Không, tớ lại thấy nó mới đấy…”
“Không phải mà. Ha, Haruto-onii-chan xấu tính…”
Má Rei ửng hồng, cô phồng mang trợn mắt lên lườm tôi.
“Gọi tớ bằng cách gọi đấy cũng là lần thứ hai rồi đúng không?” - Tôi nói rồi mới nhận ra là mình lỡ lời. Rei cũng tỏ vẻ mặt “Chết rồi”. Bây giờ chúng tôi đâu chỉ có mỗi mình.
Chị Amane nhìn tôi thích thú.
Ngược lại Kaho thì díu mắt nhìn tôi, thế rồi cô nói.
“Hê—. Haruto ép Mikoto chơi trò em gái hả?”
“Không phải!”
“Quyết rồi. Chỉ có chị Amane được ngủ cùng Haruto thôi!”
Kaho kiên quyết nói thẳng.
Thế rồi, cô nhỏ tiếng lẩm bẩm “Chí ít cũng phải tránh được việc Haruto và Mikoto ngủ cùng nhau”...
“Rồi. Ba chọi một. Quyết định theo số đông nhé.”
Chị Amane nở nụ cười đắc thắng.
Cứ như thế, cuộc sống cùng nhau giữa tôi, Rei, Kaho và chị Amane bắt đầu.
☆
Đêm hôm đó, theo đúng như kết luận, tôi và chị Amane ngủ cạnh nhau trên tấm futon.
Đồng hồ chỉ hơn 12 giờ, chị ấy đã thiếp đi, có lẽ vì dư âm sau chuyến bay.
Dù mang phong thái của một phụ nữ trưởng thành, song pajama của chị ấy lại mang hoa văn hình con gấu rất dễ thương.
Sự khác biệt ấy kì thực đáng yêu, nhưng tôi chỉ thắc mắc một điều, chị ấy ngủ bên cạnh tôi mà không hề đề phòng lấy một chút sao.
Dạo còn đi du học, chúng tôi còn ngủ khác phòng cơ mà.
Tôi nằm ở futon bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của chị Amane.
Cả phòng bên này lẫn phòng bên cạnh đều tắt hết đèn điện, chỉ để lại đèn ngủ.
Chị Amane lật mình.
Thế rồi, chị ấy lẩm bẩm trông như hạnh phúc lắm: “Haruto-kun”.
Mình cũng phải ngủ thôi.
Tôi trùm chăn lên đầu rồi nhắm mắt.
Không ngủ được
Chuyện của Rei, chuyện của Kaho, chuyện của chị Amane, thế rồi còn chuyện của bố tôi hay là cô Akiho, rồi còn chuyện của nhà Toomi nữa.
Chuyện này chuyện nọ cứ thế ùa về, làm mắt tôi cứ mở thao láo.
Cứ như thế một hồi, bỗng có tiếng sột soạt vang lên.
Chắc là có ai đó dậy đi uống nước chăng?
Không phải vậy
Tôi thò mặt từ trong chăn ra, thế là bóng người đó ôm chầm lấy tôi.
Đó là Rei. Cô mặc một bộ pajama mỏng. Pajama của cô mở toang đến tận cúc áo thứ hai, phần ngực của cô lộ banh ra rồi nảy lên.
Tôi giật mình toan cử động, thế rồi Rei chạm ngón tay trỏ vào miệng tôi.
“Đừng nói gì cả.”
Trái tim tôi hỗn loạn vì cảm giác từ ngón tay trỏ của Rei, tôi nhìn vào đôi mắt xanh ấy.
Rei lảng mắt đi rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Cậu, cậu làm sao thế?”
Tôi nói, cảm thấy bản thân sắp hét lên.
Có thể là chị Amane hay Kaho sẽ thức dậy.
Vả lại, tôi thì nằm ngửa, Rei thì nằm sấp đối diện với tôi, thành ra cô bám dính chặt vào tôi.
Rei nằm gọn ngay bên trên tôi, cảm giác của đôi chân uyển chuyển đó, cả cảm giác đầy đặt của bộ ngực, cả sức nóng từ hơi thở, tất thảy truyền đến tôi.
Đôi mắt Rei long lanh nước.
“Không được nói chuyện với Haruto-kun, tớ cô đơn lắm.”
“Ờm, hình như là bọn mình đang ở cùng một nhà mà”
“Nhưng mà có cả Sasaki với người khác nữa. Vì thế mà bọn mình không được ở mỗi hai người, tớ cô độc lắm.”
Rei thì thầm bên tai tôi.
Có lẽ đúng là như vậy thật.
Kể từ hôm qua, khi mà Kaho qua nhà, lúc nào tôi ở bên Rei thì hầu như cũng có Kaho.
“Cho nên, tớ mới mò sang cậu.”
Rei đỏ mặt ngượng ngùng.
Cô nhìn tôi với vẻ đáng thương.
“May thật ha. Biết được là Sasaki không phải là chị gái của cậu rồi.”
“Ừ”
“Thế này thì Haruto-kun và Sasaki có thể trở thành người yêu rồi đúng không?”
Rei giấu đi vẻ bất an ẩn trong đôi mắt mình.
Cô đã nói với tôi rằng cô ấy thích tôi.
Quả nhiên, cô ấy đang lo lắng chuyện giữa tôi và Kaho.
“Hai người hẹn hò với nhau, tớ nghĩ cũng là chuyện tự nhiên thôi.”
“Ể?”
“Haruto-kun mà lựa chọn Sasaki cũng là đương nhiên mà. Hai người là bạn thuở nhỏ, cả hai biết về nhau từ lâu rồi, tình cảm từ hai phía đúng không? Nếu vậy thì làm sao mà tớ có thể nhảy vào được.”
