Các đại gia lớn của toàn thành phố đều nhận được một tấm thiệp mời.
Vé mời là một phong bao màu đen bên trong giấy mời chính là một tấm thiệp bằng vàng ròng.
Trước tiên không cần nói tới nội dung thiếp mời, chỉ cần nói tới tấm thiệp bằng vàng ròng này thôi dã khiến cho tròng mắt của mọi người không ngừng hoa lên rồi.
Không có tên công ty, không có ghi chức danh, không có quan hàm, chỉ có duy nhất một địa chỉ.
Thế nhưng địa chỉ này lại làm cho tất cả mọi người nói tới không ngớt.
Ở cái nơi tấc đất là tấc vàng như cái thành hố này, thế mà có một cái biệt thự chiếm trọn cả một ngọn đồi giữa thành phố, sự lãng phí này tuyệt đối cả thành phố chỉ có một.
Mà nơi đó rộng lớn như vậy, có không ít các nhà đầu tư muốn dòm ngó tới, chính phủ cũng nhiều lần muốn đem nơi này làm một số công trình công cộng “Lợi dân”, thế nhưng đã mấy trăm năm rồi cái biệt thự ấy vẫn hiên ngang đứng ở nơi đó.
Trong lúc nhất thời, những người nhận được thiếp mời cũng kích động rối rít.
Đào gia cũng nhận được thiếp mời, Tô Cầm đi hỏi thăm một chút, những người nhận được thiếp mời đều là không giàu cũng quý, lần này nhà bọn họ cư nhiên cũng nhận được. Mặc dù vấn đề tiền bạc còn chưa có cách giải quyết, nhưng là Đào Khánh Hoa cũng cảm thấy lâng lâng một chút, nói không chừng đến lúc đó là có thể giải quyết.
Không thể không nói cho đến bây giờ số mệnh Đào Khánh Hoa tương đối tốt, mỗi lần có khó khăn cũng đều có thể vượt qua một cahcs thuận lợi, cũng không hề gặp phải cái gì gọi là tai nạn lớn hay thất bại lớn nào cả, hắn vẫn luôn được thuận buồm xuôi gió.
. . . . . .
Trong biệt thự, Abe và lão quản gia đang giúp Bảo Nhi mặc lễ phục, hai người dứng hai bên ra sức kéo khiến cho sắc mặt Bảo Nhi tái nhợt vì bị thít chặt.
"Tôi không thể hít thở, có thể không cần phải thít chặt như vậy được hay không!" Bảo Nhi cảm thấy bực mình vô cùng.
"Không được, muốn mặc được lễ phục của công chúa Châu Âu yếu tố đầu tiên chính là eo thon, cô xem eo của cô xem, lại nhìn lại ngực của cô đi, cô có thấy chúng có khác gì nhau không chứ." Abe lẽ thẳng khí hùng lại rút rút cái dây thắt chặt eo thêm chút nữa.
Bảo Nhi gian nan quay đầu liếc mắt nhìn Abe, cái gì gọi là không có khác nhau, mặc dù cái eo mình có chút mập hơn trước nhưng mà người vẫn chia ba khúc rõ ràng nhé, riêng cái ngực lớn này của mình cũng khiến khối người phải hôn mê ấy chứ.
Lão quản gia cũng dùng sức rút thật mạnh, trong miệng rì rầm nói: "Bảo Nhi , bây giờ ở bên ngoài lão tổ phụ này phải dựa vào cháu rồi, tiểu Quyên rất yêu quý cháu đó, bây giờ cháu hãy ăn mặc thật xinh đẹp vào khiến cho càng nhiều người yêu thích cháu."
Thì ra là trong thời gian huán luyện đội tennis, em gái của thầy Vương có tới thăm anh mình, lúc bà đang đi chậm dãi từ tốn trên sân, không ngờ vừa đúng lúc có một học sinh vung vợt tennis lên, quả bóng bay ra khỏi sân nhằm thẳng bà mà phóng tới.
