Hiếm có khi nào Thái tử kiên cường được một lần, nên ông ấy đã xin được Vũ Lâm quân đến trợ giúp. Minh Hoa Chương, Nhậm Dao và Giang Lăng dẫn người đi lục soát khắp thành, bận đến mức chân không chạm đất, còn Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên thì lại rảnh rỗi.
Việc Minh Hoa Thường có thể làm chỉ là vẽ ra phương hướng ở giai đoạn đầu, để binh sĩ chú trọng vào những điểm đó hơn trong quá trình điều tra, nhưng khi thật sự bước vào quá trình tìm người, thì vẫn phải dựa vào kinh nghiệm và trực giác ở tiền tuyến. Còn Tạ Tế Xuyên, lý do hắn ta rảnh rỗi chỉ đơn giản là vì hắn ta lười, không muốn ra ngoài chịu khổ cực để đi tìm người, cả ngày chỉ cần ở cùng với đồ vô dụng về thể lực là Minh Hoa Thường là được.
Hai người họ không có chuyện gì để làm như nhau, ánh mắt đều dời về phía hiện trường cuối cùng mà hung thủ để lại. Bọn họ vô cùng hứng thú với câu đố của hung thủ, cả ngày cứ ở trong đình nghỉ mát lùng sục, hết bên này rồi lại đến bên kia, cố gắng tìm ra tên người bị hại tiếp theo mà hung thủ đã để lại.
Đáng tiếc thay, hai người đã tìm kiếm kỹ lưỡng lắm rồi, chỉ thiếu mỗi nước chưa lật từng miếng gạch trong đình nghỉ mát lên thôi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả. Tạ Tế Xuyên buồn bực: “Không thể như vậy được, đình này chỉ lớn như thế thôi, hắn ta còn có thể giấu ở đâu được nhỉ? Hay là, hắn ta đã viết thẳng tên nạn nhân ra rồi?”
Tạ Tế Xuyên bất giác hướng mắt nhìn về phía dòng sông và rừng cây. Minh Hoa Thường trầm ngâm một hồi, rồi nàng lắc đầu và nói: “Ta nghĩ là không đâu. Hai món quà trước đó của hắn ta… là khóa trường mệnh và biển hiệu, sau khi xảy ra chuyện thì chúng ta mới có thể thấy rõ, nhưng khi đang ở trong tình cảnh ấy, chúng ta lại chỉ thấy được rằng, một người là ông chủ Tiền mừng vui vì có quý tử, một người là thần y đức cao vọng trọng, và việc bọn họ nhận được những món đồ như vậy là điều rất hợp lý. Hung thủ tự cao tự đại, sẽ không viết câu đố ở một chỗ ngẫu nhiên, ví dụ như là khắc chữ trên cái cây, trên tảng đá nào đó chẳng hạn, như vậy thì đơn giản quá. Ta đoán, chắc chắn là câu đố nằm ngay trước mặt chúng ta, là chỗ mà ai ai cũng có thể nhìn thấy nhưng lại không chú ý.”
Tạ Tế Xuyên quan sát cái đình này, rồi hắn ta nhướng mày hỏi: “Cái đình này tên là gì?”
Minh Hoa Thường đi ra ngoài, lượn quanh một vòng rồi nói: “Không có viết tên, nhưng ở đây có một đôi câu đối.”
Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng nâng chân, bước qua lan can, ra xem câu đối được treo ở bên ngoài: “Nhật xuất hiểu sắc vô nhân quản, nguyệt minh lưu thủy nhậm sở chi.”
Minh Hoa Thường sờ lên viền của câu đối, dù đã bị khói hun đen, nhưng vẫn có thể thấy là lớp gỗ bên dưới vô cùng mới: “Đây là tấm biển gỗ mới đổi à?”
Tạ Tế Xuyên gọi người đến hỏi, nha dịch trả lời: “Hồi bẩm Xá nhân, Minh nhị nương tử, đây là câu đối toàn thành thống nhất đổi để nghênh đón Thánh nhan khi ngài ấy dời đô vào năm ngoái.”