“Cái đó thì…sẽ ra sao nhỉ”
“Chắc chắn là như vậy. Nhưng mà này, dù là thế, tớ vẫn thích Haruto-kun…tớ sẽ không trao cậu cho Sasaki đâu.”“Vậy à…”
Cả cái lúc mà tôi bị Kaho từ chối cũng vậy, song tôi vẫn thích cô ấy. Có lẽ Rei cũng có cảm xúc giống như vậy. Đúng như lời Rei nói, về vấn đề tôi và Kaho hẹn hò với nhau giờ đây không còn trở ngại nữa, và Kaho cũng nói rằng cô ấy thích tôi.
Tôi nghĩ, Rei thấy bất an âu cũng là lẽ đương nhiên. Giả sử tôi và Kaho hẹn hò với nhau thì Rei không thể tiếp tục mối quan hệ như từ trước đến giờ. Có thể là mối quan hệ Rei sống cùng nhà với tôi sẽ buộc phải thay đổi.
“Cho nên là…”
Lúc đó, Rei ngắt lời. Thế rồi, cô bỏ ngón tay trỏ của mình đang che miệng của tôi đi, sau đó cô liếm ngón tay trắng thon dài ấy.
Rei mỉm cười.
“Có vị của Haruto-kun”
“Vị của tớ?”
“Đúng thế. Có vị của Haruto-kun mà tớ yêu.”
Rei đỏ mặt thì thầm. Hơi thở ấy làm cho tai tôi bất giác thấy nhột.
Không biết Rei từ giờ sẽ làm gì. Giữa đêm, hai người cùng nằm ở chỗ ngủ. Rei thì trong bộ dạng với một bộ pajama mỏng, hơn thế nữa là phần ngực của cô còn lộ ra.
Và, Rei vì tinh thần kháng cự chống lại Kaho nên cô đã mò đến chỗ tôi. Nếu vậy thì tức là, có lẽ Rei có cách tiếp cận nào đó với tôi chăng…?
Lẻn vào ngủ cùng - liên tưởng đến từ đó làm tôi bối rối.
“Ờm, Rei…đến chỗ tớ là vì…”
“Vì tớ muốn ngủ cùng Haruto-kun.”
Quả nhiên là cô ấy qua để làm chuyện ấy hả…! Hiểu được ý nghĩa của từ “ngủ” làm tôi dao động dữ dội. Rei là một mỹ nhân có sức cuốn hút, nhưng tôi hẵng còn chưa sắp đặt được cảm xúc của mình…tôi chẳng biết nên làm gì nữa.
Đột nhiên, từ chỗ cúc áo bị mở ra của pajama Rei mặc, tôi khẽ nhìn thấy được khe ngực của cô.
Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình tăng lên. Cứ thế này, nếu như tôi bị Rei cưỡng bức thì…
Tuy nhiên, Rei chẳng làm gì cả, cô tuồn vào bên trong futon rồi nằm trườn ra bên cạnh tôi.
Thế rồi cô khẽ nắm lấy tay tôi. Rei ngắm nhìn một bên gương mặt tôi rồi cười trông vẻ hạnh phúc.
“Có Haruto-kun ở bên cạnh thì tớ có thể yên tâm ngủ rồi.”
“Ơ, cậu ngủ thật á?”
“? Không ngủ sao?”
Cả hai không hẹn mà quay ra nhìn nhau. Có vẻ như Rei sẽ cứ thế mà đi ngủ luôn…đúng như cô nói, có vẻ như cô sẽ làm một giấc. Thế mà chẳng có chút không khí nào là chỉ lẻn vào ngủ cùng cả.
“Tớ cứ tưởng là Rei sẽ…”
Tôi lên tiếng rồi im bặt. Làm sao mà tôi có thể nói được câu, tớ cứ ngỡ là không lẽ nào Rei sẽ đè tớ ra chứ.
Tuy nhiên, nhìn tôi mà cô dường như đoán ra điều tôi muốn nói. Cô đỏ mặt lảng mắt.
“Ha, Haruto-kun tượng tượng ra việc…dâm dục rồi à?”
“X, xin lỗi. Một đứa con gái trong bộ dạng đồ ngủ mò đến giữa đêm, lại còn ôm chầm lấy tớ ở trên futon nữa, nếu nói vậy thì kiểu gì tớ cũng nghĩ đến chuyện ấy mà. Ngay cả trang phục của cậu…”
“Trang phục ư?”
Vừa dứt lời, Rei nhìn vào bộ pajama của mình, hình như cô đã nhận ra là cúc áo bị tuột. Cô hoảng hốt định gài cúc lại, tuy nhiên, có lẽ là do đang lung lay nên chiếc nút áo nhỏ không lọt vào được.
“Ha, Haruto-kun…đừng nhìn.”
“Tớ, tớ có nhìn đâu.”
“Haruto-kun là đồ nói dối. Đồ biến thái! Cơ, cơ mà vốn dĩ cũng là do lỗi tớ lơ đễnh…”
“Hóa ra không phải là cố tình à…”
“Không có chuyện tớ cố tình banh cúc áo để cho cậu xem ngực đâu! …A, nè, cúc áo không gài được. Nên là…tớ muốn Haruto-kun…gài cho tớ.”
“Tớ, tớ á!?”
“K, không được sao?”
Rei thốt lên một câu không tưởng. Tôi buột miệng hỏi theo phản xạ..
“Làm gì có chuyện cậu không gài cúc áo được đúng không?”