Lúc ấy, tất cả mọi người sợ đến choáng váng, bị qua bong này đánh trúng người trẻ tuổi còn không chịu nổi huống chi là một bà lão, ngộ nhỡ có điều gì xảy ra, cái gì mà tuổi cao sức yếu. . . . đây có khác gì khiến cho nửa đời còn lại cũng bỏ đi mất rồi.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến cực nhanh, lúc đó có một cô gái chạy như bay hướng theo quả bóng, cũng không có ai thấy rõ, chỉ thấy cô gái bay tới trước mặt bà lão, vững vàng bắt lấy quả bóng.
Bà lão chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, liền nhìn lên đã thấy một cô bé da trắng như tuyết cười hì hì ở trước mặt mình, nhất thời liền vô cùng yêu thích, còn không hề biết mình đã sắp đi tới trước cửa quỷ môn quan lại được kéo về chỉ lo lôi lôi kéo kéo Bảo Nhi hỏi han lung tung này kia.
Mà lão quản gia vừa lúc bị Tịch Nhan đuổi ra khỏi nhà, chuẩn bị tuyên bố cho bên ngoài biết chuyện mình là thái tổ phụ(cụ ngoại ) của Bảo Nhi, vừa hay nhìn thấy Vương Quyên, giống như là lửa lớn gặp phải củi khô, lúc ấy không khống chế nổi, ngay trước mặt thầy Vương mà cũng dám lao tới tay bắt mặt mừng, thầy Vương dĩ nhiên là không đồng ý, hai người lại lao vào đánh nhau, cuối cùng vẫn là Bảo Nhi can ngăn kéo ra.
Bà Vương tức giận dắt luôn Bảo Nhi đi ăn điểm tâm ngọt, vứt lại hai lão đầu không thèm để ý đến.
Vì vậy lão quản gia hôm nay chỉ có thể nhờ Bảo Nhi giúp đỡ, để cho cô ở trước mặt bà Vương nói thêm vài câu tốt đẹp. Người già thực ra cũng giống như một đứa trẻ thôi, mỗi lần tức giận đều không hề muốn nhắc tới người đã làm mình giận dữ, ở trước mặt người đó càng làm ra vẻ nghiêm trọng không cho người ta nói bất cứ điều gì.
"Bảo Nhi, hôm nay cháu là chúa gái gọi ta là cụ ngoại, mà Tịch Nhan cùng Abe lại gọi ta là gia gia, theo thân phận, cháu nên gọi họ một câu bác hoặc cậu." Lão quản gia vừa càu nhàu vừa dùng lực thật mạnh kéo một cái.
Bảo Nhi rên lên một tiếng, cũng may mà thân thể cô có sự biến đổi lớn mặc dù cô không hề biết nếu không dưới sự loi kéo như thế thì cơ thể cô sớm đã bị kéo cho tới chết rồi. Một trái một phải, một ông lão cùng một tên mập mạp hồn nhiên kéo, tiếp tục cố gắng.
Hoàn hảo vừa đúng lúc Tịch Nhan đi từ trên lầu xuống.
"Tịch Nhan cứu mạng, bác cứu mạng, cậu cứu mạng." Bảo Nhi kích động hai tay bay múa, cảm giác mình lập tức bị ghìm chết rồi, đây rốt cuộc là cái váy gì vậy.
Vốn là Tịch Nhan xấu hổ thẹn thùng ngồi lỳ ở trong phòng chọn tây trang mất nửa ngày, rốt cuộc cũng chọn được một bộ. . . . . . Vẫn là tây trang màu đen, chỉ là nhiều hơn một cái nơ nhỏ, dĩ nhiên người bình thường đều nhìn không ra khác biệt.
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, hi vọng Bảo Nhi chú ý tới.
Nhưng Bảo Nhi liên tiếp gọi khiến hắn lập tức đỏ mặt, bác? Cậu?
Tịch Nhan đứng nhìn một lúc, mới chú ý tới Bảo Nhi mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ khó thở, vội vàng tiến lên, trái một chưởng, bên phải một chưởng đem Abe cùng lão quản gia đẩy ra, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, đứng cũng không vững, thẳng tắp ngã vào trong ngực Tịch Nhan.
