Ánh nắng chiếu vào phòng, cửa sổ mở he hé, những người mà phủ Kinh Triệu có thể phái ra ngoài đều đã đi ra ngoài hết rồi, hiếm có khi nào công đường lại yên tĩnh như thế này. Minh Hoa Thường nằm nhoài ra bàn, nàng ngáp liên tục, gắng sức chống đỡ tinh thần để xem cách chế thuốc nổ.
Tạ Tế Xuyên lật một trang sách qua, hắn ta liếc nàng một cái rồi hỏi: “Đêm qua muội đã làm gì mà bây giờ lại buồn ngủ như thế này?”
Hôm qua Minh Hoa Thường suy nghĩ lung tung đến tận nửa đêm, canh hai mới ngủ, hôm nay thức dậy là cả người thiếu sức sống giống như là một chiếc giẻ lau vậy. Minh Hoa Thường lau nước mắt rồi đáp: “Không có gì, suy nghĩ chút chuyện thôi, chẳng hiểu sao mà lại không ngủ được.”
Thời hạn mười ngày giống như là một ngọn núi đè trên đầu phủ Kinh Triệu, tất cả mọi người đều loay hoay đến nỗi “sứt đầu mẻ trán”. Minh Hoa Chương, Nhậm Dao và Giang Lăng, mỗi người đều dẫn theo một đội đi điều tra khắp thành, Minh Hoa Chương thấy trạng thái tinh thần của Minh Hoa Thường không tốt lắm thì ép nàng ở lại quan phủ, còn hắn thì dẫn người đi.
Về phần Tạ Tế Xuyên, không ai dám sắp xếp công việc cho Xá nhân phủ Chiêm sự của Thái tử cả, mà mặt của Tạ Tế Xuyên lại còn vô cùng mặt dày. Trong khi những người còn lại bận đến chóng hết cả mặt, thì hắn ta vẫn có thể ngồi yên trong phòng làm việc mà uống trà, nói một cách hoa mỹ hơn đó chính là “giải câu đố”.
Ngón tay hắn ta trắng nõn thon dài, bưng chén sứ lên mà nhẹ nhàng thổi, thản nhiên hỏi: “Nghĩ về yến tiệc mà hôm nay Thái Bình Công chúa tổ chức à?”
Minh Hoa Thường nghẹn lời, nàng kinh ngạc lắm: “Ta nghĩ đến chuyện này để làm gì cơ chứ?”
“Hóa ra là muội cũng biết à.” Tạ Tế Xuyên nói: “Thấy muội ăn mặc tùy tiện như vậy, ta còn tưởng là Thái Bình Công chúa không mời muội cơ.”
Minh Hoa Thường lại nghẹn lời, nàng lặng lẽ nhìn Tạ Tế Xuyên rồi hỏi hắn ta rằng: “Tạ huynh, có ai nói với huynh là huynh rất giỏi đắc tội với người khác hay chưa?”
“Có.” Tạ Tế Xuyên nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Bây giờ có muội nói với ta rồi đấy.”
Tạ Tế Xuyên bưng chén trà bằng một tay, phong thái nhẹ nhàng, dung nhan tuấn tú, hắn ta ngồi ở đó, dáng vẻ lịch sự và tao nhã như một bức tranh, nhưng cái miệng này lại khiến cho người ta tức giận vô cùng. Minh Hoa Thường bĩu môi, tức giận nói: “Tạ huynh à, với cái dáng vẻ này của huynh, e là sẽ không có cô nương nào yêu thích huynh đâu.”
“Cho nên, điều mà muội nghĩ đến tận nửa đêm chính là lang quân à?” Tạ Tế Xuyên đặt chén trà xuống, nhìn về phía nàng và nói: “Ta cứ tưởng trường hợp nhàm chán nhất cũng chỉ là suy nghĩ về vụ án thôi, không ngờ là muội còn dung tục hơn những gì ta tưởng.”