Cứ cho là chiếc cúc áo nhỏ đi, dù Rei có hậu đậu cách mấy thì cũng không thể nào có cúc áo pajama không gài được cả.
Rei phồng má lên.
“Haruto-kun xấu tính.”
Có vẻ như Rei hiểu được nên cô nàng nói luôn. Hay đúng ra tôi nên im lặng gài cúc áo pajama cho Rei nhỉ.
Tôi nuốt nước bọt rồi đưa tay đến phần ngực của Rei. Vì tối om, tôi lại còn cố không nhìn trực tiếp vào phần ngực của Rei thành ra cứ lóng nga lóng ngóng.
“Hyaa! Tay của Haruto-kun…”
“Xin lỗi!”
Hình như tôi lỡ đụng vào ngực của Rei mất rồi. Tôi định rút tay về, thế là Rei nắm lấy tay tôi.
“K, không sao… Là tớ nhờ cậu mà.”
“Nhưng…”
“Quan trọng hơn hết, tớ muốn cậu gài cúc áo cho tớ.”
Rei ngọt giọng nói như nài nỉ.
Vừa đang căng thẳng, tôi một lần nữa chạm tay vào cúc áo pajama mỏng như tờ. Độ căng tròn của bầu ngực cô có thể nhận ra rõ ràng từ ngay ngoài lớp áo, kiểu gì tôi cũng vẫn bị nó làm cho để ý.
Song tôi vẫn gài được khít lại cúc áo thứ hai của Rei.
Rei thì đang nhắm mắt như đang chịu đựng một cái gì đó.
“Rei? Cậu ổn chứ?”
“Việc này…xấu hổ…hơn tớ tưởng đấy!”
“Tự nói tự chịu thôi nhé?”
Vẫn đang còn lại cúc áo thứ nhất nữa, nhưng mà chỉ cần cúc áo thứ hai gài được rồi thì coi như thế là đủ. Thế này thì phần ngực của Rei cũng được che lại phần nào…
Nhưng, Rei lại mở mắt ra, lắc đầu vòi vĩnh.
“Không chịu đâu. Tớ sẽ để cho Haruto-kun làm đến cùng.”
“Th, thế à.”
Không biết vì sao nhưng tôi đã hoàn thành việc gài cúc áo thứ nhất của pajama Rei đang mặc. Chưa kịp an tâm thì mệt mỏi đã ùn tới.
Tại sao tôi lại bị dí vào cái chuyện căng thẳng như thế này chứ…? Rei ngượng ngùng nhìn tôi.
“Cảm ơn nhé. Tớ được làm nũng Haruto-kun rồi.”
“Tớ chưa làm việc gì để được cảm ơn đâu.”
“Này, Haruto-kun. Quả thật là, tớ, với Haruto-kun thì…”
Rei vừa lưỡng lự, cô vừa nói dở một điều gì đó.
Cùng đúng lúc đó, từ futon bên cạnh có tiếng rên rỉ “ưm” phát lên.
“Haruto-kun…đáng yêu quá”
Đó là tiếng của chị Amane. Vừa giật mình, tôi và Rei nhìn vào mắt nhau. Phải chăng là vì cuộc nói chuyện của tôi và Rei đã đánh thức chị Amane mất rồi…? Tôi hốt hoảng quay mặt về phía chị Amane.
Tuy nhiên, đó chỉ là lời nói mớ ngủ của chị, chị Amane lật người rồi cứ thế mà thở khò khò. Hình như không sao cả.
Tôi thở phào rồi lại quay lại về phía Rei.
“Ờm…Rei. Cậu vừa nói dở cái gì hả?”
“Hê? Không có gì. Mà đúng là, thôi không có gì! Cậu quên đi!”
Rei đỏ bừng mặt, cô nói nhanh. Là chuyện gì thế nhỉ?
“T, tớ thật sự chỉ là muốn ngủ cùng với Haruto-kun mà thôi. …Đối với Haruto-kun, có thể chị Amane là gia đình. Nhưng, tớ cũng muốn trở thành gia đình của Haruto-kun.”
“Đây là nhà của Rei rồi mà…Rei cũng là gia đình của tớ rồi đấy.”
Tôi nhỏ giọng nói.
Giọng tôi nhỏ là do xấu hổ, nhưng tôi lại không coi đó là lời nói dối.
Rei mở to mắt ra, thế rồi cô mỉm cười hạnh phúc.
“Cảm ơn nhé.”
“Cho nên, bọn mình giải quyết cả vấn đề nhà Toomi luôn đi.”
Rei khẽ gật đầu.
Vấn đề còn sót lại là mối quan hệ của Rei và gia đình họ nhà cô ấy - nhà Toomi.
Kể cả đứa em gái khác mẹ tên là Toomi Kotone, người của gia tộc Toomi đều căm ghét Rei.
Chắc chắn họ sẽ nhắm vào Rei hiện đang ở nhà tôi.
Nếu tình hình cứ như vậy thì Rei không thể nào yên tâm mà coi căn nhà này là nơi mình thuộc về được.
Vấn đề mà Kaho ấp ủ thì đã được giải quyết.
Tiếp đến là lượt của Rei.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thế là Rei dồn hết sức nắm chặt lại bàn tay tôi.
Cả hai cứ như vậy một lúc, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của nhau.
Chỉ mới ban nãy mới tỉnh táo, thế nhưng sau khi nắm tay với Rei, tâm trí tôi bỗng chốc bình thản, cơn buồn ngủ ập đến.
Tuy nhiên, nếu cứ như thế này thì không được.
Tôi phải đưa Rei về phòng cô thôi, để vậy thì sáng mai tính sao đây.
