Cả hai trở về phòng mình mà người ướt đầm đìa.
Cả tóc lẫn cơ thể đều bị ngâm trong nước mưa nên nặng trịch.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau rồi khúc khích cười. Nhưng mà phải nhanh chóng làm gì đó, nếu không sẽ bị cảm mất.
Tôi mở cánh cửa lối vào. Chắc chắn là Kaho đang đợi tôi.
Tuy nhiên không thấy bóng dáng của Kaho đâu cả. Cô ấy làm sao thế nhỉ?
Kaho đã nói là đợi tôi rồi mà.
Trên bàn ăn là dòng chữ viết nguệch ngoạc “Xin lỗi. Tớ về trước nhé”. Phông chữ rất đáng yêu, đúng kiểu của Kaho, nhưng tôi lại dự cảm một điều gì đó chẳng lành. Lúc tôi bắt đầu suy nghĩ về lý do mà Kaho về thì Rei kéo ống tay áo tôi.
Tôi quay sang thì thấy cô nàng phồng má lườm mình.
“Haruto-kun…cậu đang nghĩ về Sasaki đúng không?”
“Đúng là thế, nhưng mà…”
“Tớ không thích cậu suy nghĩ về đứa con gái khác trước mặt tớ đâu.”
“Tại sao?”
Sau khi hỏi theo phản xạ, tôi ngay lập tức thấy hối hận.
Lý do thì tôi đã biết rõ rồi.
Rei đỏ mặt.
“Haruto-kun xấu tính… đương nhiên là tớ đang ghen rồi.”
“X…xin lỗi”
“Hơn nữa cậu lại cho đứa con gái khác ngoài tớ vào căn nhà này.”
“Không được…à?”
“Bởi vì, đây là nhà của tớ và Haruto-kun mà. Thế mà ở trong căn phòng này, Haruto-kun với Sasaki ôm nhau, hôn nhau rồi đúng không?”
“Ờm, Rei này. Trước hết là thay đồ rồi vào bồn tắm thôi, kẻo bị cảm đấy.”
“Cậu có đánh trống lảng thì tớ cũng không tha cho đâu đấy.”
Tôi định chạy trốn thì Rei nắm lấy tôi, cô mỉm cười ra chiều thích thú.
Mà không đâu, thực sự tôi nghĩ là trước tiên phải xử lý quần áo bằng cách nào đó thôi, nếu mình chẳng làm gì với cái tình trạng ướt sũng này thì không ổn.
Tôi nói như vậy, thế là Rei bất mãn nhìn tôi, nhưng sau cùng, có vẻ như cô nghĩ ra một điều gì đó, cô vỗ tay.
Thế rồi Rei vụt một phát ghé lại gần tôi. Tôi hoảng hốt lùi lại mà vấp vào bức tường. Cảnh tượng không khác nào cái lúc mà tôi bị Kaho cưỡng bức ban nãy.
“Này…Haruto-kun. Cậu sẽ lắng nghe lời ích kỷ của tớ chứ?”
“Điều gì?”
“Tớ có hai điều.”
Rei thì thầm vào tai tôi như đang làm nũng. Hơi thở của Rei phả vào tai làm tôi đỏ mặt.
“Điều thứ nhất. Nếu được thì, tớ muốn cậu không cho đứa con gái nào khác ngoài tớ ra vào trong căn nhà này. Bởi vì bọn mình đang giả vờ làm người yêu mà. Tớ muốn căn nhà này là không gian chỉ dành cho tớ và Haruto-kun.”
“Nhưng mà…”
“Nếu quá sức thì…thôi vậy.”
“Không đâu, tớ sẽ nghe theo.. Ngoài Kaho ra tớ sẽ không cho đứa con gái nào khác vào.”
“Đúng là cậu đang đối xử đặc biệt với Kaho phải không?”
“Cho đến khi giải quyết xong vấn đề có thể Kaho là chị gái của tớ thì tớ buộc phải làm vậy thôi.”
Rei có thấy khó chịu thì tôi cũng chẳng biết làm sao.
Bởi lẽ một lúc nào đó sẽ lại phát sinh ra chuyện mà Kaho cần phải đến đây.
Tôi đã hứa với Kaho cùng nhau điều tra xem cô ấy có phải là chị gái của tôi hay không. Lúc đó thì chắc là chúng tôi cần phải làm việc ở đây.
Rei lẩm bẩm “Không còn cách nào khác à”, rồi cô gật đầu.
Người có khả năng đến căn nhà này chỉ còn lại Yuki.
Tuy nhiên, nếu suy nghĩ về sự việc gần đây thì chắc hẳn là cô ấy đang thấy khó xử nên trước mắt hẳn sẽ không đến.
“Thế còn, một yêu cầu nữa thì sao?”
“À ừ…vào tắm thôi khéo cảm ha?”
“Ờ ừm.”
Nếu ướt sũng thế này thì điều đó không sai.
Rei toan nói gì đó, nhưng miệng cô ấy cứ úp úp mở mở, trông chần chừ thấy rõ.
Chắc hẳn đó phải là một điều khó nhờ vả lắm đấy. Tôi bèn tạo ra bầu không khí để cô ấy dễ dàng nói ra.
Tôi mỉm cười.
“Trong những điều mà Rei mong muốn, nếu tớ có thể thực hiện được thì tớ sẽ cố gắng biến nó thành hiện thực nhé.”
Khuôn mặt Rei bừng sáng, thế rồi sau một khoảnh khắc chờ đợi, cô ngượng ngùng ngước mắt nhìn tôi.
“Thật ư?”
“Tất nhiên rồi.”
“Nè…nếu mà mình thay phiên nhau vào bồn tắm thì sẽ mất thời gian, nên là…”
“Nên là?”
“Cả tớ và Haruto-kun cùng vào bồn tắm nhé?”
Rei đỏ mặt đến tận mang tai, cô đề xuất như vậy với tôi. Cô ấy có hiểu điều đó nghĩa là gì không thế?
Tức là cả tôi và cả Rei chẳng mặc một mảnh vải che thân, kể cả đồ lót đấy.
“Bởi vì, người yêu thường cùng nhau vào tắm mà. Với cả tớ cũng muốn làm thử nữa.”
“Này này, nhưng mà cái đó quả thực là không hay đâu”
“Haruto-kun, cậu không lắng nghe…yêu cầu ích kỷ của tớ sao?”
“Trước tiên là tớ xả nước nóng đã. Còn lại thì, cậu cứ cởi đồ bị ướt ra trước đi cũng được” - Tôi bối rối nói một câu.
Rei thích chí thì thầm “Thành công rồi!”
Nhưng mà đâu phải là tôi đã chấp nhận việc cùng vào bồn tắm với nhau.
Tôi vào nhà tắm, hướng về phía bồn tắm rồi vặn vòi nước. Lúc tôi điều chỉnh nhiệt độ xong và nút bồn tắm lại, tôi nghe thấy một tiếng hét ngắn ngủi của Rei.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Hay là có chuyện gì không hay xảy ra rồi?
Tôi hoảng hốt quay lại chỗ bàn ăn thì thấy Rei đang cúi người xuống, nửa phần thân trên độc một bộ đồ lót. Thếà rồi cô lẩm bẩm “làm sao bây giờ?”
Chiếc áo đồng phục thủy thủ ướt sũng đã được cởi vất ra, sàn nhà gỗ thì lênh láng nước. Có vẻ như cô đã cởi đồ bị ướt ra nhưng lại không hề nghĩ đến việc làm sàn nhà bị ướt.
Tớ sẽ lau mà, không sao đâu - Tôi đứng bất động nói với cô.
Tôi nhìn Rei đang ngồi sụp xuống, vừa đúng chỗ tôi có thể nhìn thấy khe hở giữa ngực cô ấy, hơn nữa đồ lót của cô cũng đang tuột ra.