Lại là do quan phủ đổi… Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên đều thấy hơi thất vọng, Minh Hoa Thường lại hỏi: “Tấm biển gỗ lúc đó các ngươi đổi là tấm bây giờ à?”
Nha dịch nghiêm túc nhìn, nhưng rồi chỉ đành lắc đầu trong bất lực: “Nương tử à, mấy câu đối này đều không khác nhau là bao, thật sự là tiểu nhân không nhớ rõ.”
Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ rồi để cho nha dịch ấy quay về. Tạ Tế Xuyên ngẩng đầu nhìn câu đối, và nói: “Chung quy cũng là một manh mối, mang về thử đi. Nhật xuất hiểu sắc vô nhân quản, nguyệt minh lưu thủy nhậm sở chi, nếu như tên nằm trong mấy chữ này, thì đúng thật là khó tìm.”
Đôi câu đối này bình thường, không có gì lạ, chỉ dùng chữ thường thấy thôi, nên nếu ghép đôi lại thì cũng có thể ra được tên của cả một nửa số dân Trường An. Tạ Tế Xuyên tự thấy mình tài trí nhạy bén, giỏi giải đố, hắn ta không tin là mình sẽ thua một tên hung thủ như thế. Hắn ta nhìn chằm chằm vào câu đối, khoanh tay lại mà không nói gì, nhanh chóng ghép từ trong đầu.
Minh Hoa Thường không giỏi giải đố chữ, chỉ nhìn một lúc rồi cũng biết điều mà bỏ cuộc. Nàng dạo bước trong đình, cứ cảm thấy hình như là bọn họ đã quên gì đó rồi.
Nàng đi dạo vài vòng, nhìn chằm chằm vào những đường nét được người của phủ Kinh Triệu vẽ ra trên mặt đất, đột nhiên nàng vỗ tay, thốt lên rằng: “Đúng vậy, ai nói là hiện trường chỉ có cái đình này thôi chứ, rõ ràng là còn có thi thể nữa mà!”Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên chép câu đối mang về phủ Kinh Triệu, tiện đường đi đến nghĩa trang xem thi thể của Nghiêm Tinh Thành. Trước khi khám nghiệm, Tạ Tế Xuyên là người theo dõi, còn bây giờ, hắn ta giới thiệu về thi thể cho Minh Hoa Thường, cũng có thể xem như đây là “quen việc dễ làm”: “Đây là Nghiêm Tinh Thành, lúc đó ông ta đã bị thiêu đến mức hoàn toàn biến dạng, hoàn toàn là nhờ vào trang sức để nhận diện thân phận.”
Minh Hoa Thường cầm trang sức vàng và ngọc vỡ trong cái khay bên cạnh lên, nàng cảm thán từ tận đáy lòng: “Đến cả trang sức mà cũng phải dùng đồ bằng vàng, không sợ lửa cháy, cũng không sợ té vỡ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tạ Tế Xuyên nhướng mày, hắn ta nói: “Nếu như là để tham gia vào vụ nổ thì đúng là vậy.”
Minh Hoa Thường không để ý đến hắn ta, nàng kiểm tra từng món đồ mà Nghiêm Tinh Thành mang theo bên mình. Tạ Tế Xuyên lười xem lại, nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng, rồi hắn ta gọi người canh giữ vào: “Trong khoảng thời gian này có ai vào đây không? Sao ta cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì vậy?”
Người canh giữ kinh sợ, chỉ biết nói: “Không hề ạ! Đại nhân, ngày nào tiểu nhân cũng tuần tra, ban đêm kiểm tra xong thì lại kiểm tra thêm mấy lần nữa, chắc chắn là không có trộm vào đây đâu.”
“Vậy à?” Tạ Tế Xuyên nghiền ngẫm: “Ta cũng không nhớ rõ lắm, cứ cảm thấy trên người ông ta có nhiều đồ hơn bấy nhiêu đây.”
Minh Hoa Thường đặt mảnh vỡ xuống rồi hỏi: “Tạ huynh, có vấn đề gì à?”
Tạ Tế Xuyên suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lắc đầu: “Không sao, chắc chỉ là ảo giác của ta thôi. Có thêm manh mối gì từ những thứ này không?”
