Đội tennis huấn luyện rất gian khổ, nhưng là quần short rất đẹp mắt, Đào Bảo Nhi quyết định kiên trì.
Mỗi lần lúc cô tập luyện, cũng sẽ có rất nhiều học sinh kéo tới xem.
Một mái tóc ngắn cá tính, khuôn mặt xinh đẹp lại rất bản lĩnh, còn có đôi chân thon dài tuyết trắng ẩn hiện, chính là một tiêu điểm chú ý lớn.
Lạc Bình An thường ra sân huấn luyện. Cậu biết Bảo Nhi thường ngày ăn rất nhiều, vì vậy luôn mang theo thức ăn cùng trái cây đến cho cô, chiêu này cho dù ngàn năm vẫn hữu hiệu, làm cho hai người từ từ trở nên thân thiết.
Hàng ngày, Doãn Thiên cũng thường có vẻ mặt phức tạp đứng bên ngoài sân, quan sát Đào Bảo Nhi tập luyện. Mặc dù bên cạnh hắn đã có cô bé đáng yêu nhà bên Đào Thi Thi, nhưng giờ phút này, thấy nụ cười ngọt ngào của Đào Bảo Nhi trên sân bóng, hắn không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào —— cao hứng? Mất mác? Hay là cái khác. . . . . .
Bảo Nhi thích sự vận động này, phù hợp tính cách của cô, chỉ là ở cô đã cố gắng hết sức nhưng vẫn luôn bị vây quanh bởi từng lớp từng lớp bóng tennis đánh tới.
Cô chân chó đi đến tìm Abe mong kiếm được đường tắt.
Đào Bảo Nhi đưa lên một cái vòng thật lớn như đang dâng hiến bảo vật quý báu, nói với Abe, có thể sử dụng cái này giảm cân, hiệu quả rất tốt.
Abe vui vẻ thu nhận, cái này so với tập chống đẩy có vẻ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất hắn cũng có thể tập luyện cho cái eo thô kệch của mình.
Bắt người chỗ tốt, bang nhân làm việc.(??? có ai giúp với)
Bàn Tử ngượng ngùng nói mình sẽ không đánh tennis.
Hắn uyển chuyển nói: "Tôi chỉ am hiểu chiến đấu và nghệ thuật, vận động là sở trường của Tịch Nhan, nhớ năm đó. . . . . . Hắn ở Wimbledon một trận thành danh, ta đã là thợ làm tóc chuyên nghiệp của nữ hoàng rồi."
Mỗi lần Abe nhớ năm đó, Bảo Nhi cũng nghe không hiểu. . . . . . Rốt cuộc là năm nào. . . . . . Dù sao cô nghe rất rõ, Tịch Nhan đánh tennis rất tốt.
Cô nhắm mắt đi tìm Tịch Nhan.
Tịch Nhan cũng không dễ nói chuyện như Abe.
Hắn siêu cấp thích sạch sẽ, mỗi lần thấy Đào Bảo Nhi trên người lấm lem, sẽ nhẫn tâm ném cô vào bồn tắm.
Hắn ít cười, chỉ có lúc ăn cà rốt tâm tình mới tốt một chút xíu, cũng chỉ một chút xíu mà thôi.
Quả nhiên, Tịch Nhan đáp lại là lãnh khốc một chữ: "Không."
Sau đó, hắn cau mày, đến gần Bảo Nhi khịt khịt mũi.
Chọc cho Bảo Nhi khẩn trương một hồi, giơ tay lên thề với trời: "Tôi hôm nay tuyệt đối tuyệt đối đã tắm!"
"Có mùi cà rốt?" Tịch Nhan điên cuồng nói một câu, lắc đầu một cái đã đi rồi. . . . . .
Giữa trưa ngày hôm sau, cùng Lạc Bình An ăn cơm trưa, Bảo Nhi hỏi cậu: "Cậu có thấy trên người tôi có mùi cà rốt hay không?"
Bình An mặt cao hứng hỏi: "Cậu thích cà rốt? Tớ trồng rất nhiều."
"Có thật không? Có thể mang tôi đi xem một chút không?" Bảo Nhi nghĩ tên Tịch Nhan kia thật ra thì chính là con lừa, tính tình bướng bỉnh muốn chết, nhưng chỉ cần có cà rốt đặt ở trước mặt sẽ thật cao hứng.
Vì vậy, chủ nhật Bảo Nhi hẹn Lạc Bình An đi xem cà rốt nhà cậu.
Kết quả đi tới một khoảng đấtt rộng mênh mông bát ngát.
"Oa, ngọn núi kia thật là xinh đẹp, rất nhiều cây. . . . . ." Lạc Bình An thẹn thùng nói: "Nhà tớ."
"Oa, bên kia còn có một hồ. . . . . ." Lạc Bình An thẹn thùng nói: "Đấy cũng là của nhà tớ."
"Oa, hai bờ sông có rất nhiều nhà lớn a. . . . . ." Lạc Bình An tiếp tục thẹn thùng nói: "Cũng là của nhà tớ."