Rei nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, sau đó cô nhìn vào ngực mình rồi đỏ mặt.
“Tớ, tớ ngượng lắm, cậu đừng nhìn.”
“Xin lỗi, nhưng mà nếu chỉ thế này thôi mà ngượng rồi thì tớ thấy là không thể cùng nhau vào bồn tắm được đâu.”
“Cái, cái đó thì…”
Rei cứng họng. Cô ấy ngờ nghệch hơn tôi tưởng, đến cả đặc điểm này cũng đáng yêu. Bây giờ tôi chỉ cần nhìn thấy hình dáng đó của Rei là đủ rồi, tôi nghĩ là cũng chẳng đến mức phải khiêu chiến với việc tự nhiên trần truồng vào bồn tắm đâu.
Tôi vừa dứt lời thì Rei lắc đầu mạnh.
“Tớ, không có ngượng đâu!”
“Thật á?”
“Đúng là ngượng nhưng mà…”
“Tớ nghĩ là không cần phải miễn cưỡng đâu. Không cần phải vội vàng làm gì…”
“Tớ, cần phải vội vàng.”
“Tại sao?”
“Bởi vì, tớ bị Sasaki cướp mất nụ hôn đầu của Haruto-kun rồi. Cho nên, người đầu tiên cùng vào bồn tắm với cậu phải là tớ!”
“A—...”
Nhận thấy tôi đang tỏ vẻ mặt khó hiểu, Rei cũng biểu cảm như thể sốc nặng.
Đúng như tưởng tượng của Rei, tôi đã từng vào bồn tắm với Kaho.
Ờ thì đó là vì chúng tôi là bạn thuở nhỏ, cả hai gia đình lại chơi thân với nhau.
“Đó là hồi hai người mấy tuổi vậy?”
“Lần cuối cùng vào là lúc lớp 5 tiểu học thì phải.”
“Lớp 5 tiểu học…! Đó là, phạm tội đấy!”
“Không không, tớ không nghĩ đến mức đấy đâu.”
“Bởi vì lớp 5 tiểu học thì cả hai người đã ý thức được với nhau chuyện nam nữ rồi đúng không?”
“Nếu thế thì bọn mình lại đang định cùng nhau vào bồn tắm lúc năm nhất cấp ba mà, vậy cũng được à?”
“Tại vì, tớ với Haruto-kun là người yêu của nhau mà. Cho nên là hoàn toàn không vấn đề gì hết!”
“Thế à.”
“Tóm lại là! Nếu cậu đã từng vào bồn tắm với Sasaki rồi thì tớ mà không vào bồn tắm với cậu là tớ thua mất…!”
Sau một hồi nói chuyện này chuyện nọ với nhau, không biết tự lúc nào thời gian đã trôi qua khá lâu, nước nóng trong bồn cũng đã đầy rồi.
Tôi lưỡng lự nói.
“À ờ, Rei này. Đúng là bọn mình dừng lại nhé?”
“Không chịu.”
Rei nói tựa hồ làm nũng.
“Tớ nhất định sẽ vào tắm cùng Haruto-kun.”
Lý do mà tôi bị cô ấy nói như vậy mà lại không thể cứng rắn từ chối được, đó là vì có lẽ tôi thích Rei, nếu là nguyện vọng của Rei thì trong tôi một phần vẫn muốn cố gắng thực hiện.
Nhưng mà… Vậy có được không? Tôi vẫn còn chưa chính thức tỏ tình với Rei, lại còn chuyện của Kaho nữa chứ…
Trong lúc tôi đang băn khoăn thì Rei phồng mang trợn mắt lên lườm tôi.
“Tớ, vào trước đây.”
“Ơ?”
“Cậu mà không vào là tớ không tha thứ đâu.”
Dường như cô nàng rất quyết tâm.
Mikoto vào nơi thay đồ phía trước nhà tắm. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở toang. Rei trần truồng rồi đấy nhỉ - tôi tưởng tượng rồi băn khoăn. Mà không, kiểu gì thì ít nhất cô ấy cũng quấn khăn tắm mà…
Dù là thế nào đi nữa thì cùng nhau vào bồn tắm đúng là không ổn thật.
Quả thật là mình nên thuyết phục Rei thôi. Rei vào phòng tắm rồi thì mình đứng ở chỗ thay đồ thuyết phục cô ấy là được mà.
Tôi đi vào nơi thay đồ. Cửa phòng tắm thì nửa trong suốt, nhìn thấy đường cong cơ thể của Rei mờ ảo, tim tôi đập thình thịch. Giờ tôi có đặt tay lên cửa rồi mở hẳn ra thì cũng chẳng ai vấn đề gì.
Có khi Rei lại đang mong chờ điều đó. Mỹ nhân số một của trường trần truồng bảo tôi rằng muốn cùng vào bồn tắm. Việc như thế này chắc không có lần thứ hai đâu. Tôi nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa để rồi bị vướng phải cám dỗ mở cánh cửa đó ra.
Tuy nhiên, tôi tự lắc đầu một mình. Việc này, quả thật là không đúng đắn. Mình phải nói chuyện cẩn thận với Rei thôi.
Tôi quyết chí mở miệng.
“Này…Rei”
“Ha, Haruto-kun!?”
“Quả thật là…”
“Đừng có vào!”
“Hả?”
Tôi sửng sốt. Cho đến lúc vừa nãy tôi vẫn còn bị cô ấy nói là phải vào đi, vậy mà tự nhiên làm sao thế nhỉ? Tôi biết rằng Rei ở phía bên kia cánh cửa đang cố giữ chặt cửa lại.
“Tại, tại vì, bị nhìn thấy cơ thể trần truồng xấu hổ lắm…”
“Cùng nhau vào bồn tắm thì tất nhiên là sẽ nhìn thấy cơ thể trần truồng rồi còn gì, tớ nghĩ vậy mà?”
“Đừng có ngạc nhiên thế chứ, tớ muốn cậu nghe tớ này…tớ mới nhận ra, đúng là xấu hổ thật…”
“Thế à.”
Tôi bất chợt cười khúc khích. Rei thì nhỏ tiếng ậm ừ “Ưư” mà ngượng chín mặt.
“Đúng là cậu thấy chán tớ đúng không…”
“Không đâu, Rei đáng yêu lắm.”
“Chính tớ nói là muốn cậu vào, thế mà lại…thực sự xin lỗi cậu.”
“Không sao đâu. Tớ cũng đã nói với cậu là không cần miễn cưỡng rồi còn gì”
Trong thâm tâm, tôi thấy nhẹ cả người. Cũng có một chút nuối tiếc, nhưng thế này thì tôi thoát được nguy hiểm rồi.
“Nhưng mà này, tớ sẽ tiến triển mối quan hệ với cậu để nhất định một lúc nào đó, dù có trần truồng cùng nhau vào bồn tắm tớ cũng không xấu hổ nữa.”
“Thế, thế tức là…”
“Tại vì bọn mình trải qua hằng ngày với nhau như thế này mà. Cơ hội bao nhiêu cũng có hết nhỉ. Tớ sẽ đột kích khi Haruto-kun đang tắm chẳng hạn…”
“Thế thì tim tớ không chịu được đâu, mong cậu dừng lại giùm…”
“Haruto-kun…không hứng thú với việc vào bồn tắm với con gái à? Tớ cứ nghĩ là con trai thích cái đó chứ. Hai người tắm cho nhau rồi cùng nhau xích cơ thể lại gần trong bồn tắm chẳng hạn.”
“Cái đó thì có. Nhưng mà bối rối lắm.”
Rei cười hì hì.