Chẳng biết Kaho và chị Amane sẽ nói gì… Rei thì lại mỉm cười.
“Không sao đâu. Tớ sẽ dậy sớm rồi quay futon mà. Ngủ ngon nhé, Haruto-kun”
Nếu thế thì được. Nhưng mà Rei thì lại đặc biệt lơ đễnh, liệu cô ấy có dậy được không đây…?
Tôi mở miệng ra, toan cất lời nhưng không thành tiếng.
Cơn buồn ngủ bủa vây mãnh liệt, đánh gục tôi vốn đã mơ màng.
Song tôi vẫn còn lẩm bẩm đến được giữa chừng “Chúc ngủ ngon. Rei…”cho đến lúc thiếp đi.
Rei mỉm cười, cô thủ thỉ “Chúc ngủ ngon, Haruto-kun.”
☆
Vừa ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Haruto-kun, tôi đắm mình trong niềm hạnh phúc. Haruto-kun ngủ rồi, cái biểu cảm ngây thơ đó thật đáng yêu mà. Lúc tỉnh táo cậu ấy thật đáng tin cậy, khi say ngủ vẻ mặt cậu mới trở lại cái ngây ngô đúng tuổi.
Tôi thử chạm nhè nhẹ vào má của Haruto-kun. Là con trai mà lại mềm mịn ghê… Sờ thêm chút nữa chắc không sao đâu ha, nhưng nếu cậu ấy mà tỉnh dậy thì phiền lắm nên tôi đành nhịn.
Thay vào đó, tôi thì thầm.
“Nè, Haruto-kun. Tớ, đã nói dối đấy.”
Lời nói dối, hay đúng hơn là không thể nói ra. Quả thực, tôi mở cúc áo pajama rồi mò đến không phải là vì lơ đễnh, đó là cố tình. Đương nhiên là tôi không chỉ định ngủ cùng thôi không đâu…Tôi đã nghĩ, nếu là Haruto-kun thì mình có bị đè ra cũng được. Vì xấu hổ nên tôi không thể nói ra, chỉ nói ra một câu chẳng mảy may có ý nghĩa, nhưng dù có bị nói là “lén vào ngủ cùng” thì tôi cũng chẳng thể phủ định.
Tôi là một đứa con gái xấu tính, đểu giả. Tôi đã ăn mặc bộ dạng như vậy, để dụ dỗ Haruto-kun, để không chịu thua Sasaki. Tôi nghĩ, đúng là mình bạo dạn quá mức rồi, nhưng cũng xấu hổ quá.
Song lại có hiệu quả. Mắt của Haruto-kun dán chặt vào ngực mình mà, nếu như tôi lấy hết can đảm, cố gắng thêm một chút nữa thì có lẽ bây giờ…
Tôi tưởng tượng rồi cảm thấy gò má mình nóng lên. Quả thật tôi là đứa xấu tính. Nhưng, rốt cuộc
tôi đã nói rằng chỉ đến để ngủ thôi… Nhưng mà, Haruto-kun cũng đâu cần phải ngủ luôn như vậy. Đáng ra cậu ấy nên làm cho mình hồi hộp hơn nữa. Thế mà ngược lại, cậu ấy vì tin tưởng tôi nên chắc mới ngủ ngon như thế này - nghĩ đoạn, tôi thấy thế cũng hạnh phúc rồi…
“Tớ nghịch cậu thêm một chút nhé?”
Tôi hồi hộp đưa tay thử chạm vào cơ thể Haruto-kun. Tôi lén lút chạm vào phần ngực cậu, giật mình vì độ rắn chắc ấy. Đúng là con trai mà - tôi lại một lần nữa suy nghĩ. Bỗng dưng tôi nhớ lại sự việc mình được Haruto-kun cứu giúp khi bị bọn nam sinh của trường khác tấn công. Haruto-kun lúc đó ngầu quá đi…
Có lẽ mình làm những việc giống như người yêu thêm một chút nữa cũng được. Tôi ngắm cơ thể Haruto-kun, rồi lén nhìn vào vành tai chuẩn dáng đó.
Tôi thử cắn yêu vào đôi tai đó. Khác với vừa nãy, nó mềm mại ghê… Haruto-kun mà tỉnh giấc thì phải làm sao đây? - cảm giác căng thẳng vì làm việc sai trái ấy làm tôi cảm thấy tiếng đập của trái tim mình càng nhanh lên.
Tôi chăm chú vào bờ môi của Haruto-kun. Bây giờ tôi có thể hôn Haruto-kun thoải mái ha. Rốt cuộc, kể từ sau nụ hôn dưới mưa đó, tôi vẫn chưa hôn Haruto-kun thêm lần nào nữa!
“Được ha? Haruto-kun…sẽ cho phép tớ đúng không?”
Toan hôn Haruto-kun đang ngon giấc, tôi ghé mặt mình lại gần, đoạn nghĩ, nếu như lúc mình đang ngủ mà Haruto-kun hôn mình thì thích thật đó.
Dòng suy nghĩ trong tâm trí tôi cứ thế trôi đi, nhưng rồi chợt nhận ra rằng, Haruto-kun chắc chắn sẽ không làm điều đó. Tại vì tôi vẫn chưa trở thành người yêu thật của Haruto-kun, thành ra tôi lại càng thấy điều đó đúng hơn nữa.
