Từ lâu tôi vốn chỉ có một mình.
Cả bố và mẹ đều đã mất, kể từ sau khi được dinh thự Toomi tiếp nhận, tôi chẳng lấy một ai kề bên.
Ở nhà, tôi bị em gái Kotone căm ghét, vì vẻ ngoài tóc trắng mắt xanh thành thử ở trường cũng nổi bật.
Tôi cô độc và sẽ mãi sống một mình. Tôi chẳng muốn nợ nần ai cả, cũng chẳng dựa dẫm vào ai.
Tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng, điều đó đã thay đổi.
Bởi vì tôi bây giờ đã có một cậu con trai bên cạnh.
Từ lúc bắt đầu sống ở nhà của Haruto-kun, tôi đã thay đổi.
Thời gian đầu, tôi ít nhiều khó chịu với việc sống cùng con trai.
Cả ba và mẹ đều cưng nhiều tôi, nhưng tôi lại là đứa con riêng được sinh ra bởi tình nhân của ba mình.
Tôi biết rằng ba thực sự rất quý mẹ. Nhưng vì sự bất luân của hai người mà làm mọi người bất hạnh, điều đó tuyệt nhiên không sai.
Em gái cùng cha khác mẹ của tôi - Kotone ghét tôi cũng là vì lý do đó.
Vì thế mà tôi sinh ra ác cảm với chuyện yêu đương cùng người khác giới.
Nhưng, với Haruto-kun thì kỳ lạ thay, tôi lại không thấy ghét cậu ấy. Chắc chắn là vì Haruto-kun rất tốt bụng…cậu ấy luôn biến ước muốn của tôi thành hiện thực.
Chúng tôi ướt đẫm vì mưa. Chiếc váy đồng phục cũng nặng trĩnh vì thấm nước. Haruto-kun thì cả tóc, cả áo khoác lẫn đồng phục cũng sũng nước.
Gió mùa đông rất lạnh.
Chúng tôi phải về nhà nhanh mà ngâm mình vào bồn tắm nước ấm thôi.
Đúng thế.
Nhà của chúng tôi. Haruto đã cho phép tôi gọi nó như vậy.
Tôi đã từ bỏ việc đi Tokyo và chọn sống cùng Haruto-kun. Không chỉ có thế, cả hai cũng đã hôn nhau
Chỉ hồi tưởng lại thôi mà mặt tôi như muốn bốc khói. Vì Sasaki đã hôn Haruto-kun hai lần nên tôi bảo tôi sẽ hôn ba lần, và thực sự là tôi đã hôn tận ba lần luôn mất rồi.
Vô duyên quá đi mất - nếu như bị cậu ấy nghĩ vậy thì tôi nên làm gì đây…?
Tôi vừa bước đi vừa ngước lên rưng rưng nhìn Haruto-kun bên cạnh, thế rồi cậu khúc khích cười.
“Rei không lạnh à?”
“Không, tớ ổn.”
“Tớ cho mượn áo khoác nhé. Áo chống nước nên tớ nghĩ là có bị ướt thì cũng vẫn có chút ấm hơn đấy.”
“Nhưng mà, Haruto-kun cũng lạnh đúng không?”
“Tớ ổn mà.”
“Thật sao?”
“Thật đấy. Với cả…để cho Rei trông lạnh như vậy thì sao tớ chịu được.”
Trong một khoảnh khắc, tôi chần chừ. Haruto-kun cũng lạnh mà, tôi làm nũng cậu ấy có được không đây.
Haruto-kun mỉm cười.
“Rei cứ làm điều mình mong muốn là được mà.”
Tôi bồi hồi. Nhớ lại thì, cái hôm đầu tiên mà tôi lăn lốc vào phòng Haruto-kun, Haruto-kun cũng đã cho tôi mượn áo khoác.
Lúc đó tôi đã cảnh giác Haruto-kun, tôi đã tỏ thái độ cự tuyệt với cậu, rằng tôi không muốn mắc nợ.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Tôi ôm chặt lấy chiếc áo khoác của Haruto-kun. Dù có chút ướt nhưng nó vẫn còn đọng lại hơi ấm cơ thể Haruto-kun, cảm giác ấm nóng khó tả.
Tôi khoác chiếc áo lên, đoạn nói.
“Không hiểu sao…giống như là tớ được Haruto-kun ôm ấy nhỉ, dễ chịu lắm.”
“Re, Rei…kiểu nói đó thì hơi…”
“Ngượng à?”
“Ừ, hơi hơi.”
Haruto-kun đỏ mặt, cậu gật đầu lia lịa. Tôi liền cười khì khì. Đáng yêu ghê - tôi nghĩ.
“Cậu ngượng làm gì chứ. Tớ hạnh phúc khi được Haruto-kun ôm mà. Cả cái lúc cậu ôm tớ lúc trưa tớ cũng rất vui đó.i”
Thế rồi tôi đứng khựng lại, đưa mắt đăm đăm nhìn Haruto-kun.
Trước đây, tôi đã nghĩ rằng, mình chỉ cần ở bên Haruto-kun là đủ. Chỉ cần sống cùng nhà, có thể giả vờ làm người yêu là hạnh phúc rồi.
Nhưng bây giờ thì khác.
Tôi muốn được Haruto-kun chọn mình. Không phải Sasaki hay Sakurai, mà là tôi, tôi muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt của Haruto-kun.
Vì thế, tôi sẽ làm cho Haruto-kun hạnh phúc.
Ắt hẳn vì việc đó cũng mang tới hạnh phúc đến cho bản thân tôi. Tôi cần Haruto-kun, cho nên, tôi cũng muốn Haruto-kun cần mình.
“Tớ…sẽ không thua đâu. Kể cả Sasaki, kể cả Sakurai, kể cả người nhà Toomi, kể cả bất cứ ai.”
Dù cho Sasaki không phải là chị gái thật của Haruto-kun và hai người có tình cảm từ hai phía, thì tôi cũng không nhân nhượng. Nếu như mấy người như Kotone có gây trở ngại trong việc tôi ở cùng với Haruto-kun thì tôi sẽ đứng lên.
Tôi sẽ không trốn chạy nữa.
Tôi sẽ ở bên Haruto-kun.
Sau khi về nhà, cuộc sống của hai người sẽ lại bắt đầu. Nếu thế, tôi sẽ có thể ôm, có thể hôn cậu ấy bất cứ lúc nào. Từ giờ, chúng tôi sẽ làm thật nhiều hơn nữa những việc mà người yêu được làm.
Điều mà cả Sasaki và Sakurai đều không thể làm được. Đó là đặc quyền của riêng tôi.
Dù vậy, bây giờ quan hệ giữa cả hai vẫn chỉ là giả/
Nhưng, đến một ngày nào đó, tôi muốn trở thành người yêu thật sự của Haruto-kun.
Để được như vậy, chắc chắn chỉ còn một chút nữa thôi.
Trái tim tôi tràn ngập niềm hy vọng.
Mặc cho trời mưa không ngớt, tôi không mảy may thấy lạnh lẽo. Bởi lẽ, Haruto-kun đang ở bên tôi.