“Tớ lại muốn nhìn thấy lúc Haruto-kun đang bối rối đấy. …tớ sẽ làm cậu khốn đốn, và làm cậu hạnh phúc nữa, hơn cả Sasaki. Bởi vì…”
Lúc đó, lời nói của Rei dừng lại.
Và rồi, một chút sau đó, cô ấy nói bằng một giọng phấn khởi.
“Người mà Haruto-kun cùng chung sống là tớ kia mà.”☆
Kết cục, chúng tôi thay phiên nhau vào bồn tắm rồi thay đồ mặc ở nhà.
Rei thì mặc một chiếc áo phông màu trắng không có họa tiết gì cả, cùng với đó là quần đùi ngắn, cặp đùi trắng của cô nõn nà…hại mắt thật, mặc đồ hợp lý chút đi chứ.
Cả tôi và Rei đều đỏ mặt, hai người vô thức nhìn nhau. Chỉ một chút nữa thôi là tôi đã vào bồn tắm với Rei rồi…
Hơn nữa, tôi cũng hôn cô ấy trong mưa đến tận 3 lần.
Rei mỉm cười.
“Không hiểu sao ngượng nhỉ.”
“À, ừ.”
Cảm xúc tôi nhất thời trở nên kỳ lạ, nhất định là Rei cũng như vậy.
Tuy nhiên, không thể cứ suy nghĩ toàn mấy điều như thế được.
Vấn đề bây giờ chồng chất như núi. Chúng tôi ngồi vào bàn ăn, trước tiên là phải gọi cho bố đã.
Vấn đề rằng, ai là bố của Kaho.
Một cái nữa là tôi cần bàn bạc với bố về chuyện là Rei sẽ tiếp tục sống ở căn nhà này thay vì ký túc xá ở Tokyo.
Tôi rút điện thoại ra rồi bỏ lên bàn ăn. Tiếp đến tôi bật loa ngoài và gọi.
Sau khi tiếng chuông đầu tiên phát lên thì bố tôi đã trả lời. Tôi nghĩ là vì bố mình vốn đã có ý định gọi rồi.
Tôi chào hỏi qua loa rồi hỏi về vụ việc của Kaho.
Tôi nói rằng, có chuyện là người bố thực sự của Kaho có thể là bố của mình.
Há? Bố tôi lên giọng kỳ lạ rồi hỏi lại tôi. Có cảm giác như ông chẳng hiểu tôi đang nói gì.
Tôi giải thích lại thông tin một lần nữa.
“Làm gì có chuyện đấy.”
Bố tôi chẳng chần chừ mà phủ định rõ ràng ngay.
Tôi nhẹ cả người. Tôi cứ mải suy nghĩ, nếu như lúc này ông ấy mà nói ra rằng “Bố đã giấu con từ trước đến giờ rồi, nhưng mà thực ra bố là bố của Kaho-chan…” chẳng hạn, thì chả biết tôi nên làm gì nữa.
Mà tóm lại là, có vẻ bố tôi chẳng làm gì bất lương cả.
Đó là nếu ông không lừa dối, nhưng mà ở đó thì tôi vẫn muốn tin điều bố mình nói ra.
“Tức là chẳng có cái gì hoàn toàn hợp lý đúng không?”
“Đương nhiên rồi. Nhưng mà quả thực là tầm trước sau lúc mà Kaho-chan ra đời thì bố cũng có nhiều cơ hội gặp Akiho.”
Akiho, là mẹ của Kaho, kiêm bạn thuở nhỏ của bố tôi.
Cả hai người từ lúc học tiểu học cho đến cấp ba lúc nào cũng ở cạnh nhau, hình như kể cả sau khi tốt nghiệp cũng có giao thiệp với nhau.
Bố tôi là công tác viên, cô Akiho là bác sĩ, hai người sống ở khu phố này, nhà của cả hai cũng chẳng thay đổi, vẫn ở gần nhau.
Chồng của cô Akiho, tức là bố của Kaho, là chú Sasaki Shinichi. Nghe nói ông ấy là bạ chung của cả bố tôi, cả cô Kaho và mẹ tôi.
Tuy nhiên, trước lúc Kaho ra đời thì ông đã mất vì tai nạn.
“Cho nên là hồi đó, bố hay tâm sự với Akiho. Sau khi cô ấy biết Sasaki-kun chết, tinh thần cô ấy gần như suy sụp, bố nghĩ nếu mình giúp sức được thì giúp. Nhưng mà không phải là vì thế mà lại có chuyện gì xảy ra đâu nhé.”
“Thật không?”
“Bố thề với mẹ là không phải lừa dối đâu.”
Bố tôi bình thản nói.
Mẹ tôi thì cũng đã mất vì vụ đại hỏa hoạn 5 năm trước ở thành phố này rồi.
Nói mới nhớ, nguồn cơn của vụ đại hỏa hoạn ấy là do một sự cố phát nổ xảy ra tại một cơ sở kinh doanh của tập đoàn Toomi.
“Nói chung là cần phải xác nhận lại một lần nữa với Akiho đấy nhỉ.”
“Lần tới con sẽ hỏi thử.”
Tôi nói.
Hồi xưa tôi khá hay đến chơi nhà Kaho, cũng vì thế mà được cô Akiho chiều chuộng.
Nênà mình có thể đến thăm được mà.
Vấn đề này dường như chẳng tiến triển hơn được nữa, tôi chuyển qua vụ việc khác.
Đó là nơi mà Rei ở.
Tôi nói rằng Rei cũng đang tham gia nói chuyện qua loa ngoài, thế là bố tôi lịch sự nói bằng một giọng mềm mại “Rất vui được gặp cháu. Chú là bố của Haruto, Akihara Kazuya”
Rei gượng gạo đáp lại “Cháu, cháu cũng rất vui được gặp chú”.
Không hiểu sao, Rei có vẻ khá là căng thẳng.
Cô ấy sao thế nhỉ?
Phải chăng là lo lắng không biết có được chấp nhận tiếp tục ở lại căn nhà này hay không?
“Cháu đã nghe về chuyện ký túc xá nữ sinh ở Tokyo chưa?”
“Vâng, cảm ơn chú đã giúp đỡ cháu.”
“Để cháu từ trước đến nay sống trong một căn nhà chật hẹp với Haruto, chú thấy có lỗi quá. Chú nghĩ ký túc xá là nơi tốt đấy. Cơ sở cũng đẹp đẽ, trường học lại còn là trường có tiếng. Nó nằm ở ngay trung tâm Tokyo luôn nên rất tiện lợi, hơn hết là chuyện sẽ kết thúc mà chẳng liên quan gì đến nhà Toomi nữa.”
“À…cháu biết là chú cất công rồi ạ, nhưng xin chú cho cháu từ chối chuyện ký túc xá ạ.”
“Tại sao?”
Bố tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Đúng đấy. Rei định trả lời lý do thế nào đây.
“Bởi vì cháu…muốn ở lại căn nhà này.”
“Căn nhà trọ rẻ tiền như thế mà?”
“Vâng. Tại vì, ở đây có Haruto-kun. Bởi vì cháu thích Haruto-kun.”
Bố tôi cứng họng, tôi cũng cứng họng luôn. Tôi nào ngờ cô ấy lại nói thẳng ra lúc này. Đợi một lúc sau, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng nói của bố từ điện thoại.
“Haruto…con…nghĩ sao?”
“Con cũng muốn Rei ở lại căn nhà này.”
“Vậy à.”
Bố tôi lặng thinh một lúc.
Dường như coi sự im lặng đó là từ chối, Rei hoảng hốt nói chêm vào.
“Tất nhiên là tiền nhà và chi phí sinh hoạt cháu sẽ trả. Vì cháu có tiền mà bố và mẹ để lại.”