Vả lại, tôi nghĩ là hôn lúc Haruto-kun đang tỉnh, làm cho cậu ấy hồi hộp mới có ý nghĩa. Không chỉ để kháng cự lại Sasaki mà còn đơn thuần là vì tôi muốn nhìn thấy phản ứng của Haruto-kun nữa…
Thế là tôi cố nhịn, coi như là mình thỏa mãn với việc vụng trộm vân vê mái tóc của Haruto-kun là được rồi. Tôi tự nhiên cảm thấy muốn sờ mãi mái tóc mềm mại dễ chịu ấy.
“Một ngày nào đó, sẽ hình thành nên mối quan hệ mà chỉ có tớ mới được hôn Haruto-kun thôi.”
Tôi hạ quyết tâm thì thầm. Nói ra nỗi lòng của mình, cảm xúc của tôi thanh thản dần, trong khi đang thấy yên lòng vì chạm vào cơ thể của Haruto-kun, cơn buồn ngủ ập đến.
Mình phải đặt báo thức, sáng sớm quay về futon của mình thôi… Thế nhưng, tôi cứ thế mà ngủ gục mất.
☆
Có ai đó đang nhìn xuống tôi.
Hình như không phải Rei.
Cơ mà không phải một người mà tận hai người.
“Ha—Ru—To—!”
Một giọng nói vang lên đánh thức tôi, chất giọng thánh thót nhưng có phần bất mãn.
Tôi nhìn lên thì thấy Kaho đang phồng má lườm mình.
Ở bên cạnh, chị Amane ngắm nhìn về phía tôi với vẻ có chút gì đó thích thú.
Tôi hoảng hốt định ngồi dậy nhưng không thể.
Bởi lẽ Rei đang tì má của mình vào ngực tôi, cô ôm chặt lấy cơ thể tôi.
“Haruto-kun…”
Rei ngái ngủ thì thầm với khuôn mặt trông hạnh phúc, đoạn cô chà gò má mềm mại của mình vào người tôi.
Ngay cả mọi chuyện thành ra thế này, Rei vẫn say giấc nồng. Đáng ra cô phải về chỗ ngủ của mình trước khi mọi người dậy, nhưng tôi biết ngay là cô không thể dậy được mà…
Nhìn bộ dạng đó, Kaho ngày càng tỏ vẻ mặt khó chịu.
“Đồ nói dối! Vi phạm hiệp định! Cấm lợi dụng cơ hội!”
Hình như vì giọng nói của Kaho nên cuối cùng Rei cũng đã mở mắt, cô vừa dụi mắt ngái ngủ vừa thẫn thờ ngó xung quanh.
Thế rồi, nhận thấy mình đang ôm lấy tôi, thêm cả bốn con mắt chăm chăm nhìn cả hai, cô đỏ bừng mặt.
“T, tớ xin lỗi.”
“Kh, không lẽ…đã làm rồi?”
“Chưa, chưa làm gì cả.”
Mặt Rei càng đỏ tợn, cô nói “đúng không?” tựa hồ cầu mong tôi đồng ý.
Tôi cũng gật đầu lia lịa.
Chính tôi cũng ngủ thiếp đi luôn mà.
Rei chắc cũng vậy, tôi nghĩ cô ấy chẳng làm gì trong khi tôi đang ngủ đâu.
Nghĩ đoạn, tôi hỏi Rei, thế là cô cũng ậm ừ gật đầu đầy tự tin.
“Lúc Haruto-kun đang ngủ, tớ không có sờ tóc, cắn yêu vào tai, vuốt ve ngực gì đâu nhé!”
“Té ra là làm rồi đúng không hả!?”
Kaho dí lại gần Rei, thế là cô nàng đành phải gật đầu.
Kaho nhìn lên trần nhà, rồi quay ánh nhìn lại phía tôi, trỏ thẳng ngón tay ra.
Tôi đang đảo mắt lia lịa thì Kaho chọc ngón tay lên trán tôi.
Cử chỉ đó thật đáng yêu, nhưng bây giờ nói ra không khác nào đổ thêm dầu vào lửa nên tôi đành nhịn.
“Cậu đã hứa là người ngủ cùng phòng với cậu chỉ có chị Amane thôi mà.”
Tôi và Rei ngồi kế nhau, co rúm người lại, nhỏ giọng thốt “Xin lỗi”.
Kaho ngẫm nghĩ một lúc rồi cô vỗ tay bộp một phát.
“Tớ không giận vì Mikoto vi phạm lời hứa, nhưng đổi lại, tối hôm nay tớ sẽ ngủ chung futon với Haruto!”
“Ơ?”
“Được đúng không? Nếu không thì không công bằng. Chị Amane thấy thế được không?”
“Tùy các em thôi.”
Chị Amane sáng mắt khoái chí.
Không ổn.
Chị ấy sáng mắt lên rồi.
“Quyết định thế nhé.”
Dứt lời xong, Kaho cười thầm.
“Cậu chuẩn bị đi nhé, Haruto.”
Tôi phải chuẩn bị cái gì đây?
Song trước khi kịp hỏi thì Kaho đã khuất dạng sau bồn rửa.
Bị bỏ lại, tôi và Rei nhìn nhau.
Rei khúc khích cười “bọn mình làm Sasaki nổi giận mất rồi nhỉ”.
“Nhưng mà tớ lại bất an vì Haruto-kun và Sasaki ngủ cùng nhau…”
“Yên tâm đi. Chị sẽ trông nom cẩn thận mà.”
Chị Amane chen lời vào.
“Thực ra, tối hôm qua chị cũng thức.”
“Ơ, thế tức là…”
“Tức là chị thấy hết cái cảnh Haruto-kun và Rei âu yếm với nhau rồi. Mikoto thích làm nũng quá ha.”
Rei dường như bị hỗn loạn vì xấu hổ cùng với cú sốc, đôi đồng tử xanh của cô xoay vòng vòng.