"Hô. . . . . . Hô. . . . . . Hô. . . . . ." Bảo Nhi hít thở sâu ba ngụm, mới bớt đau . Nhưng mà hơi thở phun lên trên mặt Tịch Nhan làm cho hắn cảm thấy nhịp tim đập "Rầm rầm rầm" .
"Nhịp tim của bác đập thật nhanh nha." Bảo Nhi chợt đem đầu tựa vào trước ngực Tịch Nhan, ngạc nhiên nói.
Abe vừa nghe, tò mò sờ sờ ngực lớn của mình, nhịp tim? Đó là thứ đồ chơi gì vậy?
Lão quản gia chân run rẩy, thầm nghĩ: không thể nào, tên kia nhất định là đặt một tiểu xảo ở trước ngực giả bộ, lão khi còn trẻ cũng dùng chính thủ đoạn như thế để lừa gạt các cô gái, bằng không lúc các cô ôm lão không nghe thấy nhịp tim có phải là sẽ dọa chết người hay không.
Tịch Nhan mặt lại đổi trắng xanh đỏ, nửa ngày mới không tự nhiên nói ra được: "Không nên gọi anh như vậy."
"Cụ ngoại nói ra ngoài nên gọi như vậy." Bảo Nhi lẽ thẳng khí hùng dựa vào người Tịch Nhan đứng lên, eo siết chặt như vậy, buổi tối còn có cho người ta ăn cơm hay không đây!
Tịch Nhan nhìn sang lão quản gia, lão quản gia dãn gân cốt một cái, đi tới bên ngoài đi ngắm trăng: "Ai nha, trăng cuối tháng, trăng sáng thật tròn a!"
Trước tám giờ tối, bên ngoài biệt thự các loại xe đã thi nhau đỗ la liệt, bởi vì cổng chính của biệt thự vẫn chưa mở.
Đợi đến đúng tám giờ, tiếng chuông du dương vang vọng, nhất thời dường như cả thành phố đều vang lên tiếng chuông điểm thời gian dạ tiệc đã đến.
Cửa chính của biệt thự cũng từ từ mở ra, đập vào mắt mọi người là một vườn hoa hướng dương rộng mênh mông bát ngát, phía sau vườn hoa ngôi biệt thự cổ mặc dù được thắp đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn tỏa ra khí tức cổ xưa.
Bảo Nhi cũng không biết lão quản gia mời một đống người phục vụ từ nơi nào đến, tất cả đều mặc đồng phục Tuxedo, tất cả đều có nước da trắng như nhau, anh tuấn vô cùng, chỉ là vẻ mặt có chút ngây ngô, hành động đều nhịp nhàng như đếm, hết sức có lực rung động.
Mọi người đến nơi này, trừ hoa hướng dương ở bên ngoài còn có vẻ bình thường, đi vào đại sảnh, mỗi một đồ đạc trong nhà đều quý báu tinh xảo vô cùng, dây mới thực sự là nhà của những người có tiền, nhà của dòng dõi quý tộc, chỉ cần tùy tiện cầm lấy một món đồ mang đi bán thì cơm áo của nửa đời sau cũng không cần phải lo lắng đến nữa rồi.
Chủ của căn biệt thự này rốt cuộc là thần thánh ở phương nào, điều này càng ngày càng khiến cho người ta cảm thấy tò mò, hiếu kỳ.
Một đại sảnh được bầy toàn món ngon, tôm hùm tươi mới của Châu Úc, thịt bò Kobe, không hổ là nhà danh tiếng có cả đầu bếp ở ngay tại bữa tiệc phục vụ, hầm rượu gia đình ủ hơn năm toàn ruwowcuj ngon, mỗi loại đều có số lượng lớn, mặc dù những thứ này người khác cũng không phải là ăn không nổi, nhưng là ở đây lại tùy tiện cho người ta thưởng thức muốn gọi bao nhiêu cũng được, nhìn khắp thành phố này cũng không có mấy ai có được khả năng như thế.