Nghe nói, bố của Rei dù chỉ qua một thời kỳ thôi, nhưng ông ấy là đương chủ của nhà Toomi, vì thế tôi nghĩ là đứa con ngoài giá thú như Rei cũng nhận được khá khá tài sản.
Cho nên, dù cô ấy có trả tiền nhà và chi phí sinh hoạt cho tôi và bố thì tiền vẫn thoải mái để cô ấy đi học lên tận đại học nữa.
Nhưng vấn đề không phải ở đó.
Bố tôi thản nhiên nói.
“Trai gái học sinh cấp ba mà sống cùng nhà thì không hay lắm đâu. Vả lại là Mikoto thích Haruto thì chuyện lại còn hơn thế nữa”
“Bọn cháu không có làm chuyện gì tội lỗi đâu!” - Rei hắng giọng nói, nhưng nghe lại rất là có “chuyện gì”.
Trong khi bố tôi vẫn lặng thinh như đang bối rối, Rei tiếp lời.
“Cháu bây giờ đang rất hạnh phúc. Cả lúc ở dưới dinh thự nhà Toomi, cả lúc ở nhà của người thân khác, cháu đều không nơi nào mình thuộc về. Nhưng ở đây thì lại có Haruto, cậu ấy nói với cháu muốn cháu ở lại. Cho nên, cháu muốn chú cho cháu ở lại nơi đầu tiên cháu thấy mình thuộc về. Mong chú cho cháu ở lại với Haruto-kun.”
Giọng nói của Rei thánh thót.
Tôi nghĩ, nếu như mình có thể tạo ra cho Rei một nơi mà cô ấy thuộc về thì đó là một niềm hạnh phúc.
Nhưng, không biết liệu những người khác có chấp nhận điều đó hay không.
Trước tiên, câu trả lời của bố mới là vấn đề.
Bố tôi thở dài. Với bố tôi, Rei đã nói đến mức này rồi mà ông lại cự tuyệt ắt hẳn sẽ áy náy.
Thế rồi, ông bảo rằng, tạm thời bảo lưu chuyện ký túc xá nữ sinh và để ông suy nghĩ một chút.
Sau đó bố tôi bảo là ông không có thời gian nên hẹn ngày sau rồi ngắt điện thoại.
Tôi và Rei nhìn nhau. Rei nhìn tôi với vẻ bất an.
“Giả sử, đúng thật tớ sẽ bị nói là không được ở cùng phòng với Haruto-kun thì phải làm sao đây?”
“Ờ thì, lúc đó tớ sẽ thuê mới căn phòng bên cạnh của nhà trọ rồi để Rei sống ở đó chẳng hạn, cũng có cách mà.”
“Ừ ha.”
Rei vỗ tay bộp một phát.
Dù không sống được ở cùng phòng thì chí ít vẫn có thể sống ở gần đây.
Rei có vẻ đã an tâm hơn một chút.
“Rei này, không hiểu sao mà lúc cậu nói chuyện với bố tớ lại căng thẳng vậy, hay là bất an vì không biết có được ở căn nhà này hay không?”
“Cũng có phần như thế, nhưng mà…ừm…”
Rei nói lắp bắp, cô e thẹn ngước lên nhìn tôi.
“C-Cứ nghĩ là tớ lần đầu tiên chào hỏi với bố của Haruto-kun nên tớ căng thẳng lắm. Tại vì tương lai có thể ông sẽ trở thành “bố” của tớ mà.”
Trong một thoáng, tôi không hiểu ý nghĩa điều Rei nói, nhưng một lúc sau tôi đỏ mặt.
Tức là Rei nói rằng, biết đâu là tôi và Rei sẽ kết hôn.
Tôi còn chưa trả lời được câu tỏ tình của Rei mà.
“Tớ nghiêm túc đấy? Vừa nãy tớ cũng nói rồi đúng không? Tớ muốn mãi mãi ở bên Haruto-kun mà.”
Rei nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt xanh duyên dáng.
☆
Đêm hôm đó, chúng tôi cứ về phòng của mỗi người như bình thường rồi chìm vào giấc ngủ, buổi sáng thức dậy cùng nhau ăn sáng.
Người đảm nhiệm làm bữa sáng vẫn là tôi như thường lệ, theo nguyện vọng của Rei, tôi lại làm món bánh mì nướng kiểu Pháp.
Nếu cô ấy thích thì tôi cũng lấy đó làm niềm vui.
Rei vẫn trong bộ đồ ngủ, cô vừa ăn sáng vừa thích thú nhìn tôi.
“Ngon quá… Với cả…”
“Với cả?”
“Không biết sao nhưng mà tớ như trở thành gia đình thực sự với Haruto-kun rồi, vui quá.”
Đúng thật là chúng tôi đang ở với nhau rồi, thành ra tôi cảm thấy như vậy là điều đương nhiên.
Rei hiện giờ vẫn giữ lấy mối bùng nhùng của gia đình mình.
Ở dinh thự Toomi, chẳng những cô không được coi là gia đình mà dường như cô còn bị coi là cái gai trong mắt.
Vì vậy, có một gia đình bình thường mà cô có thể ăn sáng cùng nhau như thế này chắc hẳn là một điều đặc biệt.
“Này, hôm nay bọn mình cùng đi học nhé?”
“Ừm, ừ, thế nhé.”
Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì có kỳ thi thử nên chúng tôi vẫn phải đi học.
Nếu để Rei nói thì, tại vì đang giả làm người yêu nên phải để mọi người nhìn thấy mối quan hệ đến mức có thể cùng nhau đến trường của chúng tôi.
Kể cả từ phương diện của tôi, để Rei đi một mình thì tôi lại lo lắng.
Cả mấy đứa con trai học trường khác cũng thế, cả cô tiểu thư tên là Toomi Kotone nữa, kẻ thủ của Rei có vẻ không ít chút nào.
Tôi và Rei sau khi xong bữa sáng, chúng tôi quyết định ai về phòng người nấy rồi thay đồng phục
“Nh, nhìn trộm vào là không được đâu đấy?”
Rei nói vậy, nhưng làm gì có chuyện tôi làm việc đó chứ. Rei đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói thêm.
“Nhưng, nhưng mà nếu Haruto-kun muốn nhìn trộm thì…cũng không sao.”
“Thật á?”
“Q, quả thật là không được đâu!”
Có vẻ Rei xấu hổ rồi, cô vào phòng rồi đóng kín cửa lại.
Chỉ có điều, vì phòng của chúng tôi ở ngay cạnh nhau, vách ngăn lại mỏng. Kiểu gì tôi cũng nhận ra được Rei đang thay đồ ở ngay gần tôi.
Tôi vừa hồi hộp vừa thay sang bộ đồ đồng phục học sinh, Rei cũng thay đồ thành đồng phục thủy thủ.
Chúng tôi nhìn dáng vẻ của nhau mà tủm tỉm cười.
“Nhìn thấy bộ dạng mặc đồng phục của Haruto-kun thì cảm giác giống như cặp đôi học sinh sinh cấp ba hơn là người nhà ấy.”
“Cả Rei cũng thế, cậu mặc đồng phục thủy thủ vào rồi thì tự nhiên tớ lại nhớ đến cái lúc ở trường, cảm giác kỳ lạ thật.”
Cách đây không lâu, chúng tôi đã chỉ ở cùng lớp với nhau mà thôi, hầu như chẳng nói chuyện với nhau.
Đối với tôi, Rei là một con người xa vời, con người được gọi là nữ thần của trường, từ góc nhìn của Rei thì chắc tôi cũng chỉ là một người bạn cùng lớp mà thôi.
Thế mà bây giờ, cai hai đang từng bước trở thành sự tồn tại quan trọng của nhau.
Quả thật là tôi đang để ý đến Rei.
“Chuẩn bị đi thôi nào.”
“Ừ….Đi học với Haruto-kun, vui quá!”