Minh Hoa Thường thở dài, đáp: “Không, đều là nhẫn, thắt lưng, dây tua quạt bình thường, ngoại trừ phân lượng vàng khá nhiều ra thì không có gì khác thường cả.”
Tạ Tế Xuyên đã biết trước là sẽ như thế rồi. Hắn ta nhìn sắc trời, nói: “Sắp hết giờ làm rồi, đi thôi, về thành trước đã.”
Người canh giữ nghĩa trang cẩn thận tiễn hai người họ ra ngoài. Mấy ngày qua, trong Trường An đã bắt đầu kiểm tra nghiêm ngặt hơn ngày xưa rất nhiều, chỉ đi trên đường thôi mà cũng có thể cảm nhận được sự áp lực. Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên có lệnh bài của phủ Kinh Triệu, có thể đi qua cổng thành một cách suôn sẻ, họ đi về phía phường Thông Tế. Trên đường đi, Tạ Tế Xuyên hỏi: “Muội chạy nhảy ở ngoài cả ngày, người nhà muội không có ý kiến gì à?”
“Có chứ.” Minh Hoa Thường nói: “Nhưng ta không nghe.”
Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn ta lại nói: “Ấn tượng mà muội mang đến cho người khác và dáng vẻ chân thực của muội, thật sự là khác nhau hoàn toàn đó.”
Dáng vẻ của Minh Hoa Thường vui vẻ ôn hòa, cách ăn nói cũng yêu kiều khéo léo, trông rất ngoan ngoãn. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn ta cũng cho rằng đây là một vị thiên kim tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, mãi cho đến khi, hắn ta được tận mắt chứng kiến dáng vẻ của nàng khi nàng ở hiện trường, hắn ta mới biết rằng, thì ra, đằng sau vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy, nàng lại cất giấu một tâm hồn nổi loạn, không chịu trói buộc.
Minh Hoa Thường ra vẻ vô tội chớp chớp mắt, đôi mắt to mà trong veo, trông không giống kiểu người sẽ làm ra mấy chuyện “xấu xa”. Hai người bọn họ nói chuyện câu được câu chăng, phía trước chính là phủ Kinh Triệu, Minh Hoa Thường sốt ruột gặp Minh Hoa Chương, vì không chú ý nên va vào một người.
Trước mặt nàng là một nam tử gầy còm thấp bé, hắn ta bị Minh Hoa Thường đụng vào một phát như thế, có vẻ như hắn ta đang hoảng sợ lắm, nhanh chóng lùi lại hai bước, nhưng lại ngã xuống đất. Minh Hoa Thường ngây người ra, nàng vội cúi xuống đỡ hắn ta dậy: “Xin lỗi, ta không thấy ngươi đứng ở đây. Ngươi ngã trúng chỗ nào rồi? Có cần đến chỗ lang trung để khám không?”
Mặc dù Minh Hoa Thường tự thấy cái đụng ấy của mình không quá mạnh, nhưng đối phương cũng đã ngã xuống rồi, dù sao thì cũng là do nàng không đúng trước. Không ngờ rằng nam tử này lại tránh nàng như tránh tà, hắn ta cố gắng né tay của Minh Hoa Thường, cố chấp bò dậy mà chẳng thèm để ý đến vết thương ở chân mình, sau đó thì khập khiễng chạy đi.
Bàn tay Minh Hoa Thường khựng lại giữa không trung, nàng kinh ngạc thốt lên: “Ta còn chưa nói xong nữa kia mà… Không sao thật chứ?”
Nhưng đối phương đã chạy xa, Tạ Tế Xuyên chậm rãi dừng bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng người đó rồi nói: “Vẫn có thể chạy được, xem ra là vết thương ở chân không nghiêm trọng đâu. Không cần để ý tới hắn ta, chúng ta đi thôi.”
Minh Hoa Thường nhíu mày, chống đầu gối đứng dậy rồi nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người bị đụng mà lại không tức giận, không lừa gạt, mà trái lại, người này còn chạy đi, không thèm ngoảnh đầu lại lần nào.”