Minh Hoa Thường không phục: “Tình yêu nam nữ là nảy sinh tình cảm một cách tự nhiên, dung tục lắm à?”
“Không tục hả?” Tạ Tế Xuyên hỏi xong thì tạm ngừng lại một chút, cái tạm ngừng này có vẻ kỳ lạ lắm, rồi hắn ta hỏi lại: “Cho nên, muội nghĩ về những chuyện này thật à?”
Minh Hoa Thường khẽ “hừ” một tiếng, rồi nàng xoay người đi, bắt đầu sột soạt lật sách, không muốn để ý đến hắn ta nữa. Trong điện yên tĩnh được một lúc, chỉ có tiếng giấy vang lên khe khẽ. Một lát sau, Tạ Tế Xuyên lật qua một trang mới, làm như chỉ vô tình hỏi: “Là ai vậy?”“Có biết là không được hỏi tâm tư thiếu nữ không? Giải câu đố của huynh đi, đừng để sự dung tục của ta lây sang huynh.”
Thuốc nổ liên quan đến thuật luyện đan, dù cho Minh Hoa Thường đã xem một cách vô cùng nghiêm túc đi chăng nữa, thì đầu óc nàng vẫn còn mơ hồ lắm. Nàng đã chép ra giấy rất nhiều cái tên, đã xem chúng trong cực khổ và khó khăn cả một hồi lâu rồi, nhưng cuối cùng, nàng vẫn cảm thấy, con người thì phải biết chấp nhận số phận.
Nàng cầm sách lên, lặng lẽ đi đến trước bàn của Tạ Tế Xuyên, cười hì hì rồi hỏi: “Tạ huynh, huynh có bận không?”
“Bận.”
Hắn ta từ chối nàng thẳng thừng mà chẳng thèm nể nang mặt mũi ai, Minh Hoa Thường nghẹn lời, nàng nhìn cuốn sách mà Tạ Tế Xuyên đang cầm, lên án: “Có phải là huynh đang xem sách giải câu đố đâu, mà huynh đang xem sách giải trí mà, huynh bận chỗ nào cơ chứ?”
Tạ Tế Xuyên không ngước mắt lên, nói một câu mang hàm nghĩa sâu xa: “Có biết là không được hỏi tâm tư của người bận rộn không? Ta thích đấy.”
Minh Hoa Thường bị nói kháy như thế thì cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Nàng đã biết từ trước rằng Tạ Tế Xuyên có tính tình quái gở, nhưng không biết là hôm nay hắn ta đã bị chạm vào sợi dây thần kinh nào nữa mà trở nên “khó chơi” hơn bình thường rất nhiều. Minh Hoa Thường vẫn trưng khuôn mặt tươi cười, không cần mặt mũi ra, nàng lại nói: “Tạ huynh kinh tài tuyệt diễm, thông minh vô cùng, suy nghĩ mấy vấn đề cùng một lúc hoàn toàn không thành vấn đề với huynh, có câu đố nào có thể làm khó được huynh đâu, đúng không nào? Tạ huynh, Tạ a huynh, huynh có thể giúp ta xem thử xem mấy cái đơn luyện đan này có nghĩa là gì không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Minh Hoa Thường đã phô bày dáng vẻ khúm núm khép nép một cách vô cùng xuất sắc, nàng mở quyển trục ra rồi đặt lên trên bàn, ân cần bưng trà rót nước cho Tạ Tế Xuyên. Tạ Tế Xuyên phất tay áo dài, “hạ mình” liếc mắt nhìn vào đó rồi hỏi: “Muội xem cái này để làm gì?”
Minh Hoa Thường thấy có hy vọng thì nhanh chóng đưa bút mực qua rồi nói: “Kinh nghiệm sống của ta kém xa các bộ khoái đã lăn lộn trong dân gian mấy chục năm, thật sự là không giúp được gì nhiều trong việc tìm người. Ta bèn nghĩ đến việc xem sách có liên quan đến thuốc nổ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cảm nhận suy nghĩ của hung thủ, không chừng có thể phác hoạ ra chân dung kỹ rõ nét hơn.”