Rei mỉm cười hạnh phúc.
Thế nhưng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.
Cả tôi và Rei nhìn mặt nhau. Lúc này thì có ai được nhỉ?
Rei trông có vẻ nuối tiếc, dù vậy cô vẫn tách ra khỏi tôi.
Tạm thời thì lúc này bố tôi đang đi làm việc xa nên người đại diện cho căn nhà này chắc phải là tôi rồi, đương nhiên, tôi là người nên đứng ở cửa để trả lời.
Tôi mở cửa ra.
Một cô gái trong bộ đồng phục thủy thủ đang đứng quay lưng lại với những tia sáng của ban ngày.
Đó là bộ đồng phục thủy thủ hoàn toàn giống với Rei, nhưng mà điều đó cũng là tất nhiên rồi, bởi vì đây là học sinh cùng trường cùng lớp với tôi.
Người đang đứng đó là, Kaho, cô bạn thuở nhỏ của tôi.
“Chào buổi sáng, Ha, Ru, To!”
Kaho nói bằng chất giọng rộn ràng đầy khí thế.
Đôi đồng tử to tướng sáng lấp lánh, cô nhìn thẳng vào tôi.
Khác hẳn với sự u ám của ngày hôm qua.
Tuy nhiên…
Hôm qua, Kaho đã bảo rằng, vì cô ấy nghĩ mình là chị gái thật ruột của tôi nên cô đã từ chối lời tỏ tình của tôi
Và rồi một mình cô, chẳng biết tự bao giờ, cô đã rời khỏi nhà tôi.
“Chào buổi sáng. Kaho. Hôm qua…”
“Xin lỗi nhé, hôm qua tớ tự ý về mất.”
“Không có gì, nhưng mà cậu ổn chứ?”
“Cái gì ổn cơ?”
“Nhiều thứ…”
“Tớ bình thường mà?”
Công nhận là Kaho trông bình thường thật.
Tuy nhiên, trong vẻ sáng sủa đó của cô lại đâu đó có sắc thái như cô đang miễn cưỡng.
Đột nhiên Rei ló mặt ra.
Nhận ra điều đó, Kaho cười tủm tỉm.
“Cả Mikoto nữa, chào buổi sáng. Tớ nhìn thấy rồi đấy.”
“Ờm, nhìn thấy gì cơ?”
Rei toan túng túng thì Kaho ung dung nói thẳng.
“Hôm qua cậu với Haruto hôn nhau dưới mưa đúng không?”
Cả tôi và Rei đều cứng đờ người.
Thế à.
Bị Kaho nhìn thấy rồi sao.
Dù sao thì đó cùng là sự việc xảy ra không cách xa căn nhà trọ này lắm, chỉ cần đứng ở hành lang thôi thì dù có mưa, chắc chắn vẫn có thể chứng kiến rõ ràng.
Có thể là Kaho lo lắng vì chúng tôi chưa trở về nên đã ra ngoài.
Thế nên cô ấy mới nhìn thấy chúng tôi chạm môi vào nhau.
Đó cũng có thể là lý do mà Kaho một mình đi về.
“Rei bạo dạn hơn tớ tưởng đấy nhé.”
Trước câu nói của Kaho, Rei một thoáng e dè, nhưng rồi cô vặc lại ngay.
“Tớ nghĩ vậy đấy. Tớ muốn ở bên Haruto-kun, vì thế bất cứ việc bạo dạn nào tớ cũng có thể làm.”
“Thế à. Nhưng mà nè, điều đó thì tớ cũng giống cậu. …Hôm qua, tớ đã sốc khi nhìn thấy Mikoto và Haruto hôn nhau đấy. Tớ cứ nghĩ rằng, Haruto không còn là món đồ của mình nữa. Bởi vì, dù sao hai người cũng đang hẹn hò với nhau mà. Hơn nữa, tớ còn là chị gái của Haruto… Cơ mà.”
Lúc đó, Kaho ngắt lời trong một khoảnh khắc.
Và rồi cô từ từ tiếp tục, thế nhưng, giọng điệu của cô giờ mạnh mẽ đến lạ.
“Dù thế, tớ vẫn thích Haruto đấy. Nhờ có Mikoto mà tớ nghĩ là mình đã nhận ra rõ ràng rồi. Cho nên là, kể cả cho tớ có là chị gái của Haruto thì cũng chẳng liên quan gì nữa. Tớ muốn có Haruto.”
“Đó…chẳng phải cậu đang tuyên chiến với tớ sao?”
“Ừ.”
Trước lời nói sắc bén của Rei, Kaho cũng chẳng ngần ngại, cô gật đầu.
Tôi hoàn toàn bị bỏ quên luôn.
Cơ mà vốn dĩ chuyện Kaho là chị gái ruột của tôi thì bố tôi cũng đã phủ định rồi, kể cả hỏi chị Amane thì chị ấy cũng phủ định luôn.
Vì thế mà có thể nói rằng, chúng tôi không có chung huyết thống.
Vấn đề là cả Rei và Kaho đều thích tôi, và đối với tôi, trong hai người này ai là người quan trọng hơn.
Kaho cười khẩy.
“Tớ đã ở bên Haruto từ lâu rồi đấy. Cả mẫu giáo, cả tiểu học, cả cấp hai và cả bây giờ. Khác với thời gian mà cậu ấy đã trải qua với Mikoto.”
“Nhưng mà người mà Haruto-kun thích bây giờ là tớ!”
“Nhưng mà Haruto đã nói với tớ là cậu ấy thích tớ. Nếu mà tớ không từ chối thì tớ và Haruto đã hẹn hò từ lâu rồi đấy?” [note48923]
Vào thời điểm mà tôi tỏ tình, hóa ra cả tôi và Kaho đều có cảm tình từ hai phía. Nếu như không vì sự nghi hoặc về huyết thống thì chắc chắn đúng như Kaho nói.
Rei cứng họng.
Cô thì ngược lại, mặc dù hiện tại là cô ấy đang hẹn hò với tôi, thế nhưng, suy cho cùng cũng chỉ là người yêu giả vờ mà thôi.
“Kể cả là thế đi…thì người yêu của Haruto-kun bây giờ vẫn là tớ…”
“Hai người đã tiến triển đến đâu rồi? Chỉ hôn nhau thôi á?”
Rei lườm Kaho.
“Nếu tớ bảo là hai bọn tớ đã khỏa thân tắm với nhau thì cậu định làm gì?”
Nổ quá. [note48924]
Kaho một thoáng đờ người lại, sau đó cô nhanh chóng đỏ mặt.
“Tức là…”
“Không phải là đã vào thật rồi đâu.”
Tôi hoảng hốt giải thích từ đầu đến cuối, thế là Kaho gật đầu có vẻ yên tâm.
“Hồi tiểu học tớ và Kaho đã cùng tắm với nhau rồi đấy nhỉ?”
“Cái đó là chuyện hồi trẻ con mà.”
Rei đốt cháy lên tinh thần phản kháng, cô vặc lại, tuy nhiên Kaho vẫn ung dung nở nụ cười.
“Cũng chẳng thay đổi được việc tớ đã cùng tắm với Haruto trước cậu đâu. Kể cả việc hôn Haruto tớ cũng trước cậu. Khi nào tớ cũng trước Mikoto, nhận lấy hết mọi thứ đầu tiên của Haruto rồi.”
“Có thể là cho đến bây giờ chuyện là như thế…nhưng mà từ bây giờ lại khác! Tại vì, tớ là bạn gái của Haruto-kun mà!”
“Hừm. Nếu thế thì tớ sẽ phải theo dõi xem hai người có quan hệ nam nữ không trong sáng hay không.”
“Ơ?”