Tôi cũng cảm thấy mặt mình đỏ lên. Bị chị họ nghe thấy đoạn hội thoại lúc gài cúc áo ở ngực thì tôi còn đâu hố mà chui đây.
Cả vấn đề rằng không chỉ có mỗi hai người ở đấy cũng khá là bất tiện.
Bây giờ tôi cũng có chuyện phải nói với Rei, nhưng có vẻ như tạm thời chúng tôi không ở một mình được, thế nên tôi đành phải nói ra ngay trước mặt chị Amane.
“Rei, cậu nhớ lời hứa mới đây không?”
“Lời hứa mới đây?”
“Chuyện đi thủy cung.”
Rei thì thầm một tiếng “A” rồi mỉm cười xinh xắn.
Đáng ra chúng tôi đã phải giả vờ làm cặp đôi yêu nhau rồi hẹn hò ở thủy cung.
Hôm gần đây, lúc chúng tôi định đi khi trên đường từ trường về, tuy nhiên vì em gái của Rei, Toomi Kotone xuất hiện nên không thể đi được nữa. Hôm nay, là ngày của người dân của thành phố Hadzuki
nơi chúng tôi sống, vì thế nên cả hai được nghỉ học. Cho nên đây vừa đúng lúc là cơ hội tốt.
“Chúng mình không cần phải giả vờ làm bạn trai bạn gái nữa, nhưng mà tại vì mình đã hứa là nhất định sẽ đi rồi mà. Hôm nay cậu đi chứ?”
Đôi mắt xanh của Rei sáng lên, thế rồi cô ngước mắt nhìn tôi.
“Cảm ơn cậu. Được Haruto-kun rủ tớ đi hẹn hò, tớ vui lắm!”
☆
Sau khi từ lối vào ra khỏi căn hộ, đập vào mắt tôi là bầu trời mùa đông trong xanh không một gợn mây.
“Thời tiết đẹp ghê.”
Rei vui sướng thì thầm, cô vươn vai.
Rei đã thay sang bộ tư phục dùng khi ra ngoài, nửa thân trên của cô là áo len bó đi cùng váy xếp.
Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, Rei đỏ bừng má.
“Ha, Haruto-kun…cậu vừa nhìn ngực tớ đúng không?”
“Đâu có?”
“Có thật không đó?”
Rei hơi ngập ngừng, sau đó cô cố tình thử vươn vai một lần nữa.
Tôi bỗng dưng đỏ mặt.
Vì mặc áo len bó nên kiểu gì độ căng mềm mại của bộ ngực của Rei cũng nổi bật lên.
Cô khoanh tay ra phía sau, uốn cong lưng, đường nét cơ thể của cô lại càng rõ rệt hơn.
“Nói dối.”
Rei nhẹ nhàng nói, đôi mắt xanh của cô sáng lên vẻ tinh quái.
Thế rồi cô thả tay xuống, nhẹ nhàng tiến đến gần tôi, đoạn ghé đến tai tôi thì thầm.
“Cậu không cần phải nói dối để chữa ngượng đâu.”
“Ờm, tại tớ nghĩ là, Rei mà bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ ắt sẽ khó chịu…”
“Không đâu. Nếu là người khác thì có thể, nhưng mà là Haruto-kun thì không sao. Nhưng mà cũng hơi xấu hổ…”
“Đấy. Đúng là ngay cả Rei cũng vậy còn gì”
“Nhưng được thấy Haruto-kun ý thức tớ là con gái, tớ vui lắm. Cho nên là cậu cứ nói thẳng ra là cậu đã nhìn vào ngực tớ cũng được mà?”
Rei ngước nhìn tôi bằng ánh mắt ngượng ngùng.
Bị nhìn bởi ánh mắt trong sáng ấy, làm tôi không khỏi thấy tội lỗi.
Thế là tôi đành thành thực thú nhận.
Rei thì thầm “thế à” rồi mỉm cười.
“Nếu vậy thì, lần tới, khi ra ngoài, tớ sẽ diện đồ táo bạo hơn nữa cho cậu xem.”
“À không, cứ như hôm nay là được rồi. Dù sao tớ cũng không thích bị mấy đứa con trai khác nhòm ngó nhiều…Vả lại, cậu cũng đã đủ đáng yêu rồi mà.”“Đáng, đáng yêu á? Thật không?”
“Cậu nghĩ tớ nói dối làm gì chứ.”
Nếu mười người hỏi thì chắc hẳn cả mười người đều nói Rei bây giờ là một mỹ nữ tuyệt vời.
Vốn dĩ Rei đã nổi tiếng, đến mức độ mà ở trường cô được gọi là nữ thần.
Cơ mà hôm nay cô cũng cực kỳ hăng hái lựa chọn trang phục, hình như cô đang để ý đến diện mạo của mình.
“Tại vì Haruto-kun rủ tớ đi hẹn hò mà.”
Cứ như đang ngượng ngùng, Rei ửng đỏ gò má, cô nói.
Vì cuộc hẹn với tôi mà Rei lại vui đến thế này, cô coi trọng nó đến nhường này.
Nếu vậy thì tôi cũng phải đáp lại kỳ vọng ấy.
“Thế thì, mình đi thôi nào.”
“Ừ”
Rei mạnh mẽ gật đầu, đoạn cô thì thầm bên tai tôi một câu “Trang phục táo bạo, để dành khi nào tớ và Haruto-kun ở một mình nhé?”. Tôi đỏ bừng mặt, Rei cũng không kém cạnh, cô khúc khích cười.