"Nhà cậu đến cùng là rộng bao nhiêu?" Đào Bảo Nhi tò mò hỏi.
Lạc Bình An chỉ về phía ngọn núi xa xa xa xa, hỏi Bảo Nhi: "Có thể nhìn tới đó không?"
"Ừ."
"Đi qua ngọn núi kia khoảng mười cây, có một khu rừng trúc, đi hết rừng trúc, liền đến ranh giới phía nam của nhà tớ."
Cậu lại chỉ vào ngôi nhà cao vút phía bắc, nói: "Đến thị trấn kia, đều là nhà tớ."
Bảo Nhi. . . . . .
Cà rốt nhà Bình An được trồng trong một nhà kính lớn, bước vào có thể nghe thấy âm nhạc du dương, giữa phòng còn có một sân khấu nhỏ, phía trên đặt một chiếc đàn Piano.
"Cậu có muốn nghe một khúc không?" Bình An xấu hổ lại chờ đợi hỏi.
Bảo Nhi gật đầu một cái.
Chỉ thấy Bình An ngồi xuống, bắt đầu đàn dương cầm, tay của cậu lướt thật nhanh trên phím đàn, lúc này cậu rất tự tin khác hẳn lúc bình thường.
Đánh xong một khúc, cậu đứng lên, lại khôi phục vẻ mặt xấu hổ ngây ngốc.
"Rất êm tai." Bảo Nhi mặc không biết là cậu chơi khúc nhạc gì nhưng lại ảm thấy trong lòng rất vui sướng, rất dễ nghe.
"Cậu là người đầu tiên được nghe tớ chơi đàn dương cầm." Bình An cao hứng nói.
"Tại sao?"
"Tớ trước kia chỉ đánh đàn cho thực vật nghe, mỗi ngày tớ đều đánh đàn cho chúng nó nghe chúng sẽ phát triển đặc biệt tốt, lúc học tiểu học tớ đã làm thí nghiệm khoa học về vấn đề này."
Bảo Nhi trong nháy mắt cảm giác mình cũng là một cái cây trong cả một rừng cây. . . . . .
"Thí nghiệm khoa học?" Bảo Nhi kinh ngạc hỏi: "Cậu không phải là học tập không giỏi sao?"
Bình An có chút uất ức đẩy một cái mắt kiếng, nhỏ giọng nói: "Sao tớ lại học không tốt chứ."
Cậu sợ Bảo Nhi biết mình thành tích quá tốt, cũng không làm bạn cùng cậu, dường như tất cả mọi người đều không thích con mọt sách là cậu, mặc dù cậu mỗi lần thi cũng luôn đứng thứ nhất.
"Nhà chúng tớ xuất thân từ trồng cà rốt, tất cả sản nghiệp bây giờ đều là nhờ bán cà rốt mà có, nhưng mà bây giờ mọi người trong nhà đều không thích ăn cà rốt, tớ trồng cà rốt lại không có ai ăn, thật là khổ sở." Bình An mím môi, chuyển đề tài.( Mai ta cũng sẽ đi trồng cà rốt để bán ....haha)
"Không có việc gì, tôi thích cà rốt, về sau tôi tìm cậu mua đi, cậu có loại tốt như vậy." Bảo Nhi vỗ vỗ bờ vai của cậu.
Lạc Bình An thật cao hứng, có người thích thành quả lao động của cậu. Cậu có loại cà rốt rất tươi ngon, tuyệt đối không bị ô nhiễm, hơn nữa từng cái đều là giống nhau , cà rốt được nghe khúc dương cầm lớn lên sẽ rất ngọt ăn thật ngon.
Hai người vui vẻ chơi cả một ngày.
Buổi tối, Bảo Nhi trở về, mang theo rất nhiều cà rốt.
Tịch Nhan sáng sớm chủ nhật cũng không trông thấy bóng Bảo Nhi đâu rất tức giận, nhưng ngửi thấy mùi cà rốt tươi ngon sự tức giận cũng tự nhiên tan biến.
Tịch Nhan quả nhiên là con lừa , tính khí bướng bỉnh vô cùng, chỉ chạy theo cà rốt.
Vì vậy, Bảo Nhi bắt đầu học tập siêu cấp kiểu như trâu bò kỹ thuật môn tennis.
Cô mặc mini skirt lộ cặp chân trắng như tuyết, trên người là áo T shirt, tay trái cầm bóng, tay phải cầm vợt hiên ngang mạnh mẽ phát bóng, chọc người chảy máu mũi.
Abe lắc lắc đại eo mập ở bên xem náo nhiệt.
Một lát, Tịch Nhan tây trang thẳng thớm, xuất hiện.
Tây trang?
Bảo Nhi xoa mắt một chút, hồ nghi hỏi: "Người này thật sẽ chơi bóng sao?"
Tịch Nhan móc ra một cây cà rốt từ trong tây trang, lau từ từ lên tay áo , "Rắc rắc" cắn xuống một đoạn, lại từ sau lưng rút ra cây vợt tennis, nói: "Bắt đầu đi."