“Tại vì tớ là chị gái của Haruto mà” - Kaho nói, cô ưỡn ngực lên è hèm một câu. Bầu ngực căng tròn của Kaho khẽ đung đưa. Tôi đỏ mặt. …Không được, đây không phải lúc suy nghĩ về ngực của Kaho!
“Cậu theo dõi kiểu gì…”
Tôi rụt rè hỏi.
Câu trả lời của Kaho làm tôi không khỏi ngỡ ngàng.
“Tớ cũng sống ở nhà Haruto luôn.”
Tôi và Rei nhìn nhau, cả hai cạn lời.
Chỉ có mỗi Kaho là mỉm cười tươi tắn.
“Trước đây tớ cũng nói rồi đúng không? Tớ là con bé xấu tính đấy. Không chỉ có mỗi hôn đâu…bởi vì người lấy đi những thứ đầu tiên của Haruto luôn là tớ mà!”
Vậy là Kaho sẽ sống ở nhà của chúng tôi.
Đúng là nói về không gian thì vẫn còn thoải mái. Tuy nhiên vấn đề không phải đó.
“Haruto khó chịu nếu tớ ở cùng cậu à?”
“Không phải là khó chịu, nhưng mà còn Rei nữa.”
Hơn nữa việc đó chưa chắc là bố tôi và mẹ Kaho sẽ tán thành.
Tuy nhiên, Kaho nói tiếp.
“Tớ sẽ bỏ nhà.”
“Bỏ nhà?”
“Cho nên, nếu Haruto không cho tớ trọ lại thì tớ sẽ cực kỳ khó khăn đấy. Haruto đã tiếp đón Mikoto vì cô ấy không có chỗ ở rồi đúng không? Thế thì tớ cũng giống như vậy đấy.”
“Nhưng mà Kaho vẫn có mẹ mà, cậu chắc chắn vẫn có nhà mà”
“Tớ ấy, bây giờ tớ không muốn ở cùng mẹ.”
Vừa nói vậy, Kaho e dè ngước mắt nhìn tôi.
Dù chỉ là suy đoán, nhưng có lẽ là có liên quan đến nghi ngờ quan hệ bất luân giữa mẹ Kaho và bố tôi.
Mẹ Kaho không biết sẽ nói gì về mối quan hệ huyết thống của tôi và Kaho nhỉ?
Tôi thấy tò mò nhưng hỏi việc đó ở ngay trước mặt Rei thì quả thực hơi ngại.
Kaho giương ngón trỏ lên, cô cười mỉm.
“Trước tiên là mình cùng đi học nào!”
Trước đề xuất của Kaho, Rei ở bên cạnh tỏ vẻ mặt khó chịu.
“Tớ đã hứa đi học cùng Haruto-kun trước rồi.”
“Thề thì ba người đi cùng nhau là được đúng không?”
“Tớ muốn đi hai người. Tại vì tớ là bạn gái của Haruto-kun”
“Hóa ra là Mikoto sợ tớ cướp mất Haruto à.”
Đôi mắt Kaho lấp lánh như đang đùa cợt.
Thấy Rei á khẩu, Kaho tiếp tục tấn công.
“Nếu như Mikoto thực sự đã nắm lấy được trái tim của Haruto thì nhất định là cậu vẫn ổn nếu tớ đi học cùng mà. Vì việc đó thôi mà mối quan hệ của hai người trở nên rủi ro à?”
“...Không có chuyện đó!”
“Nếu thế thì được đúng không?”
Mikoto miễn cưỡng gật đầu. Dường như cô đã bị cuốn theo cái lý luận kỳ lạ của Kaho. Tôi và Rei mang lấy đồ đạc rồi ra khỏi cửa.
Gần như ngay lập tức, Kaho tóm lấy cánh tay trái của tôi.
“Thế thì, mình đi thôi nào, Haruto!”
Kaho đùng đùng khoác tay tôi.
Thế rồi, nói sao nhỉ, phần mềm mại của Kaho tự nhiên chạm vào tôi, làm tôi đỏ mặt.
Rei cũng đỏ mặt theo.
“Đồ, đồ đểu! Tớ cũng khoác tay với Haruto-kun!”
Rei nhanh chóng ôm lấy cánh tay phải của tôi, cũng giống như Kaho, cô ép ngực vào tôi. Hai cô gái ở hai bên trái phải, mùi hương khiến tôi choáng váng.
Không lẽ cứ thế này mà đi học sao?
Kaho thì khoái chí, Mikoto thì vừa phồng má, hai người cùng nhau nhìn tôi.
“Hai tay hai em đấy nhé! Haruto!”
Bằng một giọng lanh lảnh tựa tiếng chuông ngân, Kaho chọc tôi.
☆
Không biết có nên nói đây đúng là như dự đoán của tôi hay không, lúc đến trường, chúng tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Cũng có thể nói là hơi ồn ào.
Ờ thì có gì đâu, vì tôi bị cả Kaho và Rei tóm lấy cả hai tay nên đương nhiên rồi.
Khi đến gần lối vào phòng học, thì bỗng dưng thằng bạn thân Ooki cùng lớp trường Hashimoto và bạn cô ấy Kurushima đang đứng nói chuyện.
Cả ba người họ nhất loạt quay sang nhìn chúng tôi.
Ooki nhìn tôi với biểu cảm như sốc nặng.
Thằng bạn lẩm bẩm mà ganh tị đến đố kỵ.
Nhiều thứ đáng sợ quá, lúc sau tôi phải giải thích thôi.
Ngược lại thì Hashimoto với bạn cô ấy lại thích thú ngắm nhìn ba người chúng tôi.
Hashimoto chọc ghẹo nói.
“Hể? Akihara cặp bồ với Kaho rồi à.”
Cả Rei và Kaho đồng thành nói không phải, tuy nhiên lý do của hai người thì lại riêng lẻ.
Rei thì đỏ mặt nói “Haruto-kun không bồ bịch đâu, cậu ấy là bạn trai của tớ mà.”
Kaho thì cười khẩy rồi nói “Không phải bồ bịch đâu, người mà Haruto thực sự thích là tớ mà.”
Và rồi Rei và Kaho, hai người lườm nhau, còn tôi thì ôm đầu.
“Hừm, như trận hỗn chiến ấy nhỉ.”
Hashimoto vô tư nói, nhưng tôi thì đứng ngồi không yên.
Rei thì nổi tiếng với cái tên là nữ thần của trường, Kaho cũng được khá nhiều con trai theo đuổi.
Hai người như thế mà cứ bám dính vào tôi thì ánh mắt ganh tị của bọn con trai sẽ kinh khủng lắm đây.
Trên thực tế, ngoài Ooki và mấy người ra còn có mấy học sinh khác nhìn chằm chằm chúng tôi.
Kaho kéo tôi về phía cô rồi thì thầm.
“Nghe nói là cậu được hai cô gái đáng yêu thích đấy? Cậu phải kiềm chế bớt gây ồn ào đi.”
Hơi thở ngọt ngào của Kaho phả vào làm tai tôi thấy nhột. Mấy người nhìn thấy cảnh tượng đó liền phát ra những tiếng nói vang lên “Ô—”. …Hy vọng họ không làm điều gì gây nổi bật.
Khoảnh khắc tiếp theo, Rei lại kéo tôi. Vì sự việc đột ngột nên tôi như mất thăng bằng, hoàn toàn nằm gọn mình vào Rei.
“Tớ mới là người yêu của Haruto-kun!”
Rei dứt khoát nói. Thế rồi cô ngơ ngác đảo mắt xung quanh rồi ngượng ngùng với vẻ mặt như muốn nói “Chết rồi.”
Mọi người đều chết lặng. Duy chỉ có Hashimoto là khúc khích cười, cô nói “Mikoto bạo quá ha.”.