Tạ Tế Xuyên “xùy” một tiếng rồi nói: “Nói tới nói lui thì vẫn là vì giúp hắn phá án thôi.”
“Sao có thể nói là giúp huynh ấy được chứ?” Minh Hoa Thường luôn cười đùa tí tửng, nhưng bây giờ nàng lại có vẻ mặt nghiêm túc, đến cả đôi mắt đen láy cũng trở nên nghiêm trang theo, nàng nói: “Ta cũng muốn sớm ngày tìm ra được hung thủ. Ta có thể cảm nhận được rằng, thật ra bản tính của tên hung thủ này không xấu, chỉ là do hắn ta quá thất vọng, nếu có thể tìm được hắn ta sớm, thì có lẽ là vẫn có thể cứu hắn ta được. Mặc dù trên đời này, việc “ở hiền gặp lành, ác giả ác báo” luôn rất khó thành; nhưng ta vẫn có thể dốc hết sức mọn của ta ra để khiến cho nhiều người, nhiều người hơn nữa sẵn lòng tin tưởng rằng, tà ác không thể áp chế được chính nghĩa, cái xấu không thể thắng được cái tốt, chính nghĩa có thể sẽ đến trễ nhưng chắc chắn là sẽ không bao giờ vắng mặt. Điều này không chỉ là khát vọng của Nhị huynh mà cũng chính là khát vọng của ta.”
Khát vọng ư? Tạ Tế Xuyên nhìn vào mắt Minh Hoa Thường, một lúc sau hắn ta lại hỏi: “Khát vọng là gì?”
Dường như câu hỏi này đã làm khó Minh Hoa Thường rồi, nàng trầm ngâm một hồi rồi đáp lại nhưng chẳng dám chắc chắn: “Có thể là ý chí vượt qua cả quyền lực, tiền tài, quan trọng hơn cả mạng sống, nhỉ?”
Tạ Tế Xuyên khẽ “xùy” một tiếng, dường như có một sự khinh thường vừa vụt qua đáy mắt hắn ta, hắn ta khẽ phất tay áo, nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, còn con người, vì chính mình mà có thể làm ra bất kỳ thứ gì. Trên đời này không có gì quan trọng hơn mạng sống cả.”
Minh Hoa Thường nhỏ giọng phản bác: “Có.”
Tạ Tế Xuyên cười như không cười, lại hỏi nàng: “Vậy muội tìm được người như vậy hay chưa?”
Minh Hoa Thường ngẩn ra, bấy giờ, nàng thật sự không thể nghĩ ra được một ví dụ nào có sức thuyết phục cả. Tạ Tế Xuyên cũng không hề bất ngờ, hắn ta khẽ “xì” một tiếng, hờ hững nói: “Nhị muội muội, đừng ngây thơ quá, đạo lý trong sách chỉ toàn là thứ được dùng để lừa gạt con người ta thôi đó. Lúc những thánh nhân đó viết tục ngữ cảnh tỉnh người đời, e là đến cả bản thân bọn họ cũng không mấy tin tưởng vào những gì mình viết.”
Minh Hoa Thường cảm thấy Tạ Tế Xuyên quá bi quan, nhưng lại không thể nghĩ ra được lời phản bác. Lúc bấy giờ, cửa sổ bị gió thổi một cái, Minh Hoa Thường vô thức quay đầu nhìn sang rồi “ồ” lên một tiếng.
Tạ Tế Xuyên nhìn qua theo, sau đó hỏi: “Sao vậy?”
Minh Hoa Thường nhíu mày, chậm rãi lắc đầu: “Sao ngoài cửa sổ nhiều hoa rơi vậy nhỉ? Rõ ràng là trước đó vẫn còn nở đẹp mà.”
Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên ở trong phủ Kinh Triệu nguyên cả một ngày, khi gần đến giờ Thân, thì những người đã ra ngoài cũng lần lượt quay về.