Tạ Tế Xuyên không mấy lo lắng, chỉ nói: “Rừng lớn thì chim gì cũng có, không chừng hắn ta vừa làm việc gì đó trái lương tâm nên mới chột dạ đó.”
Minh Hoa Thường vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nàng và Tạ Tế Xuyên nói chuyện xong thì đi vào phủ Kinh Triệu, vừa hay gặp được Nhậm Dao và Giang Lăng ở cửa. Minh Hoa Thường nhìn thấy bọn họ “gióng trống khua chiêng” áp giải một người thì kinh ngạc lắm, nàng hỏi: “Nhậm tỷ tỷ, các tỷ đang làm gì vậy?”
Nhậm Dao “ôi” một tiếng, rồi nàng ấy nới lỏng bao cổ tay, đổi tay cầm đao rồi đáp: “Đây là người làm chứng. Bọn ta đã tìm thấy cửa hàng trang sức đánh khóa trường mệnh cho nhi tử của Liễu thị, cuối năm ngoái, đúng thật là đã có một người đến cửa hàng của bọn họ và đặt làm một chiếc khóa trường mệnh. Nhưng khi đó đối phương mặc áo choàng, bọn họ không thấy rõ mặt, nhưng vẫn nhận ra thân hình, và đây chính là người làm của cửa hàng đó. Bọn ta đã lần theo chân dung của muội và bắt về được một người khả nghi. Kinh Triệu Doãn đang thẩm vấn ở phía sau, Minh Hoa Chương bảo chúng ta đưa người làm đến nhận mặt.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Giang Lăng cười toe toét đi theo sau, hắn ta vừa đi vừa nói: “Ngươi và Tạ Tế Xuyên lại đi đâu vậy? Đi đâu mà đến bây giờ mới về? Cứ cách một nén nhang là Minh Hoa Chương lại muốn đi tìm ngươi một lần, phiền muốn chết. Hắn nói là, nếu ngươi về thì đưa ngươi đến điện của hắn để nghỉ ngơi, khi nào hắn thẩm vấn xong thì hắn sẽ về nhà cùng ngươi.”
Minh Hoa Thường gật đầu và nói: “Không cần phức tạp như vậy đâu, ta đi tìm huynh ấy là được rồi.”
Nhậm Dao nói: “Vậy thì đi cùng nhau đi, vừa hay ta cũng phải đi đưa người vào trong phòng.”
Giang Lăng nhìn canh giờ, hắn ta có linh cảm là hôm nay hắn ta lại không thể tan làm đúng giờ được. Hắn ta thấy Tạ Tế Xuyên đứng bất động ở đấy thì kéo lấy người ta mà nói: “Ta không đi nổi nữa rồi, đừng có ai mong là mình sẽ đi được. Đi thôi, chịu đói cùng nhau đi.”
Công đường của phủ Kinh Triệu chia ra làm minh đường và nội đường. Minh đường để cho dân chúng vây xem, nội đường thì không mở ra cho người ngoài vào, hôm nay phủ Kinh Triệu dùng nội đường để có tính riêng tư hơn. Xa xa, có thể nghe thấy tiếng kinh đường mộc [*], mấy người bọn họ không hẹn mà cùng thả nhẹ bước chân rồi mới đi vào công đường.
[*] Kinh mộc đường là tấm gỗ nhỏ các quan lại dùng để gõ khi xử án.
Kinh Triệu Doãn ngồi ở trên cùng, ông ta đang thẩm vấn kẻ tình nghi, còn Minh Hoa Chương thì thu tay áo ngồi bên cạnh ông ta. Hắn để ý thấy có người đến, bèn lạnh nhạt liếc mắt nhìn sang, thấy người đến là Minh Hoa Thường thì ánh mắt mới trở nên dịu dàng, đưa tay ra hiệu cho nàng đi qua chỗ mình.
Minh Hoa Thường rón rén đi đến sau lưng Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương cầm cổ tay nàng, để nàng đến bên cạnh mình. Trong số hai người họ, không có ai nói mấy lời thừa thãi, đều lẳng lặng lắng nghe phiên thẩm vấn trước mặt.