Ngược lại, Kaho thì lại lẩm bẩm ra chiều bất mãn “Mình đã cố để mọi người nhìn thấy rồi mà”.
Hashimoto hết nhìn Rei rồi quay sang Kaho.
“Nhưng mà Akihara thì lại đang hẹn hò với Mikoto đúng không? Vậy thì tức là Kaho định cướp Akihara từ tay Mikoto à?”
Quả thật, nếu cứ như thế này thì lập trường của Kaho cũng như là tôi có thể sẽ khó nói.
Tôi là kẻ ngoại tình, còn Kaho thì lại trở thành con bé xấu xí đi xúi giục ngoại tình.
Yuk thừ người ra nhìn chúng tôi.
“Kaho…cậu làm sao thế? Cậu đã nói là cậu không coi Aki-kun như là một đứa con trai mà.”
“Xin lỗi Yuki. Là nói dối đấy. Thực ra tớ thích Haruto”
“...Ra là thế à. May quá. …Tớ vui lắm.”
Yuki muốn ghép đôi tôi và Kaho, khó khăn lớn nhất là việc Kaho không có hứng thú.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
“Nếu thế thì, Aki-kun và Mikoto không cần thiết phải giả vờ làm người yêu nữa nhỉ?”
Yuki mỉm cười tươi tắn nói.
Hỏng bét. Yuki biết chuyện mối quan hệ của tôi và Mikoto là giả mà.
Hashimoto và Ooki, ngoài ra thì những học sinh khác, họ đều tỏ vẻ mặt lúng túng tựa hồ “ú ớ”. Rei cũng thì thầm một tiếng “Á” rồi rầu rĩ.
Nói đến Kaho thì, cô mở to mắt ra, thế rồi cô cười nom rất vui.
“Tớ không hiểu rõ lắm, nhưng mà chuyện Haruto với Mikoto đang hẹn hò với nhau là nói dối à? Cả việc Mikoto thích Haruto cũng là nói dố nốti?”
“Không. Tớ…thích Haruto, cho nên tớ đã xin Haruto để giả làm người yêu.”
Dường như biết rằng mình không thể che dấu được, nên cô nhanh chóng xác nhận mối quan hệ với tôi là giả.
Tuy nhiên, cô vẫn nói rõ ràng ra rằng, việc cô ấy thích tôi lại không phải là nói dối, tôi vui vì điều đó.
“Thế à. Nếu thế thì tớ chẳng phải ngại ngần gì đâu nhỉ? Bởi vì vị thế của tớ và Mikoto đều tương đương nhau mà.”
“Tương đương?”
“Tức là cả hai đều không phải là bạn gái của Haruto, cả hai là đối thủ tranh đấu với nhau để trở thành bạn gái thật của Haruto.”
“Tức là, tình địch đúng không?”
“Ừ. Nhưng mà, tớ thì đang dẫn trước một bước đấy? Tớ là bạn thuở nhỏ của Haruto, người mà nhận lấy nụ hôn đầu tiên của Haruto cũng là tớ luôn.”
“Tớ, tớ thì hôn Haruto ba lần rồi, tớ lại còn đang sống thử với cậu ấy nữa.”
Trước câu nói của Rei, Kaho phồng má rên rỉ.Rei từ đầu tới cuối rầu rĩ vì mối quan hệ người yêu giả vờ với tôi bị lộ ra. Thế nhưng bây giờ, cô lại đang sôi sục cố gắng đứng lên vị trí cao hơn so với Kaho, đôi đồng tử xanh của cô sáng lấp lánh.
Mà nói chung, dường như vì hai người đang quá chú ý nhau nên hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt xung quanh. Nhưng cứ thế này thì vị thế của tôi lại là người gặp nguy hiểm. Nào là nụ hôn đầu, nào là sống thử, đâu phải là việc đem ra nói ở đây cơ chứ.
Mấy đứa học sinh ở xung quanh thì thích thú chăm chú vào chúng tôi.
Dần dần, mấy học sinh ở lớp khác cũng tập trung mà lời qua tiếng lại.
Tôi tóm lấy tay của cả hai cô gái. Cả Rei và Kaho đều tỏ vẻ giật mình “Ê?” lên một tiếng rồi đồng thời đỏ mặt.
Hai người mà phản ứng như thế thì tớ chết ngượng mất, dừng lại đi.
“Này hai người, tớ có chút chuyện muốn nói, qua phòng chuẩn bị sinh vật học đi.”
Cả Rei và Kaho đều gật đầu lia lịa.
Hashimoto lẩm bẩm “lần này là cả ba người tình tứ với nhau à—”, nhưng có lẽ chỉ là cô tự độc thoại, thành ra tôi chẳng hé môi đáp lại.
Tôi, Rei và Kaho bước vào căn phòng chuẩn bị sinh học vừa nhỏ hẹp vừa u ám.
Tôi thấy bớt căng thẳng được đôi chút. Thế này thì chỉ còn ba đứa chúng tôi thôi. Không phải lo bị quấy rầy.
“Cả hai cậu này, để bị người ngoài chú ý vào nhiều quá là tớ phiền đấy, bớt lại đi nhé”
Rei thì nhỏ giọng nói “tớ xin lỗi”, còn Kaho thì hào hứng gật đầu nói “Vâ—ng”.
Nhưng tôi thì lại cho rằng, nếu mà nổi bật quá mức thì cả hai người họ cũng khốn đốn như tôi mà thôi.
“Tớ được ở bên Haruto rồi thì có bị đồn đại tớ cũng không phiền đâu mà? Nói thẳng ra thì tớ lại còn thấy vui cơ”
“Tớ, tớ cũng thế…”
Tiếp lời Kaho, Rei cũng gật đầu lia lịa.
Thế rồi Kaho liếc Rei, và rồi cô phồng má.
“Hóa ra là Haruto đã hôn Mikoto tận ba lần cơ à?”
“Ừ, thì, đúng là thế mà.”
“Vậy thì tớ sẽ hôn nhiều hơn nữa.”
“Ơ?”
“Tại vì tớ không muốn thua Mikoto.”
Vừa dứt lời, Kaho kéo vụt cánh tay tôi lại gần cô. Hình như cô định cưỡng chế để hôn tôi.
Kaho ghé gương mặt lại gần tôi, mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng tỏa ra từ mái tóc của cô. Cứ thế này thì mình sẽ hôn Kaho mất - tôi vừa suy nghĩ vừa bồi hồi. Nhưng làm thế ngay trước mặt Rei thì không hay đâu…!
Kết quả là, cả Rei và Kaho thành ra đều kéo tôi từ hai bên để cướp lấy tôi. Bàn tay nhỏ nhắn của cả hai ôm lấy cánh tay tôi.
“Trước mặt tớ mà Haruto-kun và Sasaki hôn nhau thì tớ không tha đâu!”
“Được mà, đúng không? Bởi vì Mikoto cũng đâu có phải là bạn gái của Haruto.”
Kaho thích chí cười khì.
Cứ ngỡ rằng Rei sẽ chùn bước, nào ngờ cô lại dứt khoát lườm Kaho.
“Điều đó thì Sasaki cũng giống thế mà, có đúng không nào?”
“Tớ là bạn thuở nhỏ của Haruto mà.”
“Bạn thuở nhỏ và người yêu khác nhau!”
Rei hưng phấn nói, theo đà đó, cô buông cánh tay tôi ra. Kaho thì lại cười hì hì.
“Đối với tớ thì lại giống nhau đấy”.
Kaho quanh quẩn ngay trước mặt tôi, từ khoảng cách cực gần, cô ngả mình vào định hôn tôi. Tôi thì cố gắng dừng Kaho lại, trong khoảng cách chỉ đường tơ kẽ tóc, tôi đã tránh được nụ hôn ập tới. Thế nhưng, Kaho lại đang ôm chầm lấy cơ thể tôi. Bộ ngực to lớn của cô ép chặt lấy.