Tóm lại, chính lần này, chắc chắn chúng tôi sẽ đến được thủy cung.
Kaho thì bực bội ra mặt “Chỉ có mỗi Mikoto, đểu quá”, nhưng vì tôi nói đó là lời hứa từ trước nên cô đành chấp nhận.
Chị Amane thì vừa toe toét cười vừa nói “cố lên nhé”, có khi là chị ấy còn tích cực bắt chúng tôi phải đi chơi nữa.
Tôi định bước xuống cầu thang của phòng trọ, thế là Rei kéo tôi lại.
“Chờ đã.”
“Sao thế? Rei?”
“Ưm…tớ muốn nắm tay”
“Bây giờ luôn hả.”
“Không được sao?”
“Không phải là không được, nhưng mà vẫn còn nhiều thời gian mà…”
“Tại tớ không nhịn được. Tớ muốn nắm tay suốt buổi cơ.”
Vừa nói xong, như đang nũng nịu, Rei tóm lấy tay tôi rồi đan những ngón tay trắng nuốt của cô vào.
Hơi ấm của Rei truyền sang tay tôi.
Thế là phải như thế này mà đi đến tận nhà ga rồi lên tàu điện hả?
Tuy hơi xấu hổ, nhưng nếu Rei mãn nguyện thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Hơn nữa, ngay cả đối với tôi, cứ để Rei làm nũng thế này cũng là niềm vui.
Tôi gật đầu, thề là Rei cũng gật đầu theo.
Bây giờ, hai người chúng tôi sẽ đi sang khu phố láng giềng.
“Vui thật đó.”
Rei rộn ràng nói.
Tôi cũng đồng cảm.
Lúc xuống tới tầng 1 thì có bóng người.
Cứ nghĩ đó là người sống ở tầng dưới nên tôi chẳng để tâm, cứ thế định đi qua.
Tuy nhiên, nhìn kĩ thì người đứng ở đó là một cô gái đang quàng lên một chiếc áo khoác.
Bên trong áo khoác, cô mặc một áo blazer màu xanh lục.
Đồng phục đó là đồng phục của một trường cấp hai nữ sinh nằm phía bên kia sông.
Cả tôi lẫn Rei đều dừng chân, cứng đờ người lại.
Cô vẫy mái tóc đen xinh đẹp của mình và nhìn chúng tôi.
“Nhìn thân thiết nhỉ. Em đã cảnh cáo đến thế rồi mà chị vẫn còn dính lấy người này à?”
Cô gái đó nở một nụ cười với sắc thái kỳ bí trên khuôn mặt đoan trang, so với Rei như hai giọt nước.
Thứ biểu cảm xinh đẹp mà bất cứ ai cũng bị hút hồn.
Tuy nhiên, ở trong đôi mắt đen láy ấy, thấp thoáng nỗi căm thù đối với chúng tôi.
Cô ấy là em gái khác mẹ của Rei, Toomi Kotone.
Một thiếu nữ mang ngoại hình của Nhật, mái tóc suôn mượt buộc xinh xắn hệt tiểu thư. Đôi đồng tử đen sáng lên với ánh sáng kỳ lạ.
Rei là một phần tư của người mẹ mang nửa dòng máu Âu Mỹ, trái lại, mẹ của Toomi thì lại xuất thân từ một gia tộc có tiếng tăm ở khu phố láng giềng.
Toomi vẫn đút tay trong túi áo blazer, cô cười khẩy.
“Em cho rằng là mình đã dọa được chị rồi. Vậy mà chị vẫn không sợ à?”
Rei giật bắn mình, cô nắm chặt ống tay áo của tôi.
“Em muốn gì?”
“Em, ghét chị gái. Anh biết mà?”
“Cho nên là mới đuổi Rei ra khỏi nhà rồi định cho lên ký túc xá nữ sinh ở Tokyo sao?”
“”Rei”, anh gọi bằng tên hả. Y như người yêu. Em thì chẳng quan tâm chị gái ở nhà hay ở Tokyo đâu.”
“Nếu vậy thì tại sao…”
“Chỉ là em không thể tha thứ việc chị gái lại hạnh phúc thế kia. Lúc đó, đáng ra chị nên thành một món đồ chơi lỗi đi, hỏng luôn đi cho rồi.”
“Lúc đó?”
“Akihara-senpai đã cứu chị gái đúng không?”
Dạo trước, Rei đến nhà tôi chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện.
Giữa đường về nhà, Rei bị mấy đứa nam sinh trường khác dẫn vào đống đổ nát toan giở trò đồi bại.
Nếu như tôi không tình cờ đi ngang qua thì chẳng biết mọi chuyện sẽ ra sao, tôi còn chẳng muốn tưởng tượng nữa kia..
“Đó là quà tặng của em đấy.”
Tôi á khẩu nhìn Toomi.
Vậy ra cô thiếu nữ cấp hai này đã cố tình để cho bọn con trai tấn công chính chị gái của mình.
Vì quá sốc, đầu tôi chẳng suy nổi một câu trách móc.
Toomi cười khoái chí.
“Lần tới em sẽ cho cả senpai hỏng luôn nhé? Nhất định là chị gái sẽ không chịu nếu con người này bị làm tổn thương hơn là bản thân mình bị thương đúng không? Aa, tiện thể thì em sẽ để cho chị gái phải chuốc lấy nỗi ô nhục đến gào khóc trước mắt senpai luôn cũng được nhỉ?”
Tôi dần hiểu lý do vì sao ngay sau khi Rei trực tiếp gặp Toomi thì cô đã nói là muốn qua ký túc xá nữ sinh ở Tokyo rồi.