Minh Hoa Thường tới giữa chừng, nhưng nghe một lúc thì cũng đoán ra được ngay, đây là một người bán pháo hoa, tính tình quái gở, gần bốn mươi rồi mà không có thê tử hay con cái gì, hàng xóm láng giềng nói là đã bắt gặp gã theo dõi nữ nhân nhà làng mấy lần rồi, hành tung lén lút, không ai muốn qua lại với gã. Quan phủ cảm thấy người này cực kỳ giống tội phạm nên đã đưa về thẩm vấn.
Kinh Triệu Doãn trông vô cùng nghiêm nghị, ông ta vỗ mạnh kinh đường mộc, hắng giọng rồi chất vấn: “Điêu dân Hạ Dũng, còn không mau ngoan ngoãn khai báo, có phải là ngươi đã làm nổ chết Tiền Ích, Sở Ký và Nghiêm Tinh Thành hay không?”
“Đại nhân, oan uổng cho thảo dân quá.” Nam tử quỳ gối ở công đường ăn mặc lôi thôi, nói năng không rõ ràng, ánh mắt gã đảo quanh khắp nơi, trông gã vô cùng âm u và thô bỉ, gã xin tha: “Tiểu nhân chỉ là một kẻ dân đen bé mọn, còn chưa từng nói chuyện với mấy ông chủ lớn như thế nữa, vậy thì nào có năng lực làm nổ chết bọn họ cơ ạ?”
“Còn dám ngụy biện!” Kinh Triệu Doãn như đang gầm thét: “Rõ ràng là có người thấy ngươi xuất hiện ở gần lầu Cẩm Tú mấy lần, còn theo dõi xe ngựa của Liễu thị nữa. Chắc chắn là ngươi ngấp nghé sắc đẹp của Liễu thị, lại bất mãn vì mình nghèo rớt mồng tơi, cô độc một mình, cho nên mới giết trượng phu nàng ta, phải chứ? Ngươi có nhận tội hay không?”
Nam tử không ngừng kêu oan, thế nhưng, lại có nhiều lần không nói ra được nội dung gì đáng giá, thật sự là tính thuyết phục không hề cao. Kinh Triệu Doãn lười phí lời với gã, ông ta nghiêm túc nhìn về phía người làm của cửa hàng và hỏi: “Người đến tiệm các ngươi vào hôm đó chính là gã phải không?”
Người làm nhíu này, nhìn chằm chằm vào nam tử đang quỳ gối trên công đường, nhìn từ trái qua phải, ngập ngừng nói: “Hơi giống.”
Người làm chứng đã nói như vậy rồi, vậy thì đã có thể chứng thực được rồi, nha dịch bên cạnh cứ “ngươi một lời, ta một câu” mà nói: “Chắc chắn gã chính là hung thủ. Trông gã u ám như thế kia, nhìn vào là thấy ngay, đây chẳng phải là hạng người tốt lành gì.”
“Đúng vậy đó, thân hình nhỏ gầy, ầm trầm cổ quái, còn suốt ngày tiếp xúc với thuốc nổ nữa, chắc chắn là gã rồi.”
Minh Hoa Chương nhanh chóng nhíu mày, đứng dậy chắp tay với Kinh Triệu Doãn: “Kinh Triệu Doãn, không thể hỏi như vậy được. Nếu chỉ vào một người rồi bảo người làm chứng nhớ lại, thì dù có không giống đi chăng nữa, người làm chứng cũng sẽ cảm thấy giống.”
Sắc mặt Kinh Triệu Doãn khó coi: “Minh Thiếu doãn, thánh nhan ra lệnh cho chúng ta phải phá án trong vòng mười ngày, nhưng ngươi cứ cản trở đủ đường như thế là sao? Người làm chứng đã nói giống rồi mà, ngươi dám chất vấn người làm chứng nữa cơ à?”
“Thuộc hạ không dám.” Minh Hoa Chương hơi rũ mắt, nhưng giọng nói rành mạch lại bình tĩnh, khác hoàn toàn so với biểu hiện khiêm tốn của hắn: “Chỉ là, mạng người quan trọng, thần lại không dám võ đoán kết án, hại lầm mạng người.”