Hôm nay họ có thể kết thúc công việc sớm như vậy, đều là nhờ phúc của Thái Bình Công chúa. Thái Bình Công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa, từ cách bà ta làm việc, người ta sẽ thấy rằng, bà ta luôn chú trọng vào việc phô trương và lãng phí. Trong Trường An, từ hoàng thân quốc thích, thế gia quý tộc cho đến văn nhân mặc khách [*] nổi tiếng trong triều, tất cả họ đều nhận được thiệp mời. Mấy năm gần đây, mặc dù phủ Trấn Quốc Công thế nhỏ, nhưng dù sao thì cũng có tước vị, thế nên Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đều được mời.
[*] Mặc khách (墨客): Người làm thơ phú văn chương.
Minh Hoa Chương bận phá án, hắn không thích lãng phí thời gian vào những chuyện thế này, nhưng hắn là nhi tử duy nhất của Trấn Quốc Công, không thể không nể mặt Thái Bình Công chúa được. Hắn chỉ đành nhẫn nhịn lại mà làm việc mình không muốn làm – là kết thúc công việc sớm hơn bình thường, miễn cưỡng đi góp mặt cho có.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Giang Lăng và Nhậm Dao cũng phải tham gia đại diện cho gia tộc của mình, bọn họ lười về phủ, tìm một căn phòng trống ở trong phủ Kinh Triệu rồi thay y phục luôn. Lúc ra ngoài, Minh Hoa Thường đã thay y phục xong rồi, nàng và Tạ Tế Xuyên đứng đợi ở trong sân, Minh Hoa Chương là người đi ra trước, Tạ Tế Xuyên nhìn thấy hắn thì nhướng mày, nói: “Ngươi chỉ thay đồ thôi thật à? Hôm nay Thái Bình Công chúa mời rất nhiều hoàng thân quốc thích, Lương Vương, Ngụy Vương, Thái tử, Tương Vương đều có mặt, nghe nói là Hằng Quốc Công và Nghiệp Quốc Công cũng sẽ tham dự. Ngươi vẫn quyết sẽ mặc như thế này à?”
“Không mặc quan phục đi là ta đã nể mặt họ lắm rồi.” Minh Hoa Chương chỉnh đai lưng xong thì không nói tiếp mà chẳng mấy bận tâm: “Đi góp mặt cho có thôi, chẳng có gì đáng chú ý cả. Đi thôi.”
Minh Hoa Thường hết lòng “hợp tác” với hắn, nàng nói: “Nhị huynh ngọc thụ lâm phong, huynh mặc gì cũng đẹp hết. Dù bộ trang phục này đơn giản, nhưng lại trang trọng hào phóng, có chỗ nào là “chẳng có gì đáng chú ý” đâu nhỉ?”
Tạ Tế Xuyên nhướng mày, nhẹ nhàng liếc Minh Hoa Thường một cái. Minh Hoa Chương được nàng khen đẹp ở trước mặt nhiều người như vậy, thì hắn cũng bất giác thấy ngại ngùng. Hắn khẽ ho một tiếng, hiếm khi nào hắn thấy hối hận vì sự láu táu của mình, hắn nên sửa soạn lâu thêm một chút rồi hẵng ra. Hắn cố giả vờ như không thèm để ý, cố tình ra vẻ thản nhiên mà hỏi: “Hai người kia đâu?”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, Nhậm Dao đẩy cửa đi ra, nàng ấy đã thay sang một bộ Hồ phục màu đỏ mạnh mẽ. Giang Lăng ở bên trong nghe thấy bọn họ nói là muốn đi thì vội nói: “Chờ ta một chút!”
Giang Lăng vội vàng chạy ra ngoài, Minh Hoa Thường nhìn thấy tóc của hắn ta thì ra vẻ ghét bỏ: “Cái đầu của ngươi bị gì vậy?”
Giang Lăng tiện tay sờ một cái, hình như là phát quan hơi lỏng. Hắn ta không thèm để ý, xua xua tay: “Không sao, vấn đề nhỏ thôi mà, không ảnh hưởng đến sự anh tuấn của bản thế tử.”