Bởi vì cô đã phải nhận lấy sự uy hiếp trực tiếp như thế này.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi cố lấy giọng thản nhiên rồi nói.
“Việc mà Toomi đang cố gắng làm là phạm tội đấy.”
“Thế thì sao? Thế thì sao cơ chứ? Nhà Toomi sở hữu quyền lực như thế nào ở cái phố này, senpai vẫn chưa biết đâu. Cả thị trưởng, cả trưởng sở cảnh sát đều là người xuất thân từ tập đoàn Toomi đấy? Chỉ cần cố gắng không để lại chứng cớ thì sẽ không bị truy cứu kỹ lưỡng. Vả lại, không chỉ là mỗi bạo lực trực tiếp đâu, em còn có nhiều thủ đoạn để anh chị phải lâm vào đường cùng đấy.”
“Không phải thế.Làm chị gái mình tổn thương, em không nghĩ gì sao?”
“Tại chị với mẹ của chị mà bố em mất, mẹ em vì thế mà phát điên. Việc em làm bây giờ đơn giản chỉ là trả thù thôi.”
“Em đi quá xa rồi đấy.”
“Thế thì trả lại bố và mẹ cho em đi!”
Lần đầu tiên Toomi cao giọng..
Cô xóa đi mất nụ cười vốn có và lườm tôi sắc lạnh.
“Senpai cứ chọn cô bạn thuở nhỏ Sasaki và vứt bỏ chị em cũng được mà.”
“Em biết Kaho?”
“Em khác với Senpai, cái gì em cũng biết. Em còn biết là Sasaki và senpai có nghi vấn về huyết thống, nhưng mà không còn nữa, hai người có tình cảm với nhau cũng không vấn đề.
“Em nghe được từ ai?”
“Điều đó sao cũng được mà? Quan trọng hơn là, senpai hãy nói đuổi chị gái em ra khỏi nhà đi. Chỉ cần làm thế thì em sẽ không dở thủ đoạn gì với senpai.”
“Anh phản đối.”
Tôi nói không chút chần chừ.
Làm sao có chuyện là tôi sẽ đuổi Rei đi lúc này được.
Bởi vì tôi đã nói Rei là người của nhà tôi, nói cô ấy là gia đình của tôi rồi.
Toomi díu mắt lại, cô nhìn tôi với sức lạnh vô hồn.
Tôi quay sang Rei.
Đôi mắt xanh của Rei rưng rưng nước mắt, cô ngước nhìn tôi.
“Rei, ý cậu thế nào?”
“Tớ…tớ muốn ở bên Haruto-kun. Nhưng, tớ mà ở bên Haruto-kun thì sẽ gây khó dễ…”
Tôi cắt ngang lời Rei nói.
“Hứa đừng nói với tớ điều đó. Rei cứ làm như mình muốn làm là được.”
“Như tớ muốn làm.”
Rei khẽ thì thầm, cô nhìn tôi rồi nhìn Toomi.
Cuối cùng, đôi mắt xanh đó ánh lên thứ ánh sáng của một ý chí đầy kiên quyết.
“Tớ…hoàn toàn không sợ lời đe dọa của Kotone. Bởi vì, Haruto-kun sẽ bảo vệ tớ!”
Tôi gật đầu, thế rồi Rei hôn nhẹ lên má tôi.
Cảm giác của bờ môi mềm mại thật dễ chịu.
Toomi khó chịu lườm chúng tôi rồi quay phắt đi.
“Thật đáng thương. Cả chị gái, cả những người quan trọng của senpai, rồi mọi người sẽ phải hối hận”
Dứt lời, Kotone cứ thế mà đi xuống con dốc rồi mất dạng.
Chúng tôi nhìn nhau.
Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Rei, tôi mỉm cười.
“Không sao. Dù nói là nhà Toomi có quyền lực, thì một khi đã vào tay cảnh sát thì không giấu nổi đâu.”
“Nếu thế thì tốt rồi, nhưng mà…”
“Tớ sẽ bảo vệ Rei mà”
“...Này, Haruto-kun. Nếu thế thì mình ngoắc ngón tay thề nhé.”
“Ngoắc ngón tay…?”
“Tớ muốn cậu hứa là sẽ mãi mãi bảo vệ tớ khỏi nhà Toomi.”
Vừa đỏ mặt, Rei nhìn chăm chăm tựa hồ kỳ vọng.
Tôi nhẹ nhàng nắm bàn tay phải của Rei. Thế rồi, tôi đan ngón tay của mình vào ngón tay út nhỏ trắng đáng yêu ấy.
Gò má Rei phiếm hồng..
“Ngón tay của Haruto-kun, to thật ha..”
“Th, thế à?”
“Ừ… Ngoắc tay thề nguyện, nếu cậu nói dối thì sẽ bị cho nuốt chửng một nghìn cây kimnhé?”
“Hả, có hơi quá không vậy.”
“Là câu nguyền đó? Thật ra là tớ sẽ không để cậu nuốt chửng đâu”
“Ờ, thì đúng là vậy mà. Dù biết nhưng ai nghĩ cậu sẽ nói vậy.”
“Có lẽ là thế. Nhưng nè, nếu như nó thật sự là lời hứa bắt phải nuốt chửng một nghìn cây kim thì cũng không sao. Bởi vì chắc chắn Haruto-kun sẽ giữ lời hứa cho tớ mà.”
Rei vẫn đan ngón tay út của mình vào ngón tay tôi, cô khúc khích cười. Thế rồi cô thủ thỉ.
“Chỉ cần có Haruto-kun, mọi chuyện sẽ ổn thôi ha.”