Kaho vòng tay ra sau hông tôi, cô mỉm cười..
“Nếu cậu chọn tớ, tớ sẽ cho cậu làm bất cứ điều gì.”
Mùi hương ngọt ngào làm tôi váng vất.
Lúc như thế này mà để bị học sinh khác hay là để giáo viên nhìn thấy thì nói sao đây?
Lúc đó, cánh cửa phòng chuẩn bị sinh vật học mở ra, chúng tôi nhất thời sửng sốt.
Chắc chắn là chúng tôi đã khóa cửa rồi mà. Kaho hoảng hốt rời khỏi người tôi.
Giả sử nếu đối phương là Yuki thì vẫn còn may chán. Tuy nhiên người đứng ở đó là một giáo viên mặc bộ đồ trắng.
“Mấy đứa? Đang làm gì vậy?”
Cô giáo đó cười nhẹ.
Đó là giáo viên dạy môn hóa học, vẫn còn trẻ độ 20 tuổi, vẻ ngoài chỉnh chu với mái tóc đen như tuôn dài, vì thế cô rất được các học sinh nam biết đến.
Tên cô là…
“Sasaki-sensei.”
Kaho lẩm bẩm.
Chính xác. Họ của cô giống với Kaho. Dù nói vậy thôi, trong thành phố này, cái họ Sasaki thì ngoài ra cũng có nhiều không kể.
Sasaki Touka. Đó là tên đầy đủ của giáo viên này.
Học kỳ một, giáo viên này đã đảm nhiệm dạy môn hóa học cho lớp chúng tôi, tuy nhiên, cô lại nghỉ làm từ nửa năm trước.
Vì thế mà phải mất thời gian tôi mới nhớ lại được tên của cô.
“Vậy là vừa mới quay lại làm việc đã gặp phải trường hợp quan hệ nam nữ không trong sáng mất rồi.”
“Lâu lắm rồi mới gặp nhỉ. Cô Sasaki”
“Ừ. Cơ mà, không ngờ học sinh ưu tú như Mikoto lại có quan hệ với học sinh bét lớp như Akihara-kun nhỉ.”
Cách nói chuyện của cô Sasaki có ý không tốt với tôi.
Tuy nhiên, tôi chẳng làm việc gì khiến cô ghét cả, đơn thuần chỉ là do học tập.
Thế mà cô lại nói về học sinh một cách tiêu cực như thế này ư?
Rei chu môi lên.
“Xin cô đừng nói xấu về Haruto-kun!”
“...Thôi thì không nói về Mikoto nữa. Vả lại, vấn đề ở đây là Kaho nhỉ”
Bầu không khí có hơi chút kỳ lạ.
Kaho tối sầm mặt lại, trong chốc lát cô tái mét mặt.
Cô nàng sợ co rúm người rồi.
Sao thế nhỉ?
Dựa vào lời nói tiếp sau đó của cô Sasaki mà tôi hiểu ra lý do.
“Không ngờ em lại ôm nhau với đứa em trai ruột của mình. Cô đã bảo Kaho từ bỏ Akihara-kun đến mức đấy rồi kia mà.”
Cô sasaki ung dung nói.
Cả tôi và Rei, cả Kaho đều đờ người.
Tại sao giáo viên này lại biết về sự hoài nghi về huyết thống giữa tôi và Kaho?
“Akihara-kun với mấy đứa có thể không biết, nhưng cô là dì của Kaho đấy.”
“Dì ư?”
“Ừ. Bố của Kaho là anh trai hơn cô nhiều tuổi. Dù là vậy, anh trai của cô, tức là anh Shinichi, đã qua đời, không phải là bố đẻ của Kaho đâu.”
Tôi hiểu được tình hình rồi.
Cái người đang đứng đây là họ hàng của Kaho.
Và cô ấy đang nghi ngờ về quan hệ bất luân giữa cô Akiho - mẹ của Kaho và bố tôi.
“Hiểu nhầm rồi ạ. Bố em nói là chưa từng làm gì với cô Akiho cả. Nên Kaho không phải là chị gái của em đâu”
“Cô có bằng chứng giấy trắng mực đen đây. Nhóm máu của anh Shinichi là nhóm máu O. Em biết nhóm máu của Kaho là gì đúng không?”
Hồi xưa, lúc còn tiểu học, Kaho bị nghiện xem bói theo nhóm máu nên hồi đó tôi đã từng hỏi.
Nhóm máu của Kaho chắc chắn là nhóm AB.
Và, nếu như bố hoặc mẹ là nhóm máu O thì theo di truyền, đứa con đó nhất định không thể thành AB được.
“Hơn nữa, cô cũng nghe từ Akiho rồi. Nghe nói bố của Kaho là bố của em đấy.”
Trên khuôn mặt duyên dáng của cô Sasaki nở một nụ cười nhẹ nhàng, tuy nhiên, con mắt đó lạnh như băng.
Rõ ràng là cô đang nhìn Kaho với ánh mắt căm hận.
Và rồi, cô cũng ghét đứa con của bố tôi, chính là tôi đây.
“Cô sẽ không tha thứ cho những người đã phản bội anh Shinichi. Cả Akihara Kazuya, cả Sasaki Kaho đều là bạn thân của anh Shinichi phải không? Thế mà lại phản bội anh ấy, sinh cả em bé luôn à? Vậy thì chẳng phải anh Shinichi đã qua đời rất đáng thương hay sao!”
“Nhưng mà, giả sử đó có là sự thật thì đó là việc của bố mẹ bọn em, đâu phải trách nhiệm của bọn em.”
“Thật là thế à? Biết rõ mình là chị em ruột, thế mà mấy đứa lại đụng chạm cơ thể với nhau, chẳng phải giống như bố mẹ hay sao?”
Sau khi tức giận nói hết ra, dường như cô lấy lại được bình tĩnh, cô nhìn qua lại chúng tôi. Thế rồi cô giả vờ ho một cái.
“Vừa rồi là ngôn từ của cá nhân cô. Còn với tư cách là một giáo viên thì cô chỉ có một điều để nói với mấy đứa thôi. Kỳ thi thử sắp bắt đầu rồi đấy. Nhanh chóng về lớp đi!”
Dứt lời, cô Sasaki quay gót bỏ đi.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng, ảnh hưởng từ lời nói của cô đến Kaho thì rất lớn.
Kaho gục xuống ngay tại chỗ.
“Kaho!”
Tôi hoảng hốt đỡ lấy cô ấy, thế là Kaho mỉm cười yếu ớt, cô lắc đầu.
“Cậu hiểu rồi chứ? Đúng thật tớ là chị gái của Haruto đấy.”
“Chưa chắc đã đúng như lời cô Sasaki nói đâu.”
“Nhưng còn có cả chứng cứ nữa mà. Chắc là khoảng nửa năm trước. Cái người đấy đến gặp tớ, rồi bảo rằng Haruto là em trai của tớ.”
Nhưng bố tôi lại phủ nhận điều đó.
Giờ chỉ còn cách là dùng đến thủ đoạn cuối cùng mà thôi.
“Hỏi mẹ Kaho đi. Người mà biết sự thật, chắc chỉ có mỗi mẹ Kaho thôi”
“Ừ nhỉ. …nhưng mà, tớ sợ lắm. Tớ sợ biết sự thật lắm.”
Tôi hiểu cảm xúc của cô ấy. Bởi vì chẳng may bố Kaho lại thật sự là bố của tôi.
Nhưng nếu cứ sợ hãi thì sẽ chẳng tiến triển được.
Và rồi, vấn đề chấm dứt sau đó một tuần.
Bởi lẽ, Akihara Amane đã trở về Nhật Bản.