Tại nơi này mọi người tò mò hỏi han nhau xem chủ nhà là ai.
Dạ tiệc tiến hành được một nửa, ban nhạc bắt đầu tấu nhạc, một người mặc trang phục Tuxedo thân hình khô gầy dắt theo một cô gái toàn thân trang phục trắng tinh khôi đi ra giữa sân khấu. . . . . .
Khúc nhạc của lễ kết hôn? Không thể nào, ông lão này nhìn qua cũng có vẻ như hơn trăm tuổi rồi lại còn muốn kết hôn với một cô gái mới mười mấy tuổi hay sao?
Nhìn đi, có tiền thật là tốt mà! Không ít người đang cảm thán.
Mà phía dưới, sắc mặt Đào Khánh Hoa biến thành tái xanh, đầu tiên là rất tức giận khi nghe được những lời nghị luận này, sau đó lại thật cao hứng, cô gái kia, thật sự là con gái hắn mà, gia đình này thật là có tiền nha!
Lão quản gia lướt nhìn mọi người phía dưới đang có đủ mọi loại cảm xúc, nhìn trái nhìn phải, đợi tất cả lực chú ý của mọi người đều dồn lên đây, mới giơ tay thật cao lên, âm nhạc ngừng lại. Lão hắng giọng nói: "Trước tiên ta xin tự giới thiệu, có thể có rất nhiều người đang ngồi dưới kia không nhận ra ta, hoặc không có quan hệ với ta, nhưng mọi người đại khái cũng có nghe qua tập đoàn khoa học kỹ thuật Thời Gian, Ta đây bất tài chính là Đổng Sự Trưởng của tập đoàn khoa học kỹ thuật Thời Gian."
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho khắp nơi nổi sóng to gió lớn.
Tập đoàn khoa học kỹ thuật Thời Gian là một Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, trong giới khoa học kỹ thuật tuyệt đối là tập đoàn đứng đầu thế giới, mà Đổng Sự Trưởng của tập đoàn này đến nay vẫn là người thần bí, tương truyền chưa có ai từng nhìn thấy mặt thật của người này, mà Đổng Sự Trưởng của tập đoàn này không biết đã truyền tới đời thứ mấy rồi, dù sao thì tập đoàn này vẫn luôn cường thịnh không hề suy yếu, rất nhiều người đều hoài nghi có lẽ tập đoàn này là do một thế lực nào đó đang khống chế mà không hề có Đổng Sự Trưởng chân chính.
Mà ông lão đang đứng run rẩy trước mắt này lại tự nhận mình chính là Đổng Sự Trưởng hiện đang đương chức. . . . . .
Lão quản gia thật ra thì trong lòng hả hê không ngừng kêu gào, ta không chỉ là đương chức, mà người kế nhiệm, người kế kế nhiệm, tất cả những người kế nhiệm về sau cũng chính là ta, ha ha ha!
Dĩ nhiên trên mặt lão vẫn là nét mặt già nua tuổi già sức yếu, không hề thể hiện ra một chút cảm xúc nào, chờ cho mọi người qua cơn xúc động, bàn tán xôn xao xong, lão ho khan một tiếng, khắp đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, lão quản gia rất hả hê , trêu chọc loài người vẫn là rất vui vẻ .
"Hôm nay ta có một sự kiện quan trọng muốn tuyên bố, cuối cùng thì ta cũng đã tìm lại được đứa cháu ngoại tôn của ta, Đào Bảo Nhi." Lão quản gia mặt từ ái, còn làm bộ lôi khăn tay ra lau cái mắt khô cong không giọt nước nào rơi ra.
Dưới sân khấu mọi người nghị luận ầm ĩ, điều này đại biểu cho tập đoàn khoa học kỹ thuật Thời Gian sắp có chủ tịch mới rồi hay sao? Ông lão này nhìn như sắp bước chân vào quan tài rồi còn gì!
Đào Khánh Hoa cũng kích động tay chân đều run, không biết là đang cao hứng hay là sợ hãi. . . . . . . . . . . .