Nghe được bắt đầu, Bảo Nhi tung bóng thật cao, dùng sức đánh vợt thật mạnh, dùng hết sức lực.
"Vút!"
Xinh đẹp phát bóng.
Chỉ thấy Tịch Nhan vạt áo khẽ nhúc nhích, tựa như người mẫu bước đi, đi tới điểm bóng rơi, trở tay vung vợt. . . . . .
Sắc bóng xanh nhạt, trở về với tốc độ gấp hai lần, chuẩn xác rơi xuống ở vạch cuối sân bóng .
" so " Abe ghi điểm.
"Đánh lại." Bảo Nhi không cam lòng thất bại.
Tịch Nhan không nói phát cầu qua lưới rơi thẳng xuống vạch cuối sân bóng.
" so "
"Tôi phát bóng." Bảo Nhi nhớ lại kỹ thuật, cố gắng đánh cầu theo cách của Tịch Nhan.
Bóng tốt, mặc dù không có chuẩn xác như vậy, nhưng căn bản cũng có nắm được kỹ thuật, Đào Bảo Nhi vẫn còn đang đắc chí, Abe liền kêu: " so "
Abe vô cùng chân chó. . . . . .
Đợi đến khi cô nhặt cầu nhặt tới mình mẩy cũng mệt giống như con chó con, thật sâu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khi phải làm đối thủ của Tịch Nhan, tên kia còn mặc tây trang ưu nhã đứng ở đó, giống như là đến xem náo nhiệt.
Cuộc triễn lãm đi qua, bắt đầu huấn luyện?
Hiện tại mới bắt đầu? Thế mới vừa rồi là cái gì? Bảo Nhi đã mệt không có hơi sức rồi.
Tịch Nhan lại từ tây trang móc ra một cây cà rốt, nhàn nhã gặm.
Mà Bảo Nhi thỉnh thoảng phát ra một tiếng "Ai u, ô ô, thương. . . . . ." Cô cảm thấy trước mắt có mấy chục quả bóng tennis cùng nhau bay tới đập cô, cô chỉ có thể cố gắng vung vợt, tận lực để cho mình ít bị đập mấy lần.
Sau trận đánh này, Bảo Nhi cảm giác mình còn sống thật là một kỳ tích.
Sau đó toàn thân nội tạng đều mệt mỏi rã rời cô lại bị Tịch Nhan nhẫn tâm xách lên ném vào bồn tắm.
Đại loại đây không phải là huấn luyện dành cho người mà là huấn luyện dành cho ma quỷ, nhưng Bảo Nhi đúng là tiến bộ thần tốc.
. . . . . .
Trường học,
Đội bóng tennis cử hành thi đấu giao lưu trong đội, các tiền bối lần lượt ra sân, những người mới giống như Bảo Nhi thường sẽ đứng ở dưới đài quan sát học tập.
Bởi vì có hot boy Doãn Thiên cũng tham gia thi đấu nên người tới đặc biệt đông, người ra vào tấp nập, Đào Thi Thi cũng tới, cô cố ý mang nước tới cho Doãn Thiên trước ánh mắt hâm mộ của một nhóm người sau đó ưu nhã trở lại chỗ ngồi.
Bảo Nhi cũng ngồi ở dưới đài xem so tài.
Cô hôm nay đối với người con trai này đã không có bất kỳ cảm giác gì rồi, mặc dù cô đã từng dựa dẫm vào hắn, cho là hắn sẽ chăm sóc cô cả đời, trong lòng mỗi cô bé đều có một hoàng tử, khi đó Doãn Thiên chính là hoàng tử trong lòng Đào Bảo Nhi, khi cô còn chưa hiểu tình yêu là cái gì thì đã yêu người con trai này.
Chỉ là hắn không hiểu, hắn cự tuyệt Đào Bảo Nhi, hung hăng đả kích cô, giống như cha của cô, ở thời điểm cô cần họ nhất thì lại không có một ai tin tưởng cô.
Cô theo dõi trận đấu với ánh mắt lạnh nhạt như là xem trận đấu của một người xa lạ, cô chỉ là đơn thuần quan sát học tập, nhưng mà bọn hắn đánh cũng không có tốt như Tịch Nhan, nếu như tên Tịch Nhan kia đứng ở chỗ này, nhất định sẽ cho bọn hắn tất bại thê thảm ngay vòng.
Tịch Nhan ghét sử dụng đấu pháp phức tạp, luôn là dùng đấu pháp đơn giản thoải mái nhất, đem đối phương đánh cho mệt chết. Hắn chuẩn xác khống chế phương hướng, tốc độ, lực độ, làm sao để cho ngươi nhận không thể chạm tới bóng là được.
Nghĩ đến hắn bảnh bao mặc tây trang đánh tennis, Bảo Nhi có chút mất hồn. . . . . .
Lúc này có người đẩy cô một cái.
Vương lão đầu cười híp mắt xuất hiện trước mắt cô: "Bảo Nhi a, thầy coi trọng nhất em a, có dũng khí hay không cùng Doãn Thiên so tài một trận a!"