“Không được!” Thật sự là Minh Hoa Thường không thể chịu nổi: “Ngươi ăn mặc như vậy thì đừng có đi bên cạnh ta. Nhị huynh, phủ Kinh Triệu có gương không, để hắn ta buộc tóc lại đi.”
Giang Lăng điều chỉnh lại trâm ngọc bằng cảm giác, Nhậm Dao nhìn động tác vụng về của hắn ta mà thấy đau hết cả mắt, nàng ấy tức giận mà đá vào đầu gối hắn ta, nói: “Đừng nhúc nhích, cúi đầu đi.”
Giang Lăng “à” một tiếng rồi “tủi thân” cúi đầu xuống. Nhậm Dao chải lại mái tóc rối bời của hắn ta, luồn vào trong kim quan, dùng trâm ngọc cố định. Nhậm Dao mạnh tay, Giang Lăng bị kéo đau tới mức “nhe nanh giơ vuốt”: “Ôi đau đau đau, rốt cuộc là ngươi có được hay không vậy?”
Nhậm Dao là một nữ tử chưa xuất giá, sao lại biết cách chải búi tóc cho nam tử cho được? Bấy giờ nàng ấy mới nhận thức ra được điều không ổn này, mặt nàng ấy đỏ lên, tay chân cũng luống cuống theo, chỉ có thể lấy hành động mạnh mẽ hơn ra để che giấu sự bối rối trong mình: “Câm miệng.”
Cách mà Nhậm Dao làm quá tự nhiên, còn Giang Lăng cũng cúi đầu một cách “trơn tru” qua, đến cả ba người trong sân cũng ngây người ra. Minh Hoa Chương đã định phái người đi tìm gương rồi, thấy thế thì hắn cũng chỉ đành lặng lẽ thu tay lại, bình tĩnh nói sang chuyện khác hòng xua đi sự xấu hổ này: “Gần đến giờ rồi, nếu đã đông đủ thì đi thôi.”
Bốn người còn lại đều cưỡi ngựa, Minh Hoa Thường kiên quyết không chịu ngồi xe ngựa, nàng cũng dắt một con ngựa cái ngoan ngoãn ra. Năm con ngựa dừng trên đường, tình hình khá là hỗn loạn, Giang Lăng chợt quát to một tiếng rồi hỏi: “Các ngươi nhìn xem, đó là gì vậy?”
Vì các vụ nổ trong thành Trường An mà lòng người hãy còn bàng hoàng, mấy người Minh Hoa Thường vội quay đầu nhìn sang, không ngờ rằng, cái tên Giang Lăng kia lại cười ha ha, xông lên giành đi phía trước: “Ha ha ha, ta là hạng nhất!”
Minh Hoa Thường hoàn hồn lại, sau đó nàng siết chặt nắm đấm. Nhậm Dao không thể nhịn được được nữa mà mắng “Đồ ngốc”, rồi nàng ấy cũng vỗ ngựa đuổi theo.
Nhìn thấy hai người kia đã phóng nhanh đi, đang đua ngựa trên đường phố Trường An, Minh Hoa Thường thầm nghĩ, ít nhất nàng cũng không thể đứng hạng chót được, nhưng trong khi nàng đang định “bứt phá”, không ngờ là Tạ Tế Xuyên cũng nghĩ như vậy, hắn ta bèn lướt nhanh qua ngựa của nàng mà giành phần phóng về phía trước.
Minh Hoa Thường vừa phẫn nộ mà hét lên “Huynh phạm quy”, vừa ra sức đuổi theo. Chỉ có Minh Hoa Chương là bị “tụt lại” ở phía sau, hắn buông tiếng thở dài, nói với nha dịch sau lưng: “Ghi cho mỗi người bọn họ một tờ giấy phạt, từ giờ Thân đến giờ Dậu, trong thành Trường An cấm phóng ngựa.”